Không Có Kiếp Sau

Chương 62

Đối với Sừng To mới ba tháng tuổi mà nói, bãi cỏ nhỏ trước mắt đã là chỗ ăn chơi cực kỳ hoành tráng rồi! Hiển nhiên vui hơn căn phòng xám xịt của Olivia nhiều nhiều lắm!

Chẳng những vui, mà còn ngon tuyệt cú mèo!

Ở đây không có ba ba (đúng vậy, bé long con xem Olivia mà nó nhìn thấy đầu tiên như ba mẹ mình), chẳng ai nói “không được ăn”, nghĩa là tất cả đều ăn được hết ~(≧▽≦)/~

Cỏ xanh xanh rất ngon, đất đen đen cũng ngon không kém, con bướm bay trên trời nhai cực mềm, côn trùng dưới đất lại giòn tan!

Trong tất cả thực vật, Sừng To thích nhất cái cây sau phòng ngủ Olivia. Đó là một ngọn cây vô cùng cao lớn, thân cây xù xì, tên khoa học là Khổ Nam, là một loại cây chứa độc tính. Vì trong lá cây, thân cây đều có độc, nên cây khổ nam đuổi côn trùng rất hiệu quả. Gần phòng ngủ và khu phòng học của Học viện quân sự đế quốc đều trồng lác đác mấy cây.

Trong mắt những học sinh của Học viện quân sự, mấy thứ thực vật này cùng lắm chỉ để trang trí, mỗi ngày đều khốn đốn vì huấn luyện cường độ cao và bài tập, bọn họ không có tâm tình ngâm cứu cây cỏ, nhưng Sừng To thì khác.

Với Sừng To, khu rừng nhỏ này chính là lãnh địa của nó! Nó có nghĩa vụ cẩn thận nghiên cứu từng tấc đất và cọng cây ngọn cỏ trên lãnh địa! Nó đã sớm quan sát cây khổ nam kia từ đầu, song khi ấy lá gan nó còn nhỏ, nào dám tùy tiện khiêu chiến ngọn cây cao to, đợi đến lúc quen thuộc rồi, nhóc con liền nóng lòng muốn thử cây khổ nam.

Đế long trăng rằm trưởng thành đặc biệt đồ sộ và nặng thịt như một chiếc phi thuyền loại nhỏ, đừng nói leo cây, bò trên sườn núi còn có khả năng đè sập luôn sườn núi. Nhưng đế long trăng rằm con lại bất đồng, nhằm tiện cho việc leo lên người ba mẹ để ba mẹ mang đi, đế long trăng rằm con đều là tay leo trèo thiện nghệ, bò lên mình long và leo cây chung quy cũng na ná nhau, vì vậy Sừng To chẳng cần ai dạy đã học xong leo cây.

Lần đầu tiên leo cây, nó chỉ bò đến cành đầu tiên, sau đó hết dám động đậy.

Hôm ấy vẫn là Olivia tìm không thấy nó, cuối cùng trèo lên cây xách nó xuống.

Có lần đầu tiên thành công, hôm sau lá gan Sừng To càng lớn hơn – dù sao ba ba lâm vào thế bí cũng phải xách người ta xuống dưới nha!

Thế là nó lại chậm rãi bò bò lên trên. Trên cây, nó thấy được phong cảnh mà đứng dưới đất tuyệt đối nhìn không tới, cùng với những quả cây tròn trịa. Ngày đó Sừng To mang trái cây về nhà, trong miệng ngậm ba trái khổ nam, nó chia con mồi cho “ba ba” nhà mình.

Bị đôi mắt to tròn ướt nước của bé long con nhìn chăm chú đến không đành lòng từ chối, cuối cùng Olivia vẫn ăn một trái khổ nam, rồi —

Tào tháo rượt cả ngày 囧.

Trái cây ngon thế mà ba ba không có số hưởng, Sừng To quyết định thôi thì mình ăn nhiều chút vậy.

Cũng do Olivia quá chiều chuộng nó, lâu dần phát hiện Sừng To ở ngoài không gặp nguy hiểm, lại không nỡ chứng kiến bộ dạng ỉu xìu của nó khi bị nhốt trong phòng ngủ, thi thoảng Olivia cũng thả nó ra ngoài chơi vào ban ngày.

Sừng To rất ngoan, Olivia nói không được đi đâu, nó chắc chắn sẽ không đi, Olivia cũng biết điểm ấy nên mới thả nó.

Sáng hôm đó, trước khi đi huấn luyện, Olivia chú ý thấy thời tiết không tốt lắm, vốn không muốn thả Sừng To ra ngoài. Ngặt nỗi Sừng To cứ cọ đến cọ đi bên chân hắn, cắn ống quần không cho hắn đi. Olivia hoàn toàn vô phương chống cự trước ánh mắt của nó, rốt cuộc vẫn vụng trộm thả nó đi.

“Chỉ được phép chơi trên bãi cỏ đã quy định, không được đi chỗ khác!” Trước lúc đi, Olivia nghiêm khắc dặn dò Sừng To.

“Mooo!” Sừng To vâng lời.

Bấy giờ Olivia mới cau mày đi ra ngoài.

Sừng To nhanh nhẹn leo lên cây khổ nam, đứng trên cây có thể nhìn xa hơn, nó dõi theo bóng lưng Olivia tới khi không thấy được nữa mới an tâm ăn trái cây.

Olivia với Manh Manh đi vắng, Sừng To vẫn rất ngoan ngoãn. Nó ăn ba trái khổ nam, một con bọ cánh cứng, một con chim nhỏ, đi ị một lần, sau cùng lại thấy hơi ngót bụng thì gặm mấy cọng cỏ trong bụi cỏ gần đó.

Đúng lúc này, bên bụi cỏ bỗng lăn ra một cục giấy. Ngày ngày cùng Olivia chơi ném giấy đã giúp Sừng To luyện được khả năng phản xạ cực nhạy, nó tức khắc nhảy lên ngậm cục giấy, rồi nó bị phát hiện.

“Cái giống gì đây?” Một nam sinh vô cùng to cao nhíu mày, nhìn Sừng To đang ngây ngốc ngậm giấy nhìn lại mình, gã lười biếng hỏi đồng bạn bên cạnh.

“Xấu quá, không biết.” Nam sinh tóc xù đi sau gã nâng mắt kính.

“Học viện quân sự đế quốc có cả động vật hoang dã cơ à?” Nam sinh thứ ba vóc dáng lùn nhất, song cơ bắp rất phát triển, thoạt nhìn cường tráng nhất.

“Tao biết nó rồi.” Vẫn là nam sinh tóc đỏ còn lại nhận ra Sừng To: “Nó, thú cưng của Olivia đây mà!”

Khóe miệng lộ ra nụ cười ác ý, nam sinh tóc đỏ vẫy vẫy Sừng To vẫn đang núp trong bụi cỏ không dám ra.

Hollande, Gaia, Abil và Paul — Giờ phút này, bốn thằng nam sinh xuất hiện tại khu vực vắng người gần phòng ngủ và đang trắng trợn thảo luận về Sừng To chính là bạn cùng phòng của tân sinh Lôi long đã tự sát.

Sáng sớm đã bị Tô Mai Cách gọi vào văn phòng, sau khi thêu dệt lại sự tình đã nói rất nhiều lần, bọn chúng mới được thả ra. Vốn định đi tham gia huấn luyện tiếp, nhưng bị giáo huấn cả buổi sáng, bốn thằng đều ôm một bụng lửa giận: Chúng quyết định cúp khóa huấn luyện buổi sáng. Dẫu sao huấn luyện viên bên kia chắc vẫn tưởng bọn chúng đang trong văn phòng của Tô Mai Cách.

Tiện tay vo giấy Tô Mai Cách phát cho để viết kiểm điểm thành một cục rồi ném xuống, đúng lúc ấy Sừng To lại ngậm giấy kiểm điểm của chúng ra.

“Mooo?” Sừng To ngậm cục giấy, dòm mấy kẻ mặc quần áo giống ba ba mà có chút do dự.

“Không biết cái thằng gà bệnh tên đàn bà kia rốt cuộc có lai lịch gì, mang theo một người máy y chang con gà chưa đủ, còn nuôi một con… Ha ha! Tụi mày xem điệu bộ ngậm giấy quái dị của nó kìa, có khác gì chó đâu?” Abil thấp lùn cười ha ha.

“Nhưng lai lịch khủng cỡ nào cũng thua Hollande thôi.” Nam sinh tóc đỏ là Paul, hắn nhìn chằm chằm Sừng To đang chần chừ chưa muốn ra, chậm rãi ngồi xổm xuống.

“Đúng vậy, nói sao thì Hollande cũng là Bạo long có một nửa huyết thống Cantus mà! Đã vậy còn chiếm hơn 70%! Hollande có thể được xưng là Cantus rồi còn gì?” Nam sinh mắt kính tóc xù — Gaia, nghiêng đầu nhìn về phía trước:

Hollande nhìn hắn, nở nụ cười hung tàn.

Sừng To rốt cuộc vẫn ngậm giấy đi tới. Thật cẩn thận ném cục giấy đến bên chân Hollande, nó hơi kinh hoảng, đang muốn rời đi thì Paul lại quẳng cục giấy ra ngoài.

“Đi đi! Chó Olivia, mau tha nó về đây cho tao.”

Sừng To nghe không hiểu mệnh lệnh phức tạp như vậy, nhưng hiểu cái tên “Olivia”.

Tên ba ba khiến nó vui vẻ không thôi, cho rằng những người này quen ba ba mình, lại ra sức đuổi theo cục giấy Paul ném đi. Nó tìm thấy cục giấy rách nát rất nhanh, đoạn hớn hở ngậm giấy thả nhẹ bên chân Paul.

“Đúng là con chó biết nghe lời, nữa này!” Lần này không chỉ Paul cao hứng, Hollande với Abil đều ném giấy kiểm điểm trong tay đi, ba thằng đồng thời ném giấy và lệnh Sừng To đi nhặt, Sừng To bị bọn chúng đùa bỡn xoay mòng mòng.

Sừng To dù sao cũng là thú con ba tháng tuổi, trò chơi này vượt quá giới hạn của nó, nó mệt rồi.

Nó nằm bẹp trên cỏ, có chút không dậy nổi.

“Con chó chết tiệt, tiếp tục nhặt đi chứ!” Abil không kiên nhẫn, gọi mấy tiếng không thấy Sừng To chạy ra, liền quăng giấy bồm bộp lên người Sừng To đang nằm sấp trên cỏ.

“Ư…” Sừng To ngâm nga có phần làm nũng, nó bị đập đau.

Song bốn kẻ đối diện đâu phải Olivia, bọn chúng không hề có tí ti thương tiếc nào với Sừng To.

“Đi, nhặt về ngay cho tao.” Hollande sầm mặt.

Mặt gã rất giống khuôn mặt ba ba mỗi lần tức giận…

Sừng To rụt cổ, rên một tiếng uất ức, khập khiễng ngậm cục giấy lên, sợ sệt đi về hướng Hollande.

“Chậm quá.” Miệng thong thả thốt ba chữ, chân dài cường tráng khỏe mạnh đột ngột đá ra nhanh như chớp, Sừng To hoàn toàn không kịp phản ứng, thân mình nho nhỏ vẽ một vòng cung trên không trung, rồi ngã mạnh lên cây khổ nam.

Cục giấy từ từ rớt xuống khỏi miệng nó.

“Đừng thô bạo thế chứ! Tao chưa chơi đủ đâu!”

Thời điểm thú con bé nhỏ rốt cuộc ý thức được nguy hiểm và muốn đào tẩu, Paul tóc đỏ lại mỉm cười ác độc, đạp Sừng To vừa đứng lên, đoạn nhấc nó lên.

“Mang về phòng từ từ chơi thôi! Vừa lúc phòng ngủ của thằng kia còn trống.”

Thằng kia, chính là tân sinh Lôi long mới tự sát.

***

Cùng lúc ấy, Olivia bị một đám tân sinh bao vây.

“Sao đây?” Một đám người đông nghìn nghịt vây lại đây, tính kéo bè kéo lũ đánh lộn à.

Olivia nhíu mày, Sừng To của hắn chỉ là thú con, để nó chơi bên ngoài hắn thấy hơi bất an, rất muốn về phòng ngủ nhanh nhanh.

“Olivia, xin hãy giúp chúng tôi!” Thấy hắn sốt ruột muốn đi, đám tân sinh rốt cuộc phái ra đại biểu ngăn cản Olivia.

“Bretton bị tụi Hollande bắt nạt chết rồi, chẳng biết mục tiêu kế tiếp của bọn nó là ai nữa, hy vọng cậu có thể giúp chúng tôi.”

Tân sinh đứng ra mở lời cũng là một Lôi long, nhìn kỹ hình như là bạn cùng phòng mình, Olivia chưa từng nói chuyện với đối phương nên nhớ không rõ.

Hắn cẩn thận quan sát đám tân sinh: Lôi long, Tam giác long, Kiếm long… Một lũ ăn cỏ.

Olivia chỉ thấy buồn cười: Một đám khủng long ăn cỏ vây quanh mình xin giúp đỡ, bộ mình trông giống cái loại ăn cỏ lắm hả?

Hắn tiếp tục dọn đồ.

“Đi tìm huấn luyện viên ấy.” Olivia còn chẳng buồn nâng đầu.

“Huấn luyện viên có phải người tốt đâu! Chính ổng xếp Bretton vào cùng phòng với tụi khủng long ăn thịt.” Lôi long cầm đầu nói đầy oán hận, trong mắt ánh lên căm hờn.

“Ba ba tôi tốt nghiệp học viện này. Ba bảo thời gian học quân sự chính là quá trình phân hoá. Huấn luyện viên sẽ không quan tâm tranh chấp giữa các học sinh, bọn họ chỉ muốn chọn được tân sinh có năng lực lãnh đạo nhất để nâng đỡ thôi.”

“Chúng tôi không muốn Hollande trở thành lãnh đạo của khóa tân sinh này!”

Nhóm khủng long ăn cỏ tôi một lời, bạn một câu, kể lại thật nhiều chuyện Olivia chưa nghe bao giờ.

Cơ mà —

“Cho nên các cậu tìm tôi?” Olivia rốt cuộc dọn xong đồ đạc: “Tôi bị ép buộc tới đây học, chỉ muốn tốt nghiệp sơm sớm rồi về nhà thôi. Chuyện của các cậu không liên quan đến tôi. Tôi về đây.”

Nói xong, hắn liền chen ra khỏi đám đông.

Làm gì có chuyện không liên quan.” Ngay khi hắn sắp ra ngoài, Lôi long cầm đầu đột nhiên lớn tiếng nói: “Olivia, cậu ngồi xe Hiệu trưởng đến đây, chúng tôi thấy rồi, cả Hollande cũng thấy luôn.”

“Nó sẽ đến tìm cậu. Đến lúc ấy, nếu cậu nghĩ thông suốt thì nhớ tới tìm chúng tôi.”

Bước chân không chút chần chừ, Olivia ôm tâm tình nóng nảy rời khỏi phòng học.

Phóng như bay trên con đường nhỏ thông tới khu phòng ngủ của mình, hắn không về phòng ngay mà trực tiếp chạy tới khu vực gần cây khổ nam.

“Sừng To! Sừng To!” Hắn nhẹ giọng gọi tên đế long trăng rằm con.

Sừng To rất nhạy cảm với giọng hắn, bình thường đã sớm nhảy ra nằm sấp lên giày hắn, nhưng hôm nay không hiểu sao Olivia gọi nửa ngày vẫn chẳng thấy nó ló mặt.

Trong lòng Olivia căng thẳng, liền tung mình trèo lên cây. Hắn an ủi mình rằng Sừng To có thể đang ngủ trên cây. Việc này trước đây chưa từng xảy ra, nhưng chưa chắc về sau sẽ không.

Sau đó, trên chạc cây rỗng tuếch, Olivian từ trên cao nhìn xuống lần nữa. Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn chợt chú ý tới mấy cục giấy trắng dưới tàng cây.

Olivia xa nhảy xuống ngay lập tức, cấp tốc mở mấy cục giấy ra, nhìn thấy vài cái tên quen mắt cạnh dòng “đơn kiểm điểm”, tim Olivia chìm xuống, một luồng khí lạnh theo trang giấy xộc thẳng lên não hắn.

“Hollande –” Olivia nhanh chân chạy tới phòng ngủ cách đó không xa.

Một cước đá văng cánh cửa màu xám, thấy vết máu trên đất, sắc mặt Olivia cũng biến thành màu giống cánh cửa.

“Ô! Khách quý đến này, tiểu thư Olivia, cô có khỏe không!” Paul chào hỏi trêu tức.

“Sừng To đâu?” Không để ý tới Paul, Olivia hỏi thẳng Hollande ngồi trên sofa.

Hollande cả chiều cao lẫn hình thể đều to hơn Olivia ba vòng chậm chạp nghiêng mắt nhìn Gaia kế bên: “Sừng To là cái quái gì?”

“Hả! Ai biết.” Gaia tháo mắt kính chậm rãi lau, trên kính dính thứ gì trông như máu, hắn lau hồi lâu cũng chẳng sạch.

“Sừng To là một khủng long không biến thành người, trên đầu có một cái sừng nhỏ, đương nhiên sừng ấy sau này sẽ lớn thành sừng to.” Thấy Olivia trầm mặt không nói một lời, Manh Manh nhảy ra, đoạn nghiêm túc mô tả diện mạo của Sừng To cho Gaia biết. Manh Manh không hiểu thế giới nhân loại, cứ ngỡ bốn người này thực sự không biết Sừng To là gì.

“À! Nếu theo lời mày tả thì tao có thấy Sừng To đó. Có phải cái sừng kia không?”

Abil dùng mũi chân chỉ đống máu đằng xa, giữa bãi máu rõ ràng có một đoạn sừng be bé!

Thời điểm trông thấy nửa đoạn sừng, đầu óc Olivia trống rỗng. Hắn chậm rãi đi qua, nhìn bàn tay tái nhợt của mình nắm đoạn sừng nhỏ lên khỏi vũng máu.

“Chủ nhân cái sừng đâu?” Hắn nghe chính mình cất giọng nhẹ bẫng.

“Chắc trong thùng rác dưới lầu. Ah! Đó là trong trường hợp chưa bị bắt đi đấy nhé.” Abil cười cay độc.

“Biết rồi.” Olivia gật gật đầu.

“Tao sẽ quay lại.” Hắn nghe mình nói thế với mấy kẻ trong phòng.

“Quay lại sửa cánh cửa với xử lý rác rưởi mà thú cưng mày bỏ lại hả?” Hollande dùng chân chỉ chỉ máu đen.

“Đúng vậy, tao muốn thu dọn rác rưởi.” Olivia nhếch khóe miệng, quay đầu tặng lũ trong phòng nụ cười mỉm đáng sợ không gì sánh được!

Đoạn, hắn đi một mạch ra ngoài.

Chạy thật nhanh đến thùng rác dưới lầu, sắc mặt Olivia trắng bệch, cùng Manh Manh lục lọi rác, rốt cuộc tìm thấy Sừng To toàn thân đẫm máu, bị nhét trong cái túi nilon dưới đáy thùng rác thứ ba đếm ngược.

Olivia run rẩy mở cái túi máu chảy đầm đìa, Sừng To bên trong đã hoàn toàn không còn dáng vẻ ban sáng nữa: Cái sừng nhóc con lấy làm kiêu hãnh nhất nhất đã biến mất, cả người máu thịt lẫn lộn, xương cốt không biết nát bao nhiêu khúc, mềm rũ nằm trong lòng Olivia, thân thể bé nhỏ lạnh lẽo mà cứng ngắc, thoạt nhìn…

Olivia không dám tưởng tượng đến tình cảnh ấy.

Nhưng chính lúc này, Olivia bỗng cảm giác hai tay run lên, hắn khó tin nhìn xuống lần nữa, Sừng To trước mặt Olivia hơi hơi hé mắt.

“Mooo…”

Sừng To yếu ớt đáp lại ba ba mình.

Ngay từ khi nghe Olivia gọi tên mình bên bãi cỏ, nó đã sớm đáp lại ba ba, giờ rốt cuộc —

Sừng To yên tâm nhắm mắt trong lòng Olivia.

Nó chưa chết.
Bình Luận (0)
Comment