Không Có Kiếp Sau

Chương 5

“Cơ hội sống sót duy nhất chính là nhân loại tên Mục Căn kia.” Trong lúc di chuyển cấp tốc, não của Alpha cũng đang vận hành cực nhanh, lời nói của người máy thiếu dầu xa lạ được hắn đặt vào “tâm”.

Hắn cảm thấy đề nghị của người máy nọ không tồi chút nào.



Nhưng nhân loại bình thường chỉ cho một người máy nhận chủ, vậy nên, làm thế nào khiến đối phương chịu tiếp nhận cả nhóm bọn họ trở thành vấn đề ưu tiên xử lý hàng đầu của Alpha.

Đúng lúc này, một dã thú to lớn hung tợn bỗng nhiên băng ngang qua mặt họ!

Thân màu xám đen, vảy dày cứng như nham thạch, trên mũi có một cái sừng dài khoảng hai mét, sở hữu thân hình khủng long và bề ngoài y hệt bò tót, nó chính là mãnh thú ăn thịt hung hãn nhất hành tinh này mà bọn họ quan sát được trước đó!

Trông còn hung mãnh hơn trong ảnh, dã thú không tự dưng xuất hiện, nó mải truy đuổi con mồi nên mới có mặt tại đây.

“Eta xin trợ giúp! Eta xin trợ giúp! Hãy hợp tác cùng tôi chế ngự con mồi!” Hóa ra “con mồi” chạy trước mãnh thú là Eta, người bị Alpha sai cung cấp thức ăn cho nhân loại nhỏ tuổi.

Trong đám đồng nghiệp, các chỉ số năng lực của Eta tương đối đồng đều, ở trạng thái cân bằng thì thiên về bảo hộ. Thời điểm người máy nòng cốt bên phe mình phát hỏa lực, nhiệm vụ chủ yếu của hắn là cố gắng hết sức giúp đối phương ngăn chặn hỏa lực từ quân địch. Đi theo ý tưởng thiết kế ấy, cơ thể Eta cực kỳ rắn chắc, tốc độ cũng khá nhanh, song hỏa lực có vẻ không đủ.

Những tư liệu Pi vừa chia sẻ cho các đồng bạn cũng truyền một phần đến “não” Eta, khiến Eta đang phát rầu vì thức ăn nhoáng cái nhìn trúng mãnh thú này. Chả bao lâu sau, hắn đã thu thập được số liệu máu của nó, hệ thống phân tích trong cơ thể cho hắn biết rằng máu thịt của mãnh thú có thể làm thức ăn cung cấp cho nhân loại.

Eta lập tức như nhặt được của báu, bèn chạy đi bắt mãnh thú.

Khổ nỗi vừa giao thủ với nó, hắn liền phát hiện mình gặp phiền phức rồi:

Da nó quá dày, chạy không chậm hơn mình, vũ khí trang bị của Eta chỉ có thể đánh đau nó, chứ muốn đánh chết thì chưa đủ trình.

Nào biết long thú một sừng bị Eta chọn trúng cũng nghĩ y chang hắn: Da cái gã đáng ghét đằng trước sao dày dữ vậy! Cứng rắn thì thôi đi, sao chạy cũng chả chậm hơn mình, nó từng dùng răng cắn gã ấy, đối phương chẳng đau bao nhiêu, chính nó lại mém rụng răng!

Ta đánh không chết mi, mi cũng cắn không nổi ta, ta đuổi không kịp mi, mi cũng chẳng thoát khỏi ta… Một người một thú cứ thế giằng co nhau, mãi khi Eta bắt được tin tức các đồng bạn, và dẫn long thú một sừng đến trước mặt họ mới thôi.

“Beta đã nhận được thỉnh cầu và chuẩn bị trợ giúp. Epsilon, pháo laser trực xạ phản cơ giáp 175mm –” Âm thanh cứng nhắc vang lên sau lưng Alpha, người nói chuyện là Beta im lặng từ đầu tới giờ — hắn là tay phát hỏa lực chủ chốt của đội ngũ, nắm chính xác cách hoạt động của năm mươi loại vũ khí. Sự tồn tại của Beta giống như pháo đài di động, hai phần ba phụ trọng trên người Epsilon là đủ loại vũ khí tiếp viện mà Epsilon mang giúp hắn!

Lời hắn vừa thốt ra, bụng của Epsilon đứng sau hắn đột nhiên mở một lỗ hổng, nhanh chóng lấy vũ khí Beta yêu cầu, rồi đưa tận tay hắn.

“Vũ khí vào vị trí, bắt đầu săn bắn –”
Beta cất lời mà mặt chẳng chút thay đổi, hắn vác pháo Epsilon đưa qua lên vai. Dưới sự khổng lồ của khẩu pháo, hình thể Beta nom nhỏ bé hẳn đi, song tay hắn rất vững vàng, khi âm tiết cuối cùng hạ xuống, hắn lập tức khởi động pháo laser!

Laser 175mm bắn thẳng khỏi khẩu pháo, trực tiếp xuyên qua mõm của long thú một sừng đang giương nanh múa vuốt nhào tới, và đốt ra một lối đi có kích thước tương tự trong cơ thể nó.

Mãnh thú mới rồi còn đuổi bắt nửa ngày với Eta cứ thế toi đời.

“Nhiên liệu vũ khí đã cạn.” Beta dỡ pháo laser trên vai xuống và giao lại cho Epsilon, đoạn yên lặng lùi ra sau một bước, Beta thấp bé nhất một lần nữa bị thân hình cao to của các đồng bạn che khuất.

“Chỉ còn một phút năm mươi giây.” Alpha sờ sờ ngực, nâng Eta ngã ngồi trên đất dậy: “Mang thức ăn cậu tìm được cho nhân loại kia ăn đi.”

Nhiệm vụ săn bắn đột xuất cản trở lộ trình của họ, cũng làm chậm kế hoạch xin nhân loại tiếp nhận mình của các người máy, nay thời gian chỉ còn mấy chục giây, Alpha quyết định buông xuôi.

Hắn cũng chẳng muốn trách cứ Eta, Eta chỉ chấp hành nhiệm vụ thôi. So với sinh mệnh của bản thân, Eta ưu tiên nhiệm vụ “cung cấp thức ăn cho nhân loại” mà hắn giao hơn.

Đây là điểm cứng nhắc và cố chấp của người máy.

Là giống loài ra đời vì nhân loại, phải chăng người máy trời sinh đã yêu việc phục vụ cho con người?

Thế nên Eta mới đặt nhiệm vụ lên trên hết, Beta cũng ưu tiên chấp hành nhiệm vụ, ngay cả Epsilon chọn cung cấp vũ khí cho Beta cũng vậy…

Đến chính hắn… cũng không khác gì đâu nhỉ?

Do vậy, tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, nhóm người máy cùng nhau kéo long thú một sừng về chỗ ban đầu.

Cùng lúc đó, Mục Căn cũng mới ăn xong cà chua, cậu vẫn thấy hơi đói, nhưng lại mắc cỡ không dám xin Sigma thêm đồ ăn. Thời điểm bụng cậu còn đang réo, mấy người máy đã tha dã thú trở lại, cùng họ quay về còn có người máy cũ nát được Epsilon kéo.

“Ba ba!” Mục Căn chẳng buồn kinh ngạc, toàn bộ lực chú ý của cậu đều bị người máy tả tơi thu hút.

“Anh ta chỉ thiếu nhiên liệu thôi, chúng tôi đã rót nhiên liệu bổ sung cho anh ta. Trước đây anh ta chưa từng dùng loại nhiên liệu này nên cần một khoảng thời gian thích ứng, sau đó mới khởi động lại máy.” Giải thích tình trạng của người máy nọ cho nhân loại nhỏ tuổi nghe xong, phát hiện lần này bé con không chủ động tiến lên nắm tay mình nữa, trong lòng Alpha có cảm giác mất mát kỳ lạ.

Bàn tay nhỏ từng nắm chặt mình đang sờ lên tay trái thô sơ của người máy nọ, chú ý thấy chữ A khắc trên bàn tay kia, Alpha chợt hiểu ra tại sao trước đó nhân loại lại nghĩ mình là ba cậu ta.

Chắc chắn nhân loại nhỏ tuổi này tưởng lầm “Alpha” trên tay hắn là “A” rồi.

Người máy cũ nát trên đất khẳng định thường xuyên ra ngoài tìm kiếm vật liệu mới cho thân thể, mỗi lần đều sử dụng vật liệu khác nhau, hình dáng lúc về cũng bất đồng, khó trách nhân loại nhỏ tuổi lại dựa vào ký hiệu này để nhận ba.

“Tôi là Alpha, không phải A.” Trước khi đi, Alpha nói với bé con một câu như vậy, kỳ thực hắn đâu cần giải thích, nhưng trong một thoáng, hắn bất chợt muốn nói gì đó.

Muốn cho người nào đó biết rằng mình không giống người ta, muốn cho người nào đó biết tên mình.

Có lẽ cảm giác này chính là “tình cảm” mà nhân loại không hy vọng bọn họ có được, đúng không?

Gọi Sigma đang ngơ ngác đứng một bên, Alpha dẫn nhóm người máy xoay lưng rời đi, hắn không biết tự hủy sẽ tiến hành theo phương thức nào, song hắn không muốn nhân loại này bị tổn thương.

Sigma cẩn thận đặt mấy trái cà chua và vài củ khoai tây bên chân bé con, rồi mau chóng bò theo đồng bạn.

Cơ mà, đúng lúc này, đằng sau họ vang lên một âm thanh trong trẻo.

“Ơ này… bác là anh em của ba ba đúng không ạ!”

“Trong sách nói, ba mẹ sẽ đặt tên cho anh em gần giống nhau, tên Alpha của bác cũng giống tên ba ba, bảo đảm hai người là anh em rồi!”

Chậc… Alpha tỏ vẻ mình hoàn toàn không thể lý giải tư duy của nhân loại nhỏ tuổi, bó tay triệt để!

Nhưng —

“Bác là anh em của ba ba mà, sao phải bỏ đi?” Ngữ điệu ngập tràn chờ mong của nhân loại nhỏ tuổi khiến Alpha đột ngột dừng bước.

“Sigma bảo các bác không còn nhà để về, vậy tại sao không sống cùng tụi con?”

“Bác ơi, ở lại đi mà!” Mục Căn tự động dùng xưng hô thân thích có trong [Bách khoa toàn thư cho bé] để gọi Alpha, lớn tiếng giữ chân nhóm người sắp rời đi.

Hệ thống tự hủy chỉ một giây nữa sẽ chính thức khởi động cứ thế im bặt.

***

Con nói muốn ánh sáng, thế giới này liền có ánh sáng.

Giây phút thế giới của ta lung lay sắp đổ, sắp bị hủy hoại trong thoáng chốc, con tựa như vầng thái dương ban tặng ánh sáng cho đời ta.

Từ nay về sau, thế giới của ta tồn tại vì con —
Bình Luận (0)
Comment