Không Có Kiếp Sau

Chương 210

Trên chiếc phi thuyền to lớn tổng cộng có 1, 2, 3… 128 tiểu chíp lông xù bước xuống.

Nhóm tiểu chíp vây quanh Mục Căn. Cả đám chăm chú đánh giá cậu, ban đầu chỉ ngó từ xa, đại khái là cảm thấy Mục Căn không có uy hiếp, thế là tới gần hơn, thử dò xét mà chạy mỗi lúc một gần, rồi ngửi ngửi người cậu.

Vừa ngửi tức thì, bé Cantus đi đầu mém nữa té dập mông ra đằng sau!

Cách từng gương mặt nhỏ xù lông, Mục Căn như đọc được cảm xúc hoảng sợ tránh né không kịp của lũ nhóc. Mục Căn nghiêng đầu, cẩn thận nâng cánh tay lên ngửi, cười xấu hổ: “À ờm… Trưa nay nhà anh ăn chao đó, khó ngửi thế thôi chứ thiệt ra ngon lắm.”

Mục Căn khom người, tận lực đặt tầm mắt nằm ngang với thú con nhỏ nhất. Đây là một động tác giảm bớt uy hiếp rất tốt, có lẽ động tác có tác dụng, các thú con lùi ra sau đều chần chừ bước về. Sau đó, chúng lại dè dặt ngửi Mục Căn.

Thực ra Mục Căn hiểu sai rồi, mấy bé con lui về sau cũng không phải tại mùi chao thối, mà bởi trên người Mục Căn mang đậm hương vị của một Cantus khác!

Đó là một Cantus vô cùng mạnh mẽ và cường tráng, mùi trên thân người này thể hiện rõ người này thuộc về hắn, nhóm thú con bị mùi hương ngập tràn tính cảnh cáo dọa hãi tới độ chẳng dám vượt qua giới hạn.

Nhưng cũng chính nhờ mùi hương ấy, bọn nhỏ rốt cuộc cảm nhận được an toàn.

Đây là nhà của một Cantus hết sức hùng mạnh, chúng không tìm lộn nơi.

Một khi xác nhận Mục Căn là “người nhà mình”, bọn nhỏ bắt đầu dùng miệng kéo góc áo cậu, dẫn cậu chạy về phía phi thuyền. Trong khoang điều khiển, Mục Căn kinh ngạc phát hiện Pullen Coulee đang nằm thoi thóp trên sàn, lông tơ trên người bị trọc vài mảng, lộ ra da thịt đẫm máu, dưới thân nó còn có hai người máy nát vụn. Ngoài ra, cách đây không xa có một người đàn ông cao lớn mặc trang phục điều khiển viên đang ngồi bên bàn điểu khiển, cơ mà đã chết từ lâu.

Mấy thú con cầm đầu lập tức giải thích cho Mục Căn nghe, ngặt nỗi ngôn ngữ chíp của chúng chênh lệch quá lớn với khẩu âm của Ollie, Mục Căn nghe mà đầu mù sương, song điều này cũng không cản trở cậu biết mình hiện tại phải làm gì. Nhìn nhìn hình thể của Pullen Coulee dưới sàn, cậu tức tốc ra ngoài kêu Sigma lên đây.

Nào dè lúc Sigma tới, mấy bé con lại đồng thời lộ vẻ cảnh giác, vài đứa thậm chí còn nhào qua mổ.

“?” Nhanh tay lẹ mắt bắt lấy hai móng vuốt nhỏ của thú con nhào qua, chúc đầu nó xuống rồi xách trong tay, trên màn hình tối của Sigma hiện lên một dấu chấm hỏi.

Mục Căn liền chỉ chỉ Pullen Coulee dưới sàn cùng với… người máy bị hỏng.

Vừa rồi cậu còn chưa hiểu lũ nhóc nói gì, nhưng kết hợp với sự cảnh giác của chúng trước Sigma, ắt hẳn chúng bị người máy tập kích trên đường đi. Nhóm thú con rõ ràng trút thù hận đối với người máy dưới sàn lên Sigma cũng là người máy.

“Giới thiệu chút nha, đây là Sigma, em trai của anh.” Túm lấy một tiểu chíp vẫn muốn lao lên mổ, Mục Căn nói: “Sigma tới đây giúp anh mang Pullen Coulee đi.”

Nói xong, nhóm thú con rốt cuộc không tấn công Sigma nữa, nhưng vẫn canh me chằm chặp suốt dọc đường, khiến Sigma lúng ta lúng túng thấy rõ.

Thời điểm mấu chốt vẫn phải nhờ bác cả ra trận.

Phát hiện Mục Căn và Sigma ra ngoài lâu quá không về, Alpha lại đây tìm họ, liếc thấy mấy tiểu chíp lông xù cùng thái độ tràn ngập thù địch, Alpha dứt khoát phái Epsilon tiếp nhận vị trí của Sigma, chính hắn thì ngồi xổm xuống, rồi…

“Đây là chao mới ra lò.” Trên tay Alpha biến ra một đĩa chao nóng sốt.

“Món ăn truyền thống xuất xứ từ Trái Đất cổ đại, chế phẩm lên men từ đậu hũ, từng là cống phẩm dâng lên vua chúa tại triều đại nào đó, rất được hoàng thất yêu thích và tán thưởng.” Alpha nâng đĩa lên, giải thích về món ăn đang bốc mùi quái dị trong đĩa bằng giọng nói cứng nhắc mà vững vàng.

“Bản thân nó đã đủ ngon rồi, phối với tương ngọt và tương mặn người máy Viên Đá đặc chế thì càng đặc sắc.” Ngay tiếp theo, Alpha cầm ra hai đĩa nhỏ, hai cái đĩa lần lượt đựng tương ngọt và tương mặn, lại lấy thêm một nĩa ăn. Hắn xiên một miếng chao rồi chấm vào tương màu đen, duỗi tay ra: “Cho hỏi có ai muốn nếm thử món chao ngon lành của Trái Đất không?”

Nhóm tiểu chíp rõ ràng bị khí chất của người máy Alpha dọa sốc!

Đầu tiên chúng ngẩn ra, lòng cảnh giác chưa kịp bò dậy đã bị mùi chao hun cho ngu luôn, ngay sau đó lại nghe Alpha giải thích, lúc nghe cái món thối thối này vậy mà là món ăn hoàng gia, tính hiếu kỳ của nhóm tiểu chíp bị đẩy lên tối đa.

Sau tiếng nuốt nước miếng đồng loạt, cuối cùng cũng có một tiểu chíp phì nộn run rẩy nhảy lên. Ngoạn miếng… chao trên cái nĩa Alpha chìa qua, nhai nhai, rồi dũng cảm nuốt xuống.

“Có cảm giác khó tả thành lời đúng không?” Chẳng đợi nó mở miệng, bác cả Alpha đã nói tiếp.

“…” Tiểu chíp phì nộn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, gật đầu.

“Muốn ăn thêm miếng nữa để cảm thụ tiếp đúng không?” Alpha lại hỏi.

Chíp… Tiểu chíp phì nộn lại gật đầu.

“Mời vào phòng thưởng thức cùng ta.” Giao cái đĩa trong tay cho Sigma bưng, người máy Alpha đứng thẳng lên rồi xoay người ra sau, nhóm chíp bông thoáng do dự, ngoái lại dòm Mục Căn.

“Yên tâm, anh sẽ chăm sóc Pullen Coulee thiệt tốt.” Mục Căn cười, phất tay với lũ trẻ.

Vì vậy, nhóm tiểu chíp liền yên tâm chạy theo đuôi Alpha và Sigma, nhìn từ xa cứ như chuỗi cục bông sau lưng hai người máy, trông hài miễn bàn.

“Ban nãy cậu ăn tương mặn, miếng tiếp theo đề nghị cậu nếm thử tương ngọt.” Mục Căn nghe thấy giọng Alpha từ xa, hình như hắn vẫn đang giới thiệu món ăn nhà mình cho các bé Cantus, sau đó nhóm chíp bông kêu “chíp chíp chíp”, sau đó nữa, khoảng cách giữa người máy và chíp con đã gần hơn thấy rõ.

“Vẫn là bác cả lợi hại, bác ấy giỏi đối phó với thú con ghê.” Mục Căn nâng móng vuốt của Pullen Coulee, cảm thán với bác Epsilon.

“Ha ha…” Kế tiếp, người máy Epsilon liền phát ra một tràng cười cứng nhắc.

Nhóm thú con Cantus giao tất cho mấy người bác Alpha trông nom, phi thuyền thì có nhân viên đương nhiệm của Cục quản lý giao thông hành tinh Bạch Lộ tiếp nhận, điều khiển viên chết đã lâu được an táng thích đáng, hài cốt vài người máy cũng được Mục Căn đưa đi Học viện tổng hợp đế quốc kiểm tra, riêng cậu dành ra nguyên buổi chiều để chăm sóc Pullen Coulee.

Bà Beati đích thân tới đây khám cho Pullen Coulee, theo như bà nói thì: Pullen Coulee chỉ bị phương da thịt, vấn đề tương đối rắc rối thực sự là nó bị mắc một bệnh về gen.

“Rất nhiều chủng tộc theo đuổi cái gọi là thuần huyết đều mắc bệnh này, không chết, chẳng qua gen có chút thoái hóa thôi.” Bà Beati nhấp một ngụm trà, lập tức nhìn thoáng qua bụng Pullen Coulee: “Ngoài ra, nó còn bị thừa cân.”

“Thời gian này con nhớ cho nó uống thuốc, cũng có thể nấu ít cơm cho nó ăn.”

Mục Căn gật đầu cảm kích.

Vì thế, chờ Pullen Coulee tỉnh lại, chào đón nó là một chén thuốc đắng nghét, cộng thêm một chén thức ăn nghe mùi còn khủng bố hơn thuốc.

“Ăn đã rồi uống thuốc.” Mục Căn cười híp mắt giúp nó ngồi thẳng dậy, còn kê đệm sau lưng nó.

“Chíp…” Pullen Coulee yếu ớt chào Mục Căn, đoạn xơi món cậu làm ngay tắp lự.

Sau đó…

Phun sạch ra.

Rồi khi đến lúc uống thuốc, Pullen Coulee lần đầu tiên cảm thấy nước thuốc ngon quá chừng luôn à ~

Uống thuốc xong, Pullen Coulee đưa một phong thư giấy cho Mục Căn, mở ra xem mới phát hiện là thư viết tay của ngài Sise. Mục Căn lần đầu tiên thấy chữ viết của ngài Sise, thể chữ hoa từ lâu đã chẳng ai dùng nữa, trông vô cùng thanh lịch. Ngài Sise khách sáo nhờ Mục Căn chăm nom các Cantus con bao gồm Pullen Coulee một thời gian.

Thư rất ngắn gọn, chỉ mấy dòng là kết thúc, nhưng Mục Căn sờ thấy bên dưới còn vài tờ nữa, bèn lật tờ này qua, tờ thứ hai lại là một sổ tiết kiệm điện tử bằng giấy, trên đó ghi rõ số tiền trong thẻ, nhiều tới độ Mục Căn không khỏi đờ ra một chốc, cậu tức tốc lật sang tớ thứ ba, nội dung trên tờ này còn khiến cậu rung động hơn hai tờ trước: Đây là văn kiện bổ nhiệm do ngài Sise đích thân viết và ký tên, chính thức bổ nhiệm Mục Căn làm quan chấp chính tối cao tại hành tinh Bạch Lộ, phụ trách hết thảy chính vụ, phía trên có ba con dấu, một dấu trong đó thậm chí thuộc về Quân đội. Dựa vào con dấu và văn kiện bổ nhiệm, Mục Căn có thể điều khiển cả lực lượng quân sự tương lai trên hành tinh Bạch Lộ!

Quả là ghê gớm!

Văn kiện bổ nhiệm vừa xuất hiện, từ đây địa vị của Mục Căn tại hành tinh Bạch Lộ càng vững vàng triệt để! Nếu Olivia ở đây, có lẽ hắn sẽ giải thích rõ hơn cho Mục Căn hiểu. Trên giấy bổ nhiệm có cả thảy ba con dấu, chứng tỏ nó đã trải qua lộ trình công khai, giả sử hiện tại có thể sử dụng hệ thống, Mục Căn nhất định là quan chấp chính tối cao của một tinh cầu trẻ tuổi nhất đế quốc hiện nay!

Đi kèm giấy ủy quyền còn có một con dấu, đây là con dấu chỉ thuộc về quan chấp chính tối cao của tinh cầu, từ giờ bất cứ công văn tài liệu nào mà Mục Căn ký tên cũng sẽ đóng con dấu này lên, tính hợp pháp của mọi công văn có con dấu đều được công nhận hoàn toàn.

Mục Căn không bị giấy ủy quyền thình lình xuất hiện làm choáng váng, cậu tức khắc nhìn tờ giấy thứ tư, nội dung lần này mới chính thức khiến cậu kinh hãi.

Cậu rốt cuộc vỡ lẽ tại sao mình nhận được văn kiện bổ nhiệm này.

Cựu quan chấp chính tối cao của hành tinh Bạch Lộ bị người dân Ifatia phát hiện. Thời điểm phát sinh sự cố, vị quan chấp chính ấy vừa khéo đang lái phi thuyền giữa vũ trụ, hắn từ bỏ khu vực quản lý của mình và dân chúng tại đó, chọn đi Ifatia tị nạn cùng nhiều người khác.

Phát hiện hắn và hỏi rõ tình huống xong, ngài Sise hạ lệnh xử tử hắn trước tiên.

“Ta chuẩn bị năm phong thư ủy thác giống nhau, nếu trời cao an bài Pullen Coulee tìm được cậu, nếu vận mệnh lựa chọn cậu, vậy mong cậu thay ta chăm sóc chúng, trông giữ mảnh đất dưới chân cậu, cùng những người dân trên mảnh đất ấy.

— Sise Ro Nashki”

—–

Tác giả có lời muốn nói: Bà Beati kiểm tra thân thể Pullen Coulee.

Đầu tiên bà sờ sờ lông xù trên mông Pullen Coulee, lấy ra một mảnh kim loại lớn.

Rồi lại rờ rẫm mặt Pullen Coulee, bảo với người ngoài rằng Pullen Coulee đang sốt.

Kế tiếp, bà xoa bụng Pullen Coulee.

Hết xoa.

Lại xoa.

Nhìn bà Beati ra chiều nghiêm túc, Mục Căn chợt thấy khẩn trương khôn tả.

Mục Căn: Bà Beati ơi, cho con hỏi bụng Tiểu Béo bị sao vậy ạ? Bị thương bên trong sao?

Bà Beati (nghiêm túc) trầm mặc. “Không, chỉ là sờ thích quá thôi.“



Thiệt ra bà Beati là lông xù-khống đó, mê nhứt cái bụng ú nu của thú con ~
Bình Luận (0)
Comment