Không Có Kiếp Sau

Chương 227

“… Mạch máu, dạ dày, gan… đều có dấu hiệu tổn thương nghiêm trọng, trong nội tạng còn tụ máu…” Lấy ra ảnh phim vừa chụp, bà Beati giải thích tình trạng thương tích trước mắt cho người nhà bệnh nhân.

Bà Beati nói hết sức nghiêm túc, dẫu đối diện bà giờ phút này là một đại chíp và một đám tiểu chíp.

-_-|||

Không sai, gia thuộc của người bị thương Sise đang ngồi trước mặt bà là một đám Cantus con. Olivia chả biết gì về y thuật, tuy rằng đã cắt bỏ côn kim loại ngoài cơ thể Sise để cứu người, nhưng lại không dám hành động bừa với bên trong. Trong quãng đường quay về hành tinh Bạch Lộ dài đằng đẵng, vì muốn cầm máu cho ngài Sise nên Olivia sử dụng chính lá cây sinh mệnh + nước bọt gà trắng còn sót lại của mình để chế thành thuốc đặc hiệu. Dù thuốc này giúp ngài Sise không chảy máu nữa, nhưng cũng khiến côn kim loại liên kết với da thịt trong cơ thể hắn, khuyết thiếu thuốc thang nên còn nhiễm trùng. Khoảng thời gian về cuối, Olivia buộc phải bảo tồn ngài Sise bằng kỹ thuật đông lạnh, bấy giờ mới giúp hắn kiên trì được tới lúc gặp bà Beati.

Thấy bà Beati nói coi bộ nghiêm trọng lắm, các tiểu chíp có thể nghe hiểu đều ra chiều khẩn trương.

“Nhưng chữa khỏi hết rồi, mỗi ngày uống thuốc đúng giờ là ổn.” Tầm mắt lơ đãng lướt qua từng đỉnh đầu của nhóm tiểu chíp, bà Beati nâng kính mắt: “Nếu các con có thể liếm cho cậu ta mỗi ngày thì càng khỏi nhanh.”

(⊙ o ⊙)!

Nghe hiểu lời bà Beati, thân mình các cục bông thoáng cái run lên, mấy nhóc vốn đang vây quanh đầu giường ngài Sise càng dốc sức liếm.

Các thú con vừa liếm vừa kêu chíp chíp, sắc mặt vốn tái nhợt của Sise dần hồng hào hơn tí.

Ngồi một bên, bà Beati hững hờ quan sát màn này.

Thương tích hiện tại của hắn không phải ngoại thương, liếm láp của thú con không có tác dụng, nhưng sở dĩ bà Beati vẫn nói vậy với lũ trẻ, thực chất là bởi muốn vực dậy ý chí sống của bệnh nhân.

Đợi các thú con liếm tàm tạm rồi, bà Beati lập tức sai Olivia – người nãy giờ vẫn đứng bên cạnh làm phiên dịch – xua đám nhóc đi.

“Ném đôi giày trên chân con đi, giày mới cất trong tủ quần áo tại cửa nhà con đấy.” Trước khi Olivia ra khỏi cửa, bà Beati không quên dặn hắn.

“Dạ.” Olivia liền mỉm cười ra ngoài, từ vẻ mặt bà Beati suy ra, có lẽ bà muốn bàn vài chuyện nghiêm túc với ngài Sise. Liếc nhìn Mục Căn còn lưu lại trong phòng, phát giác bà Beati không có ý muốn cậu ra ngoài, Olivia bèn đóng cửa lại.

“Tiếp theo nói chuyện bệnh tình của cậu.” Bà Beati đứng lên, dời ảnh phim đang treo trên tường đi chỗ khác, lấy ra một ảnh phim khác trong túi treo lên.

Ảnh phim này phức tạp hơn nhiều, Mục Căn hoàn toàn không hiểu. Nhưng ngài Sise bên cạnh rõ ràng xem hiểu, hắn giật mình, chậm rãi ngồi thẳng lên.

“Hội chứng Hamra của cậu đã bước vào giai đoạn sau rồi đúng không? Mười mấy năm gần đây không chữa trị gì hết à?” Bà Beati lạnh lùng nói, người ngoài có lẽ sẽ cảm thấy bà hơi không hợp tình người, song Mục Căn biết dáng vẻ bà xưa nay vốn vậy rồi, kỳ thực bản chất ôn hòa hơn ai hết.

Quả nhiên, bà Beati tức khắc chú ý thấy Mục Căn nghe không hiểu, bèn giải thích cho cậu: “Chủng tộc càng mạnh mẽ càng dễ mắc bệnh, đây là một loại bệnh di truyền giữa các loài hạng nặng.”

Kế tiếp bà lại giải thích một đống thuật ngữ chuyên nghiệp, phần đầu Sise còn nghe hiểu, sau thì hoàn toàn theo không kịp bước chân bà Beati, rồi hắn nghe bà bảo với Mục Căn rằng: “Căn cứ kết quả nghiên cứu của ta, 70% người mắc loại bệnh là xử nam/xử nữ lâu năm.”

Sise & Mục Căn: 囧!!!

“Sao ngài lại nói lời này với trẻ con chứ?!” Gương mặt luôn luôn đứng đắn của Sise chợt đỏ bừng!

“Trẻ con? Mục Căn sắp đến tuổi kết hôn sinh con rồi được không? Olivia cũng vậy, hai đứa nó nên biết mấy thường thức sinh lý tiền hôn nhân này.” Bà Beati nghĩa chính từ nghiêm phản bác hắn.

“Hừ! Ngày nào bản tin trên TV cũng cổ xuý người trẻ tuổi kết hôn sớm, sinh con đẻ cái nhiều nhiều, chính sách phúc lợi lập ra cả đống, chả lẽ chính các cậu cũng không hiểu rõ ưu điểm của kết hôn sao?”

Thái độ cương quyết của bà Beati khiến ngài Sise có chút không xuống đài nổi, Mục Căn vội vàng xen vô giữa làm người hòa giải: “Kết hôn đối với đôi bên đều có lợi, đặc biệt là sự kết hợp của Long tộc. Trong vũ trụ đa dạng giống loài như vậy, nguyên nhân chủ yếu mọi người chọn tiến hóa hình người là vì muốn truyền lại gen càng thêm ưu tú. Bất kỳ chuỗi gen nào cũng có khả năng đi đến điểm cuối rồi lặp lại liên tục sinh ra chuỗi rác, bằng việc có chung hình người, chủng tộc vốn không thể kết hợp có thể kết hợp tự do. Họ sẽ tu sửa gen khiếm khuyết của nhau thông qua việc kết hợp, đời sau của cả hai sẽ nhờ vậy mà nhận được gen tiến hóa hơn, đời này sinh ra sẽ vượt trội hơn đời trước…”

Phụ huynh người máy là những vị phụ huynh vô cùng có kế hoạch, họ sẽ căn cứ vào các giai đoạn khác nhau của con trẻ mà xác định chương trình học. Nhận ra Mục Căn sắp tiến vào thời kỳ trưởng thành, họ liền lập ra chương trình học liên quan, nhưng bản thân họ cũng không phải nhân loại, nên trịnh trọng ủy thác bài học cho nhóm hàng xóm phố mua bán Aidori.

Giáo án phim hành động tình yêu của Boone cũng vậy, lớp học ưu khuyết điểm trong hôn nhân của Beati cũng thế… đều là một phần trong chương trình học.

“Bà Beati nói phải tin tưởng bản năng của mình.” Mục Căn bổ sung: “Lựa chọn đối tượng hôn nhân là chuyện phải tuân theo bản năng nhất.”

“Chức năng khứu giác của nhân loại mạnh hơn họ tưởng nhiều. Mọi người có thể phán đoán liệu mình có thích món ăn này hay không thông qua hương vị, cũng có thể lập tức suy đoán người này phải hay chăng là đối tượng của mình bằng hương vị. Có hương vị khiến mình rất thích, lại có hương vị vừa ngửi đã thấy ghét… Cũng chính vì nguyên do này.”

“Đối tượng mang mùi dễ chịu có thể sinh sản ra đời sau ưu tú cùng mình, mà đối tượng tỏa mùi đáng ghét có khả năng sinh ra hậu đại bị khiếm khuyết gen khi kết hợp với mình, hết thảy đều có thể xảy ra.”

Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, mặt Mục Căn thoáng ửng hồng, nhưng cậu chuyển mắt nhìn ngài Sise đối diện rất nhanh.

Nét mặt ngài Sise lại kỳ kỳ sao đó, nhìn hắn… cứ như đang ngẩn người.

“Tôi, vì biết bản thân mình mắc loại bệnh di truyền ấy nên vẫn chưa kết hôn.” Ngài Sise bỗng mở miệng: “Tôi… không hy vọng lưu lại đời sau khiếm khuyết, gen Cantus đã ngày càng yếu rồi…”

“… Nên cậu lợi dụng kho gen để sinh sản ra một đống một đám cái gọi là Cantus con sở hữu gen ưu tú?” Bà Beati thở dài, giương mắt nhìn hắn.

“Hành động của cậu ngay từ ngọn nguồn đã sai lầm rồi.” Bà Beati lắc đầu.

“Vứt bỏ bản năng kết hợp tự nhiên dựa vào chất dẫn dụ của nhân loại, thông qua máy móc lạnh lẽo để sàng lọc gen xứng đôi, đời sau ra đời từ phương pháp sinh sản này tuyệt đối không bao giờ ưu tú nhất.”

“Cách thức đi ngược với quy luật tự nhiên, cuối cùng sẽ chịu trừng phạt.”

Ngài Sise nháy mắt tái mét cả mặt.

“Chắc cậu không nhớ rõ đâu, ngày cậu và Rothesay còn bé, khi hai người vẫn là thú con, ta từng khám bệnh cho cả hai.” Bà Beati cầm mắt kính trong tay, cẩn thận dùng tạp dề lau tròng kính: “Bác sĩ chẩn đoán hai người mắc loại bệnh di truyền bệnh này chính là ta.”

“Ngài…” Sise ngơ ngác ngẩng đầu lên, vừa khéo trông thấy khuôn mặt đã tháo mắt kính của bà Beati: “Ngài là…”

Nghĩ đến tên một người, mắt hắn thoáng mở to.

“Cách lâu đến thế mà vẫn gặp lại các cậu, âu cũng là duyên phận, lần này thương tích trên người cả hai đều do ta xử lý, tiện thể kiểm tra cho hai người luôn. Mức độ bệnh của hai người không khác nhau lắm, thậm chí Rothesay còn nặng hơn cậu, nhưng sau đợt kiểm tra này, bệnh của cậu chuyển biến xấu, mà cậu ta gần như khỏi hẳn rồi.”

Bà Beati đeo mắt kính lên lại, lẳng lặng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Sise.

“Vì cậu ta lựa chọn bạn đời thích hợp với mình, còn cậu thì canh cánh khiếm khuyết của mình, lãng phí cơ hội trị liệu tốt nhất.”

“Lũ trẻ, thân thể các thú con nhà tôi kém như vậy có phải đều tại tôi…” Khắc này, hắn hoàn toàn quên mất bệnh tình của mình, điều đầu tiên nghĩ đến chính là đàn thú con nhà mình!

Bà Beati nâng mắt kính: “Không, tuyệt đại đa số đều rất khỏe mạnh, chính cậu nuôi chúng thành yếu ớt.”

Nghe thấy đáp án này, Sise dại hết cả người.

Mục Căn:  ̄▽ ̄

“Sau này bớt quan tâm lũ nhóc ngoài kia đi, dành thêm thời gian quan tâm mình ấy!” Bà Beati đứng lên, thu hồi ảnh chụp phim treo trên tường, quẳng nó vô máy nghiền — đây là thói quen giữ bí mật tạo thành do thường niên khám bệnh cho quan to quyền quý.

“Tuy cậu không phải bệnh nhân tốt, nhưng lại là đại thần tốt, vì quốc gia này, cậu nên sống lâu lâu chút.”

Bà Beati thản nhiên bỏ lại một câu, đoạn chắp tay sau lưng rời đi.

Kinh ngạc nhìn bóng lưng bà Beati, hồi lâu sau, Sise nhẹ nhàng sờ bộ phận bị thương của mình, xác định đau đớn bây giờ không đến mức ảnh hưởng đến hoạt động, bèn ngẩng đầu nhìn Mục Căn: “Có thể đỡ ta ra ngoài xem không?”

Sise nở nụ cười xán lạn với cậu thanh niên, rồi được cậu nhẹ nhàng dìu đi. Dưới sự dẫn dắt của Mục Căn, Sise lần đầu tiên bước chân ra khỏi phòng bệnh, nơi mình đã nằm mê man nhiều ngày.

Bấy giờ hắn mới phát hiện mình đang ở nơi từng đến một lần, nhà Mục Căn và Olivia.

Mấy hôm trước đổ một trận mưa to, nước mưa hấp thụ khói thuốc súng trong không khí, trả lại dáng vẻ xanh trong không một gợn mây cho bầu trời.

Thời tiết hôm nay thật đẹp.

Dẫu đang là mùa đông, nhưng sân nhà Mục Căn vẫn xanh um tươi tốt, một ngọn cây cao lớn vô cùng bắt mắt đứng sừng sững giữa sân, một đàn chim trắng nhỏ kêu líu ra líu ríu, chơi đùa giữa các nhánh cây.

Cầu trắng nhỏ bay trên cây, dưới tàng cây là nhóm cục lông đủ màu sắc đang chạy nhảy.

Các Cantus con đang rượt đuổi nô đùa dưới gốc cây, Olivia bị đàn cầu trắng vây quanh đang để chân trần mang giày, đôi giày cũ dính đầy bùn đất và máu bị hắn ném trên bụi cỏ, lúc này đã thành đồ chơi của một bé con lông đỏ.

Bên cạnh Olivia, Sise thấy được Rothesay, cách hắn không xa, Sise còn bắt gặp Argos!

Hai người, một người băng kín toàn thân, người kia thì treo bình truyền dịch, song đều còn sống.

Thời điểm Sise đứng đó, thỉnh thoảng có vài quân nhân diện quân phục bước vào sân, tùy theo từng đối tượng báo cáo, họ lần lượt đến chỗ Rothesay, Argos và Olivia, nhận được chỉ thị lại vội vàng rời đi. Mà cùng lúc ấy, không ít người mặc tây trang cũng tìm đến Mục Căn, nổi hứng nghe thử, hóa ra những người này tìm Mục Căn xin chỉ thị tiếp theo về vấn đề an trí đội quân khổng lồ kia.

“Cậu bận rộn thật.” Cười cười với Mục Căn, tuyên bố không có ý nhúng tay, Sise đứng một bên, cảm thấy sao mà kỳ diệu.

Quân đội và Quốc vụ viện từng giương cung bạt kiếm, nay lại cùng làm việc trong một mảnh sân?

Vì thế, cảnh tượng mà Sise cho rằng suốt kiếp không có khả năng chứng kiến đã thình lình xảy ra tại mảnh sân nhỏ bình dân này rồi.

Mà nguyên nhân thúc đẩy tất thảy —

Sise lia mắt về phía Mục Căn đang đứng bên hông nhà nghe thuộc hạ báo cáo công việc, sau lại chuyển sang nhìn Olivia đang vừa thay tã cho thú con, vừa nói gì đó với thuộc hạ.

À…

Họ già rồi, mà từng đứa trẻ đã lớn lên.

Sise nhìn trúng cái cây khác trong sân, gốc cây sinh mệnh kia.

Trà quả sinh mệnh mà hắn uống vài năm nay ra lò từ chính cái cây đó.

Sise tới gần xích đu dưới tàng cây, nhưng hắn đánh giá cao cơ thể chưa lành bệnh của mình, đi chẳng được hai bước mà người đã lung la lung lay, thoắt cái ngã ra sau.

Tuy nhiên, lại không đụng trúng mặt đất lạnh băng, mà là một thân thể ấm áp.

Sise chậm rãi quay lại, bắt gặp đôi mắt to quen thuộc.

“Chíp ~” Cả tiếng chíp quen thuộc nữa.

“Pullen Coulee, mấy nay con vất vả rồi.” Buồn cười nhìn thằng bé dịu dàng ủn mình lên, Sise đứng thẳng lại lần nữa, ôn hòa vỗ cái đầu bự của Pullen Coulee.

Gần đây hiển nhiên sinh hoạt tại nhà Mục Căn rất tốt, dáng vóc Pullen Coulee rõ ràng đã phát triển, hiện ngoại hình đã bước vào giai đoạn á trưởng thành, có điều lông bong tróc hơi lộn xộn, rõ ràng đại bộ phận thân thể đã bao phủ bởi vảy đen, nhưng cố tình trên bụng lại có một mảng lông xù thuộc về thú con. Điều này khiến cậu chàng to xác trông hơi khôi hài.

“Chíp ~ chíp! Gào!” Thú con sắp trưởng thành cố gắng bày tỏ nỗi nhớ dành cho ngài Sise, cùng lý do mấy ngày qua không thăm hỏi hắn: Phòng chật quá! Pullen Coulee không vô được nha!

Sise hơi muốn cười, nhưng ngay giây sau lại bi ai.

“Không sao, ta đây sẽ thường xuyên ra ngoài chơi với Pullen Coulee được không.” Nhẹ nhàng xoa cái đầu đang cúi thấp của thú con to xác, ngài Sise cười nói.

Sau đó, miệng Pullen Coulee phát ra âm thanh chứng tỏ mình đang cao hứng.

—–

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này cho chúng ta biết, thực ra Ollie bản năng đã lựa chọn Mục Căn nha (← có thể sinh ra thú con cực xịn cùng người này!)

Nên lần đầu tiên gặp mặt đã hí hửng kết thành bạn gay tốt (← ê!) ~

Trái lại, cũng có thể hiểu là Mục Tiểu Căn đã kết mô đen Ollie ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì vậy mới…

Hương vị chi chi đó, chương này cũng giải thích lý do rồi đó ~

Mặt khác, nhằm cung cấp chỗ dựa vững chắc – bà Beati – vì tương lai ngài Sise có khả năng gậy đánh uyên ương, lão độc thân Sise bị phê bình rồi.
Bình Luận (0)
Comment