Không Có Kiếp Sau

Chương 64

Với một thú con chỉ mới hơn ba tháng tuổi mà nói, Sừng To bị thương quá nặng. Nhưng may mà bọn họ sử dụng thiết bị chữa trị tiên tiến nhất hiện nay, trải qua một đêm chăm sóc, khi mặt trời hắt tia nắng đầu tiên vào phòng bệnh thì nó mở mắt.

Chuyện đầu tiên Sừng To làm sau khi mở mắt là gặm gặm, rồi xơi luôn ống dưỡng khí trong miệng.

“A a a! Cái này không ăn được đâu!” Không dám bỏ mặc vật nhỏ được Hiệu trưởng đại nhân chỉ đích danh là “cực kỳ trọng yếu”, bác sĩ cũng thức trắng nguyên đêm, nhất cử nhất động của Sừng To đều nằm trong tầm quan sát chặt chẽ của hắn, giờ Sừng To cắn đứt ống dưỡng khí lại khiến hắn sợ điếng người!

“Mau! Mau mở khoang điều trị ra, chậm là chết đuối bây giờ!” Hắn hét lớn một tiếng, một đám y tá cuống quýt chạy tới hỗ trợ, nhưng khoang điều trị làm gì dễ mở thế, bọn họ buộc phải phá hủy một linh kiện mới xong, nhưng mở ra rồi, đội quân blouse trắng lại trợn tròn mắt —

Chỉ mới một lát, Sừng To vậy mà uống cạn ráo toàn bộ dung dịch trong khoang điều trị!

Thân mình nhỏ bé nằm sấp trên sàn, Sừng To vẫn đang mải miết liếm một vũng dung dịch nhỏ còn sót lại. Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả nhân viên y tế, chả bao lâu sau, vài giọt dung dịch cuối cùng cũng biến mất.

Sừng To ợ một tiếng thỏa mãn.

“Đây, đây, đây là dung dịch chữa trị tế bào mới thả vào màaaa! Một khoang dung dịch như vậy giá khoảng năm trăm vạn farad tệ đóooo!” Chắc do kinh hoàng quá độ, bác sĩ trưởng sững sờ mất một phút đồng hồ, theo sau là tiếng kêu rên thật dài, hắn phát điên ôm chặt đầu mình.

Olivia sải bước vượt qua các nhân viên y tế hãy còn nhốn nha nhốn nháo, đoạn hắn cúi đầu, nhìn thật kỹ Sừng To đang bận liếm móng vuốt.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của ba ba, Sừng To chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt to tròn xoe cẩn thận nhìn Olivia trên đỉnh đầu mình, nó “mo” một tiếng khiếp đảm.

Olivia vươn hai tay bế nó lên, nhẹ nhàng chọc chọc mũi nhỏ của nó, mũi bé con lập tức phát ra tiếng phì phì.

Đến lúc này, Olivia rốt cuộc cũng nở nụ cười.

Cơ thể Sừng To tuy rằng được chữa trị rất tốt, nhưng trên da suy cho cùng vẫn để lại dấu vết, làn da nâu vốn đều màu nay chỗ đậm chỗ nhạt, thoạt nhìn hệt như vá chằng vá đụp.

“Nó còn nhỏ, mấy cái này từ từ sẽ khá lên. Những phần nội tạng mới chữa xong còn hơi yếu, nhưng sẽ khỏe lại rất nhanh, dầu gì nó cũng vừa uống hết năm trăm vạn farad tệ dung dịch điều trị tế bào –” Bác sĩ rõ ràng vẫn để bụng việc Sừng To nốc sạch dung dịch điều trị, song thời điểm dặn dò những việc cần lưu ý cho Olivia, hắn vẫn hết sức tận trách.

“Nhưng xin báo cậu biết việc này: Sừng của nó có khả năng sẽ không mọc ra nữa. Chỗ bị bẻ gãy trùng hợp là phần gốc sinh trưởng, sừng của long con có thể chỉ giữ nguyên chiều dài hiện tại.”

Nói đoạn, bác sĩ không khỏi lắc đầu tiếc nuối, mặc dù y học hiện đại đã rất phát triển, nhưng vẫn có một số chấn thương không thể chữa khỏi dứt điểm.

“Đối với giống loài hoang dã, sừng là vũ khí vô cùng quan trọng và là đạo cụ hấp dẫn khác phái, song nếu nuôi tại nhà, chỉ cần cậu luôn nuôi dưỡng nó thì sẽ không vấn đề gì hết.”

“… Tôi biết rồi.” Olivia ôm Sừng To nặng trịch, nghiêm túc nghe bác sĩ dặn dò.

Bác sĩ thấy Olivia chịu tiếp thu, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Trải qua một đêm ở chung, hắn có ấn tượng khá tốt với cậu thiếu niên vô cùng quan tâm thú cưng của mình này, vì vậy lúc tiễn chân, hắn nhịn không nói thêm vài câu.

“Tôi không biết con khủng long của cậu thuộc loài gì, nhưng nom hình thể của nó, tôi đoán về sau nó sẽ rất lớn, nếu cứ mãi nuôi trong phòng ngủ thì rất không thích hợp.”

Mắt Olivia lần đầu tiên nhìn về phía bác sĩ: Mái tóc nâu ngắn mà xoăn xếp gọn gẽ trên đầu, đôi mắt cùng màu, lông mi hơi rủ xuống khiến hắn trông hết sức ôn hòa, bề ngoài thoạt nhìn rất trẻ, song vùng xung quanh khóe mắt lại nhắc nhở người ta rằng tuổi thực tế của hắn có lẽ không hề nhỏ.

Đây là một khủng long ăn cỏ khá có tuổi — Olivia đã sớm nhìn ra thân phận hắn.

Bị tầm mắt quá sức sắc bén của Olivia nhìn chằm chằm đến phát hoảng, bác sĩ hấp tấp nói: “Tôi không đề nghị cậu xử lý nó, đây là giống loài quý hiếm được ngài Hiệu trưởng quan tâm mà! Tôi chỉ đề, đề nghị…”

“Ông cứ nói.” Olivia tiếp tục nhìn hắn, trầm giọng đáp.

“Ừm, tôi chỉ đề nghị, đề nghị thôi.” Dù không biết tại sao mình lại thấy hơi nhũn chân chỉ vì bị một thú con nhỏ như vậy nhìn chằm chằm, hắn vẫn kéo kéo áo choàng trên người, tự nhủ bản thân không được luống cuống, rồi một lần nữa ngẩng đầu nhìn Olivia.

“Cậu là tân sinh năm nay đúng không? Hiện các cậu đang ở phòng ngủ tập thể, năm người một phòng. Đợi khi kỳ quân sự chấm dứt, các cậu sẽ chuyển đến phòng ba người, tuy tốt hơn một chút, nhưng không gian vẫn không đủ lớn. Nhằm giúp học sinh thích ứng với sinh hoạt tập thể trong quân đội, học viện luôn sắp xếp như thế.”

“Chỉ có một phòng ngủ đủ lớn để cậu nuôi… con Sừng To này.” Nhìn nhìn Sừng To rúc trong lòng Olivia, bác sĩ vốn định sờ nó, lại bị Olivia ôm Sừng To né đi. Hắn có chút xấu hổ rụt ngón tay về, nói tiếp:

“Trong Học viện quân sự đế quốc, phòng của thủ lĩnh học sinh là rộng nhất, cách rất xa phòng của học sinh bình thường, được độc chiếm một tòa nhà lớn, sân bên ngoài đủ cho một Lôi long chạy nhảy, muốn nuôi thú cưng cỡ đại thì chẳng nơi nào thích hợp hơn!”

“Tôi cảm thấy… Nếu cậu có thể đến đó ở thì không gì tốt bằng…” Bác sĩ gãi gãi đầu, cuối cũng cũng nói xong. Nhưng nói xong liền hối hận.

Nói nghe dễ ăn ghê, tưởng thủ lĩnh học sinh dễ làm lắm chắc? Vậy trước hết phải trở thành lãnh đạo của học sinh toàn khóa cái đã!

Muốn trở thành thủ lĩnh chỉ có một yêu cầu, đó là “mạnh”!

Là học viện quân sự số một đế quốc, nghìn năm qua, học viện đã cho ra đời năm nguyên soái, mười một đại tướng, hai mươi trung tướng và bốn mươi thiếu tướng. Trong nhiệm kỳ quân đội trước của đế quốc, số lượng quan quân xuất thân Học viện quân sự đế quốc chiếm ưu thế tuyệt đối áp đảo những quan quân xuất thân từ con đường khác.

Trong thế giới này, không có bất kỳ sinh vật nào coi trọng “phe phái” bằng quái vật khổng lồ – quân đội đế quốc.

Gần như ngay ngày đầu tiên tòng quân nhập ngũ, mọi người đã phải bắt đầu chuẩn bị chọn đội. Đã gia nhập phe phái nào đó tất phải trở thành địch của một, thậm chí vài phe khác. Từ “phe phái” tựa như một dấu ấn khắc sâu vào lý lịch, đồng thời cũng in dấu trong lòng mỗi người.

Trong quá trình lựa chọn phe phái, từ “cùng khóa” xuất hiện rất đúng thời cơ.

Nhập ngũ cùng năm, cùng huấn luyện viên, cùng một đội quân… Giữa “cùng khóa” thường dễ xây dựng tình cảm nhất, vốn dĩ cùng trải qua hoàn cảnh giống nhau càng dễ nảy sinh quan điểm tương đồng trước sự vật.

“Không có đồng minh nào tự nhiên bằng cùng khóa” — đây là lời nói nhảm lúc say rượu của một vị đại tướng, sau đó ông ta chỉ cười cười rồi bỏ chuyện này sang một bên, nhưng lời ấy vẫn lưu truyền rộng rãi.

Tất cả mọi người cũng nghĩ thế.

Tuy nhiên, khi ngày càng nhiều sĩ quan xuất thân học viện gia nhập quân đội, khái niệm cùng khóa được mở rộng lần nữa, rốt cuộc phát triển đến thời học sinh của chúng sĩ quan.

Tốt nghiệp cùng trường, cùng năm – những quan quân “cùng khóa” thường sẽ hướng về một phe. Dưới bối cảnh đồ sộ ấy, trăm năm trở lại đây, các học viện quân sự lớn cuối cùng cũng hoàn tất lý niệm giáo dục lấy “thủ lĩnh” làm trung tâm.

Người mạnh nhất của mỗi khóa học sinh được gọi chung là “thủ lĩnh”, bọn họ có thể trực tiếp thống lĩnh tất cả học sinh toàn khóa.

Không phải học sinh của khoa nào đó, mà là học sinh của toàn bộ khoa trong một khóa.

Học sinh toàn khóa giống như một quân đội mini, mỗi khoa khác nhau lệ thuộc vào quân chủng bất đồng, chi nhánh bất đồng, mà người chỉ huy toàn thể quân chủng chính là nguyên soái của quân đội mini — thủ lĩnh.

Ý chí của thủ lĩnh tương đương ý chí của toàn bộ học sinh; Lựa chọn của thủ lĩnh cũng sẽ trở thành lựa chọn của toàn bộ học sinh.

Bởi lẽ vị trí quá đỗi siêu nhiên, nên vào mùa tốt nghiệp hàng năm, thủ lĩnh của các học viện quân sự lớn luôn là đối tượng chiêu mộ trọng điểm của quân đội. Sau khi bước vào quân đội, họ sẽ được chú trọng bồi dưỡng, nhiều năm sau, thủ lĩnh trong thủ lĩnh sẽ trở thành nhân vật tài ba trong quân đội.

Tựa thể một kim tự tháp hoàn mỹ.

Trăm năm qua, chưa ai có thể phá vỡ thành lũy siêu cấp do tinh anh tạo thành này.

Dường như muốn địa vị siêu nhiên của nhóm “thủ lĩnh” tiến thêm một bước, mỗi học viện quân sự đều cung cấp đủ loại phục vụ đặc biệt cho các thủ lĩnh mà học sinh bình thường không cách nào hưởng thụ.

Giống như bác sĩ kia vừa nói, được ở trong tòa nhà siêu rộng siêu xa xỉ tách biệt với phòng ngủ phổ thông của học sinh khác chính là một trong số đó.

“Có tổng cộng bảy tòa nhà, sáu nơi có chủ nhân, một đàn anh năm bảy đã tốt nghiệp, phòng cũ của anh ta cũng trống rồi.” – Đây là tin tức Olivia mới tra được.

Dưới ánh mặt trời, Olivia nheo mắt nhìn quần thể kiến trúc màu trắng đằng xa.

Nghe nói tòa nhà để trống có khoảnh sân rất rộng, cỏ xanh mơn mởn, không có chướng ngại vật.

Olivia cực kỳ vừa lòng.

Hắn cúi đầu, vươn ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ đoạn sừng không trọn vẹn của Sừng To, nhẹ giọng nói với nó:

“Sừng To, sau này chúng ta tới đấy ở đi, ở đó có sân cỏ rất rộng, Sừng To muốn chạy thế nào thì chạy, ban ngày không cần trốn trong phòng ngủ nữa.”

“Sừng To có vui không?”

Nhìn ba ba cười khẽ với mình, Sừng To nghiêng đầu nhỏ, há mồm nhả ngón tay ba ba đang ngậm trong miệng ra, “mo” một tiếng sung sướng.

***

Olivia quyết định phải lên làm “thủ lĩnh”.

Song trước đó, hắn muốn thu dọn một ít “rác rưởi”.

Để Sừng To ở lại phòng ngủ tĩnh dưỡng, sau khi thay một bộ đồng phục sạch sẽ, Olivia lập tức đi đến doanh địa tập quân sự hàng ngày.

Chương trình học sáng nay là chiến đấu cự ly gần.

Tại thời đại người máy đang thịnh hành, người máy đã thay con người làm việc trong rất nhiều lĩnh vực, thí dụ như buổi học chiến đấu hôm nay.

Nhân lực trong xã hội ngày nay có hạn, một huấn luyện viên dạy nhiều học sinh cũng không mang lại hiệu quả tốt, vì vậy người máy huấn luyện viên được ứng dụng rộng rãi trong giáo dục. Mỗi tân sinh đều được bố trí người máy huấn luyện viên chuyên thuộc, nghe người máy huấn luyện viên cẩn thận giảng giải các động tác, hơn nữa nó có thể tiến hành luyện tập cùng học sinh. Làm vậy chẳng những tiết kiệm nhân lực, mà còn có thể căn cứ vào tiến độ học tập của học sinh để tự do lựa chọn nội dung học.

“Ầm!” Một tiếng nổ vang lên, tầm mắt mọi người không khỏi hướng về phía nguồn phát ra âm thanh —

Lại là người máy chiến đấu nào đó trên sân bị nổ đầu.

Không phải sự cố, mà là bị tân sinh đối luyện với nó dùng sức mạnh bản thân làm nổ.

“Ah! Không cẩn thận dùng nhiều sức quá!” Giọng nói vô cùng quen tai, y hệt âm thanh ghê tởm cười nói với mình rằng Sừng To bị ném vào thùng rác.

Là Abil.

Nguyên hình là cự long Leicester, sức mạnh gần bằng Bạo long, khả năng tấn công thậm chí trội hơn Bạo long một chút, đây là loài khủng long ăn thịt cực kỳ nguy hiểm. Biến thân thành người thì hình thể nhỏ đi, song sức mạnh không hề giảm bớt, sau cú đánh nhanh chóng mà mạnh mẽ, người máy huấn luyện viên của Abil bị hắn đấm nát đầu bằng một quyền.

Sức lớn phi thường.

Trong lúc đại đa số tân sinh bị người máy huấn luyện viên đánh đến vô phương chống đỡ, thế mà có người đánh bại huấn luyện viên chỉ bằng một đấm, tân sinh chung quanh khó tránh hít một hơi sợ hãi! Thời điểm thấy rõ kẻ kia là ai, mọi âm thanh hít khí đều biến mất.

Chẳng ai dám lên tiếng, sợ ôn thần kia chú ý tới mình.

Khai giảng được ba tháng, tất cả học sinh bốn lớp đều lĩnh giáo sự độc tài của bộ tứ Hollande, mới đầu mọi người còn tưởng bọn chúng chỉ bá đạo thôi, nhưng vụ việc của Lôi long Bretton đã đập tỉnh họ.

Mọi người đang âm thầm cảnh giác, sợ mình trở thành mục tiêu kế tiếp bị bọn chúng nhắm vào.

Đám tân sinh cứng ngắc quay đầu đi, làm bộ như không phát hiện cảnh tượng vừa rồi và tiếp tục huấn luyện.

Người máy bị Abil đánh nát đầu một lần nữa đứng lên.

Hệ thống của loại người máy chiến đấu này tương đối đơn giản, cho dù não bộ bị phá hỏng, nhưng chỉ cần bộ phận thân thể còn hoàn chỉnh thì chúng vẫn có thể hành động.

Người máy tả tơi đi tới chỗ Abil.

Chỉ một đấm, nó lại bị Abil đánh bại, đấm này rất nặng, toàn bộ ***g ngực của người máy huấn luyện viên bị lõm xuống.

Cơ mà, người máy huấn luyện viên vẫn đứng lên.

Kế tiếp chính là người máy huấn luyện viên không ngừng đứng lên, rồi không ngừng bị Abil đánh bại, quá trình này không kéo dài lâu, khi tứ chi bị đập nát hết, người máy huấn luyện viên rốt cuộc không bò dậy nổi nữa.

Abil đạp nó một cái thật mạnh, sau đó khoái trá đá đá chân trên không trung.

“Đánh người máy đúng là chẳng đã gì cả, đến kêu cũng không biết. Lôi long hồi trước biểu hiện tốt hơn nhiều, vừa biết chịu đòn, lúc nên kêu còn biết kêu.”

Bên cạnh Olivia, tân sinh Lôi long từng đứng ra đại diện cho nhóm khủng long ăn cỏ xin Olivia giúp đỡ thoáng cái sầm mặt.

Nhất thời hí hửng, Abil vô tình nói ra những lời vốn nên giấu nhẹm: Trường không sắp xếp chương trình học cho tân sinh đối chiến, hắn làm sao đánh được Bretton… Kết quả có thể tự đoán.

Bretton chắc chắn bị bọn chúng đối đãi như người máy huấn luyện viên trong phòng ngủ.

Hai tay nắm thật chặt, nhìn người máy huấn luyện viên tả tơi nằm trong bụi rậm phía xa, tân sinh Lôi long — Todd tự nhủ bản thân phải nhẫn nại.

Có điều, đúng lúc này, Abil bỗng nhiên lại chú ý thấy cậu ta —

“Ô? Bên này còn một Lôi long nữa này!”

Hắn rời khỏi sân tập của mình, đi thẳng về phía Todd.

Trong nháy mắt bị Abil khóa chặt, Todd cứng còng, chẳng dám cử động mảy may, đầu óc trống rỗng đứng tại chỗ.

“Lại là một thằng to xác… Nhìn mày cũng cường tráng phết đấy! Người máy huấn luyện viên của tao hư rồi, mượn người máy của mày được không? À… tao có ý này hay hơn nè, khỏi cần người máy nữa, chính mày xuống chơi với tao há?” Đấm ra mấy quyền giữa không khí, thấy sắc mặt Todd tái mét, Abil nở nụ cười ác ý: “Mày không nói gì tao coi như mày đồng ý…”

Xong đời! Sau Bretton, đối tượng bắt nạt thứ hai bị bọn chúng lựa chọn là mình! Mình sắp chết – Khi bàn tay cứng như sắt của Abil đáp lên bả vai Todd, tinh thần Todd lập tức rơi vào khủng hoảng. Hướng tầm mắt cầu cứu ra bốn phía, nhưng chỉ nhận được ánh mắt né tránh của người khác.

Todd tuyệt vọng.

Nhưng chính lúc này, cậu ta đột nhiên nghe phía sau có người lên tiếng:

“Todd, đưa người máy huấn luyện viên đối diện cậu cho nó đi.”

Khoảnh khắc tên mình vang tên từ miệng người khác, Todd như bắt được cọng rơm cứu mạng, cậu ta kích động nhìn lại đằng sau, người nói chuyện là —

Olivia?

Todd ngẩn người.

“Tôi nói, cậu đưa người máy đối diện cho nó, sau đó cậu có thể lui xuống.”

Đây là lần đầu tiên Olivia mở miệng trước mặt đông tân sinh như vậy, giọng hắn không lớn, nhưng tất thảy tân sinh đều nghe rõ. Olivia rõ ràng dùng giọng điệu ra lệnh, song Todd lại phát hiện mình không hề thấy chán ghét. Thời điểm đầu óc trống rỗng mất khả năng tự hỏi, ngữ khí mạnh mẽ của Olivia như một luồng sáng soi đường cho cậu ta thoát khỏi mê cung.

“… Được.” Vừa đáp xong, Todd phát hiện mình lại có thể hoạt động rồi, cậu ta hất tay Abil khỏi vai mình, giao người máy đối luyện của mình cho hắn. Làm xong hết thảy, cậu ta vội vàng ra đứng sau lưng Olivia.

“Hừ!” Abil hừ lạnh một tiếng, nhìn Olivia nói xong lại bắt đầu đánh nhau cùng người máy huấn luyện viên, hắn cất giọng khinh thường: “Olivia, khí lực của mày không ổn, cần tao chỉ điểm một chút không?”

Khóe miệng Olivia hơi nhếch lên, nhìn hắn một cái: “Chỉ sợ không có cơ hội thôi.”

“Không có cơ hội? Sao lại không có cơ hội? Người máy này chắc cũng không dùng được bao lâu đâu, chờ tao chơi xong nó sẽ tới đây tìm mày nha ~”

Abil không để ý lời Olivia, hả hê mang người máy của Todd đi.

Bản tính hắn vốn bá đạo, thấy Olivia bảo Todd đưa người máy cho mình, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Abil là bắt Olivia chịu thua. Ý nghĩ ấy khiến tâm tình hắn cực tốt, cố ý dẫn người máy lượn một vòng trước mặt Olivia, bấy giờ mới trở lại sân huấn luyện của mình.

Một lần nữa thiết lập người máy xong, Abil nhàm chán đấm một cú về phía người máy huấn luyện viên. Nào ngờ nắm đấm của đối phương còn nhanh hơn hắn, người máy huấn luyện viên lại tung quyền trước.

Tốc độ đấm quá nhanh, Abil căn bản không kịp né tránh.

Tuy nhiên, Abil không coi trọng một đấm này, trong mắt hắn, những người máy huấn luyện viên được thiết lập dựa trên cơ sở nhường nhịn tân sinh đều rất yếu, lực đấm của chúng cũng cực kỳ nhẹ. Với Abil nguyên hình cự long Leicester mà nói, sức mạnh ấy chỉ hơn trò chơi gia đình chút đỉnh.

Hắn dùng cơ thể tiếp nắm đấm của người máy huấn luyện viên mà không hề phòng bị, nhưng sự việc hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Abil! Nắm đấm của người máy huấn luyện viên trước mặt lại mạnh thần kỳ!

Ngực chịu đau đớn kịch liệt, cả người Abil trượt mạnh ra sau!

Abil nhổ ra một ngụm máu, hắn trước nay chỉ cho phép mình đánh người, không cho phép kẻ khác thương tổn mình, thế nên hắn nổi xung rồi.

Hắn biến về nguyên hình trong cơn phẫn nộ, tấn công trực diện người máy huấn luyện viên đang đứng trơ giữa sân. Kế tiếp, người máy huấn luyện viên bị Abil hình thái dã thú lôi đi táp tới như một món đồ chơi. Chơi đủ rồi, Abil há cái miệng khổng lồ, ngoặm một phát lên đầu người máy huấn luyện viên!

Sau đó —

Trong sân lại truyền đến một tiếng “ầm” trầm vang.

Có kinh nghiệm lần trước, lúc này động tác quay đầu của đám tân sinh đều nhịp hơn.

Vẫn là chỗ của Abil, hắn khẳng định lại đánh nát đầu người máy mới cướp được rồi.

Ai ai cũng nghĩ thế. Nhưng mà —

Chất lỏng màu đỏ từ trên trời rơi xuống, vừa lúc vẩy vào mặt đám tân sinh đang quay đầu, có người nhịn không được rờ rờ mặt.

“Nóng? Đây là…”

“Máu?”

Nhìn nơi phát ra tiếng nổ chỉ còn mỗi thân hình đồ sộ của cự long Leicester, toàn thể tân sinh chết đứng tại chỗ.

“Ầm!” Thêm một tiếng nổ nữa, cự long Leicester đang đứng nặng nề ngã xuống.

“A a a a a –” Rốt cuộc có tân sinh ý thức được đối diện phát sinh chuyện gì, bọn họ đồng loạt thét chói tai.

***

Đây là một tai nạn ngoài ý muốn, do tân sinh dùng không đúng cách khiến người máy huấn luyện viên phát nổ trong quá trình sử dụng – nhân viên nhà trường được phái tới điều tra đã viết như thế trên báo cáo.

Chúng tôi sẽ đề nghị khoa Chế tạo máy móc tăng cường theo dõi vấn đề chất lượng người máy, và hướng dẫn tân sinh cách sử dụng người máy chính xác một cách nghiêm khắc hơn nữa — hắn còn ghi thêm kiến nghị lên báo cáo.

“Thật đáng tiếc.” Nhìn lướt qua báo cáo điều tra về tai nạn ngoài ý muốn mà cấp dưới trình lên, Argos lười biếng nói, đoạn ném báo cáo lên xấp văn kiện đã xử lý xong. Cuối cùng, cái chết của tân sinh Abil được cố định là tai nạn ngoài ý muốn.

***

“Là cậu! Cậu đúng không?” Sau khi đuổi hết học sinh về phòng ngủ, Tô Mai Cách tự dưng gọi Olivia lại, hắn run giọng chất vấn.

Olivia hơi quay đầu, nhướng mày khó hiểu.

“Là cậu giết Abil! Nhất định là cậu!” Trong một tháng, học sinh mình phụ trách đã chết mất hai người, Tô Mai Cách nghĩ mình sắp điên mất thôi!

“Trợ giảng Tô Mai Cách, xin chú ý cách dùng từ.” Khóe miệng Olivia thoáng cong lên, nhìn về phía Tô Mai Cách.

Vì khác biệt chiều cao, Olivia chỉ có thể ngửa đầu nhìn Tô Mai Cách, nhưng Tô Mai Cách lại cảm giác chính mình bị đối phương nhìn xuống từ đầu tới đuôi.

“Người máy đó chính Abil cướp từ chỗ Todd, từ đầu chí cuối, tôi chẳng làm gì cả.”

“Nhưng… nhưng…” Trong số các tân sinh, Olivia nắm vững kết cấu người máy nhất, trong giấc mơ của Tô Mai Cách, Olivia chưa bao giờ lấy thể lực xưng vương xưng bá, hắn dựa vào đầu óc của mình! Để che giấu thân hình tương đối gầy yếu, hắn cực kỳ giỏi cải tạo người máy! Chắc chắn hắn đã sửa đổi thiết lập của người máy Abil cướp đi, để rồi giết chết Abil!

Trong lòng Tô Mai Cách rối tinh rối mù, hắn nhìn Olivia chòng chọc.

“Cơ mà, nghe nói người máy Abil cướp đi từng thuộc về bạn học Bretton.” Olivia bất ngờ chuyển đề tài, nhắc tới một cái tên khác nằm sâu trong nội tâm Tô Mai Cách: “Nhằm giúp tinh thần và cơ thể mình thêm cường tráng, có thể thừa nhận nắm đấm mạnh hơn, người máy của bạn học Bretton luôn được thiết lập nắm đấm cấp bậc cao nhất.”

“Thiết lập quá biến thái, bởi vậy chỉ có một mình bạn học Bretton dám xài người máy huấn luyện viên đó thôi.”

“Sau khi bạn học Bretton qua đời, người máy bị nhập vào kho lần nữa, lần này trùng hợp sao người máy huấn luyện viên của bạn học Todd lại bị trục trặc phải đem đi sửa, nên người máy đó mới rơi vào tay cậu ấy.”

“Ai dè – vừa khéo bị Abil đoạt mất đâu…”

“Nghe đồn người máy đó tự phát nổ, nổ ngay vị trí trái tim đúng không?”

Olivia nhẹ nhàng thở dài một hơi, đóng cửa lại.

Sắc mặt Tô Mai Cách trắng bệch, cuối cùng kiệt sức quỳ gối xuống đất.
Bình Luận (0)
Comment