Không Có Kiếp Sau

Chương 72

Học viện tổng hợp đế quốc không quy định học sinh phải trọ ở trường, vì chỉ tiêu ký túc xá của học viện có hạn, nên số học sinh xuất phát sớm giống Mục Căn cũng khá nhiều. Trong đó, khoa Ẩm thực ít học sinh, thành ra đa số đều được ở phòng ngủ học viện cung cấp, riêng Mục Căn và một tân sinh khác tên Doug ngụ bên ngoài.

Lúc Mục Căn chạy tới địa điểm tập hợp, trùng hợp chạm mặt Doug đến ngay sau cậu.

“Bạn Doug, buổi sáng tốt lành ⊙▽⊙” Mục Căn đã nhớ kỹ tên của toàn bộ tân sinh trong khoa, tự nhiên cũng nhớ tên Doug.

“…” Doug nâng kính mắt, không lên tiếng.

“Tôi là Mục Căn.” Sự lãnh đạm của đối phương chẳng mảy may ảnh hưởng tới Mục Căn, Mục Căn chủ động giới thiệu tên mình.

“Bạn Mục Căn, buổi sáng tốt lành.” Bấy giờ Doug rốt cuộc cũng chào cậu.

Doug nhìn sơ bốn phía: Hàng loạt phi thuyền đã đậu ngay ngắn chỉnh tề trên đường băng của quảng trường — chắc hẳn phi thuyền quân đội màu đen là phương tiện phi hành lát nữa của họ. Bên cạnh mỗi phi thuyền đều có một quân nhân mặc quân trang màu đen đang đứng, mặt mũi lạnh lùng, đối lập hoàn toàn với đám học sinh rải rác chung quanh.

Lớp trưởng các khoa đang cao giọng chỉ huy tân sinh xếp thành đội hình hợp quy cách, song có vẻ những lớp trưởng mới nhậm chức vẫn chưa thể đảm đương tốt nhiệm vụ này, có học sinh xách túi lớn túi nhỏ đần mặt đứng ở nơi tập hợp, cả đống đứa vừa đến không biết nên đi đâu, nhưng chưa có mặt vẫn chiếm đa số – những thiếu niên mới xa nhà lần đầu quả thực rất thiếu tính kỷ luật, giờ tập hợp hôm nay sớm hơn giờ đi học không ít, vậy mà bao nhiêu người còn chưa rời giường đâu.

Nhăn mặt nhìn thoáng qua mấy tân sinh đang xách hành lý tìm tới tìm lui trong đám đông, Doug lặng lẽ nhíu mày, cầm cái túi không lớn lắm của mình qua đứng kế bên Mục Căn.

“Cám ơn cậu đã gửi tin.” Doug đang nhắc tới tin nhắn tối qua nhận được từ Mục Căn thông qua bộ não, đó là một danh sách liệt kê chi tiết những đồ vật cần cho kỳ tập quân sự, cùng với thời gian và địa điểm tập hợp ngày hôm sau.

Danh sách cực kỳ đơn giản mà rõ ràng, thậm chí lên kế hoạch kỹ lưỡng số lượng và vị trí xếp đặt những thứ cần đem theo. Doug chẳng hứng thú mấy với khóa quân sự, bình thường cũng không bỏ công nghiên cứu, cậu ta dứt khoát nhét vật phẩm vào túi theo danh sách của Mục Căn. Trên danh sách có nhiều thứ cậu ta hoàn toàn không nghĩ đến, xếp đồ xong, chiếc ba lô không lớn không nhỏ học viện phát cho được tận dụng vừa đủ.

Đặt ba lô xuống đất, Doug chú ý thấy dưới chân Mục Căn cũng có một ba lô giống y chang.

“Đừng khách sáo.” Mục Căn cười nhẹ với cậu ta, dán một con số lên ba lô của Doug: “Hành lý của cậu là số hai.”

Doug quay mặt qua, gật gật đầu, nhận lấy miếng dán đơn sơ viết số hai.

“Cậu không vào gọi bọn họ ra à?” Hai người đợi chốc lát, cuối cùng Doug mở miệng trước.

Thời gian tập hợp sắp đến rồi mà còn hơn nửa học sinh chưa chạy tới, Doug để ý thấy các lớp trưởng mới nhậm chức đều rối rít rời khỏi nơi tập hợp, đích thân lên phòng ngủ bắt người, Mục Căn thì vẫn vùi đầu nghiên cứu sổ tay quân sự trong tay, thoạt nhìn chả sốt ruột tí nào.

“À, sáng nay tôi có gửi tin cho Dobby rồi, Dobby nói nhất định sẽ dẫn toàn bộ học sinh cùng đến.” Nghe Doug nói chuyện với mình, lúc này Mục Căn mới ngẩng đầu.

“Lỡ người kia… bạn Dobby cũng ngủ quên thì sao?” Nom cậu có vẻ tự tin đến khờ khạo, Doug chau mày.

“Không đâu, sáng nào Dobby cũng lùa đàn bò và các em trai em gái rời giường, nên cậu ấy dậy đúng giờ lắm.” Mục Căn tặng Doug một nụ cười ngỏ ý không cần lo lắng, đoạn tiếp tục vùi đầu nghiên cứu quy định huấn luyện quân sự.

Doug: “…”

Hai phút trước giờ tập hợp, có người lên tiếng chào Mục Căn từ xa!

“Mục Căn, buổi sáng tốt lành!” Cách địa điểm tập hợp còn rất xa mà cái họng to của Dobby đã truyền lại đây, trên lưng cậu ta… Không sai! Đích thị là trên lưng! Trên lưng cậu ta cõng vài học sinh, tập trung dòm kỹ, chả phải học sinh khoa Ẩm thực đây sao?

Trước mặt toàn bộ tân sinh, Dobby cứ vậy cõng lũ học sinh đi tới như chốn không người, để ý sẽ thấy mấy đứa trên lưng cậu ta còn đang say giấc nồng, thậm chí có đứa còn ôm gối, người sáng suốt liếc sơ là biết tụi nó bị người ta trực tiếp xách khỏi giường orz. Sau lưng còn có một hàng người máy ngay ngắn, mỗi người máy đều cầm theo một ba lô, xem ra là đồ vật của chủ nhân bọn họ.

“Báo cáo lớp trưởng! Tập hợp hoàn tất!” Dobby mở to mắt, báo cáo đâu ra đấy với Mục Căn ~(≧▽≦)/~.

“Dobby, cậu vất vả rồi.” Mục Căn khoe hàm răng trắng tinh, thật lòng nói lời cám ơn Dobby.

“Không vất vả, bọn họ nhẹ hơn đàn bò nhà tôi nhiều! Bữa nào tuyết rơi lũ bò không muốn ra ngoài ăn cỏ, tôi cũng trực tiếp cõng tụi nó ra ngoài giống vầy nè!” Mặc kệ là bao nhiêu lần, cứ được cám ơn là Dobby lại đỏ mặt, vội vàng bổ sung một câu.

Vì vậy, Doug bên cạnh lại nâng mắt kính.

Dobby chân trước vừa đến, học sinh của khoa Âm nhạc và khoa Mỹ thuật cũng chân sau theo tới, so với lũ học trò đang buồn ngủ, không ít đứa còn mặc nguyên đồ ngủ của khoa Ẩm thực, khoa Âm nhạc và khoa Mỹ thuật nom chỉn chu hơn nhiều! Đứa nào đứa nấy đều quần áo chỉnh tề đi theo lớp trưởng nhà mình, tinh thần phấn chấn, một bộ sẵn sàng ra ngoài bất cứ lúc nào, thoạt nhìn ra hình ra dạng hơn cả khoa Cơ giáp và khoa Chỉ huy chiến hạm!

Tuy nhiên, chả rõ có phải ảo giác hay không, mà Doug cứ cảm giác sắc mặt những học sinh ấy hơi xanh.

Bọn họ duy trì một cự ly nhất định nhưng không quá xa với lớp trưởng, ai cũng tỏ vẻ nơm nớp lo sợ.

“Mục Căn, buổi sáng tốt lành! Bên chúng tôi đủ người rồi.” Nói chuyện là Gordo, cậu nhóc tóc quăn có khuôn mặt lấm tấm tàn nhan nom rất hiền lành, nhưng cậu ta quả thực là lớp trưởng khoa Mỹ thuật.

“Chúng tôi cũng đủ người rồi, thật là, tôi đứng ở đây nửa ngày trời mà chả thấy mống nào đến, hại tôi phải chạy tới phòng ngủ gào khàn giọng mới chịu ra.” Kerry – học sinh năm nhất kiêm lớp trưởng khoa Âm nhạc của Học viện tổng hợp đế quốc – than thở một câu, sau đó Doug phát hiện mặt mũi đám học sinh đứng sau cậu ta càng xanh tợn, không ít đứa bắt đầu run lẩy bẩy.

“Buổi sáng tốt lành! Mọi người đúng giờ quá!” Mục Căn lại như chả thấy gì, lấy ra một xấp nhãn dán đơn sơ tự chế trong túi, rồi dán lên từng ba lô một, đoạn phát số tương ứng cho chủ nhân ba lô.

Được rồi, cho dù xài phương pháp gì, mặc kệ phát sinh chuyện gì, tóm lại, khi tiếng chuông tập hợp vừa vang lên, hết thảy học sinh đều ngưng hẳn mọi hoạt động, nơi tập hợp thoáng cái lặng ngắt như tờ.

“Thời gian tập hợp chấm dứt, hiện tại những tân sinh chưa có mặt tại nơi tập hợp không cần tham gia khóa quân sự năm nay nữa.” Giọng của giám thị khóa quân sự truyền đến mỗi một ngóc ngách của nơi tập hợp thông qua hệ thống khuếch đại âm thanh. Chất giọng nghe vào tai vô cùng thân thiết, nhưng nội dung lại khiến lòng người giật thót.

Mấy tân sinh đang trên đường chạy đến nơi tập hợp cũng nghe thấy lời giám thị, thoạt tiên đều sửng sốt, lập tức gia tăng tốc độ, sau cùng thậm chí còn chạy như điên. Song dù vậy, bọn họ vẫn bị ngăn bên ngoài địa điểm tập hợp, mặc cho họ biện giải thế nào, thanh chặn ngang vẫn không mở ra lần nữa.

“Học sinh tới trễ sẽ nhận điểm không trong khóa quân sự này, vài năm kế tiếp các bạn phải cố gắng hơn những người khác mới hoàn thành học phần tốt nghiệp.” Lời tiếp theo của giám thị càng thêm tuyệt tình. Ngay tại chỗ, học sinh bị ngăn bên ngoài trợn mắt to hơn, mà học sinh đến đúng giờ thì thản nhiên vô cùng, đám tân sinh bị tiểu Lôi long Dobby cưỡng chế khiêng tới cũng không hề oán trách, có nữ sinh còn vui vẻ hôn nhẹ Dobby.

“Sau đây, các lớp trưởng hãy điều khiển học sinh khoa mình bắt đầu vận chuyển hành lý, học sinh làm xong trước sẽ đến địa điểm huấn luyện trước. Vì khoa Mỹ thuật, khoa Âm nhạc và khoa Ẩm thực có ít học sinh, nên lần này ba khoa sẽ học chung, nếu có vấn đề xảy ra trong quá trình luyện tập, ba lớp trưởng cũng hãy cùng nhau bàn bạc giải quyết.” Giám thị còn đặc biệt nhắc tới mấy khoa cực ít học sinh như khoa Mỹ thuật, ngay lúc ấy, bên cạnh Mục Căn liền vang lên tiếng nghị luận xôn xao:

“Trường mình có khoa Âm nhạc thì tôi biết, nhưng có cả khoa Mỹ thuật nữa hả? Còn khoa Ẩm thực nữa? Khoa quái gì vậy?”

“Thì dạy nấu ăn chứ gì, cơ mà khoa Ẩm thực có đứa học thiệt hả?”

“Có gì không! Chúng tôi học khoa Ẩm thực đây.” Nghe bọn họ nói chuyện, Mục Căn lập tức lớn tiếng đáp, ánh mắt quá mức thẳng thắn chĩa thẳng vào hai kẻ đang tán dóc, hai đứa lập tức cúi gằm mặt, một lúc sau thì rụt vào giữa đội ngũ.

“Được rồi, chúng ta đi chuyển hành lý thôi.” Lúc quay sang lần nữa, Mục Căn đã lại cười toe toét, nhấc hành lý dưới đất lên, dẫn đầu đi về hướng phi thuyền.

“Hả…” Bấy giờ nhóm học sinh phía sau Mục Căn mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng bám đuôi Mục Căn.

Hoàn toàn bất đồng với túi lớn túi nhỏ của học sinh khoa khác, hành lý của học sinh khoa Ẩm thực cực kỳ đản giản, mỗi người chỉ mang ba lô quân dụng thống nhất do học viện phân phát. Chỗ Alpha còn một cái túi cực to khác, bên trong đựng các món quà Mục Căn nhận được dọc đường đi, tỷ như bánh ngọt ngon lành mà ông chủ Tony dặn cậu đút lót huấn luyện viên.

Bởi lẽ đã sớm biết sẽ tập cùng khoa Mỹ thuật và khoa Âm nhạc, thành ra Mục Căn cũng gửi danh sách cho Kerry với Gordo, ắt hẳn bọn họ đã truyền danh sách cho học sinh lớp mình luôn, cứ nhìn ba lô gọn nhẹ của hai khoa ấy là biết.

Dựa vào số thứ tự, ba lô của khoa Ẩm thực, khoa Âm nhạc và khoa Mỹ thuật lần lượt chạy vào khoang vận chuyển của phi thuyền theo đường băng chuyền. Chỉ vỏn vẹn mười phút, bọn họ đã hoàn tất công đoạn chuyển hành lý.

“Kế tiếp chúng ta có thể lên thuyền rồi!” Mục căn vỗ vỗ tay, tuyên bố tin tốt.

“Hu ra ~” Lên thuyền đầu tiên có nghĩa gì? Nghĩa là bọn họ được xuất phát trước, tới địa điểm huấn luyện trước, sau đó chọn phòng ngủ trước!

Thoải mái lựa chọn chỗ nằm, ngày đầu tiên chưa phải tập tành gì có thể tranh thủ nghỉ ngơi, nghe có hời không cơ chứ?

Vì thế, dưới ánh mắt như hổ rình mồi của khoa Cơ giáp và khoa Chỉ huy chiến hạm, lũ tân sinh khoa Ẩm thực, khoa Âm nhạc và khoa Mỹ thuật phấn khích giành lên thuyền trước ~(≧▽≦)/~

“Người kế tiếp, mấy túi?” Người lính diện quân trang màu đen nhìn tân sinh khoa Ẩm thực chạy đi như ong vỡ tổ bằng khuôn mặt vô cảm, đoạn hắn quay đầu lại, lạnh lùng nói với học sinh tiếp theo.

“Ba, ba túi…” Bị vẻ lạnh băng của hắn dọa sợ, tân sinh khoa Cơ giáp có chút khẩn trương đưa hành lý qua.

Ngoại trừ ba lô học viện phát, tự cậu ta còn chuẩn bị thêm hai ba lô to hơn. Những ba lô này đều cần được vận chuyển, học sinh giống cậu ta còn rất nhiều, cứ thế, tốc độ vận chuyển bị ghìm xuống cực thấp.

Nhận lấy một cái ba lô nặng trịch, quan quân áo đen chẳng nói gì thêm, chỉ trầm mặc ném ba lô lên băng chuyền một cách thô bạo: “Kế tiếp.”

Sau khoa Ẩm thực, khoa Mỹ thuật và khoa Âm nhạc, lớp trưởng Brad của khoa Chỉ huy chiến hạm cũng điều khiển tân sinh khoa mình gửi xong hành lý. Là khoa nổi tiếng của Học viện tổng hợp đế quốc, song số lượng học sinh của khoa Chỉ huy chiến hạm không đông lắm, hơn ba trăm tân sinh khoa Chỉ huy chiến hạm cộng với học sinh ba khoa vừa giành lên thuyền trước, chiếm vừa đủ một phi thuyền. Thời điểm mang tân sinh lên thuyền, Brad bực bội phát hiện khoang hạng nhất đã bị ba khoa kia chiếm đóng.

Không công bằng! Rành rành là phi thuyền chở học sinh, đặc biệt làm ra khoang hạng nhất làm chi? Rõ ràng cố ý muốn tâm lý người ta bất bình đây mà?

Trong bụng nghĩ thế, có điều không thể hiện ra mặt.

Im lặng quan sát bốn phía một chút, tiếp thu kinh nghiệm lần trước, sắp xếp ổn thỏa chỗ ngồi cho các học sinh xong, chính hắn cũng tìm nơi nghỉ chân.

Không thể không nói, tính cách và nghề nghiệp có quan hệ nhân quả tương đối chặt chẽ. Tương tự Brad, các tân sinh của khoa Chỉ huy chiến hạm đều rất trầm lặng và tuân thủ trật tự, đây cũng là một trong những lý do giúp họ có thể hoàn thành việc gửi hành lý trước tiên.

Tuy nhiên, đại khái tính cách và nghề nghiệp thực sự có quan hệ nhân quả tương đối chặt chẽ: Học sinh của ba khoa đang đóng quân tại khoang hạng nhất hoạt-bát-hơi-quá rồi đấy!

Nhắm mắt nghỉ ngơi nửa ngày, càng nghỉ càng bực dọc, Brad căm hận liếc về hướng khoang hạng nhất:

Từ khi hắn tiến vào, cái lũ kia nói chuyện luôn mồm thì thôi đi, giờ chúng nó chẳng những nói chuyện, mà còn bắt đầu ăn-vặt!

“Đây là bánh ngọt ông chủ Tony làm, ngon cực kỳ đó nhe, bác ấy bảo ngày nào người ta cũng xếp hàng mới mua được đấy! Bác ấy nghe nói tôi sắp học quân sự nên cố ý lấy thật nhiều để tôi chia cho các bạn ăn nè.” Mục Căn lấy túi to đựng đầy đồ ăn từ chỗ Alpha, bắt đầu chia sẻ cho đám bạn nhỏ  ̄▽ ̄

“Còn có bánh pudding nhà Cook, ngon lắm, chủ tiệm cũng cho tôi rất nhiều…”

“Dì Mỹ Lan không những may đồ đẹp, làm thịt khô cũng cực siêu nha.”

Hệt như một rương bảo bối, Mục Căn moi hết loại thức ăn ngon này đến loại thức ăn ngon khác từ trong cái túi tầm thường nọ, khi toàn bộ thức ăn đặt lên bàn lớn, các học sinh đều trợn tròn mắt!

“Ây da! Để xem thử nào! Thoạt nhìn ngon mắt ghê!”

“Vậy nếm thử đi, từ đây tới nơi còn một quãng đường khá dài, trong lúc ấy các bạn hãy cùng thưởng thức món ngon.” Alpha lạnh lùng mà lễ phép đáp lời các học sinh, hắn rất vừa lòng với phản ứng của họ: Cứ tiếp tục như vầy, các học sinh này chắc chắn sẽ thích Mục Căn và không nảy sinh ý định bắt nạt cậu.

Nghĩ đến đây, một luồng sáng xanh lá chợt lóe trên màn hình tối của Alpha, hắn tranh thủ thời cơ cầm cái hộp bên cạnh qua luôn: “Đây là bánh bao nhà chúng tôi làm, mời các bạn dùng.”

“Hoan hô!! Vậy bọn tôi không khách sáo nữa!”

Sớm đã bị hương vị món ăn dẫn ra con sâu tham ăn, lời mời của Alpha tựa như một tín hiệu, nhóm thiếu niên lập tức chen nhau vươn tay về phía bàn món ngon —

Mùi hương ngọt ngào lan đến chóp mũi, rõ ràng đã ăn sáng đúng giờ, nhưng Brad bỗng dưng vẫn cảm thấy đói bụng, trong túi hắn có đồ ăn, song xuất phát từ lý do nào đó, hắn không định sử dụng những thực phẩm quý giá ấy.

“Lũ ngu… thức ăn là thứ quý giá nhất trong khóa quân sự, cứ ăn sạch cho sớm đi, lúc tập luyện chúng mày ráng mà chịu.” Hắn giễu cợt nhìn về phía khoang hạng nhất, lát sau nhắm mắt lại lần nữa.

Ôm ý nghĩ giống hắn, vì vậy trong khi khoa Ẩm thực, khoa Mỹ thuật và khoa Âm nhạc ăn uống thả ga, khoa Chỉ huy chiến hạm cách vách không ăn không uống, ngồi tĩnh tọa y xì sư tăng khổ hạnh, cứ thế nhịn đói đến nơi.

Để rồi —

“Chỉ cho phép mang ba lô thống nhất do học viên phát tiến vào quân doanh, những hành lý khác không được mang vào! Không mang thức ăn trong hành lý vào! Thức ăn nhân loại trên thân người máy cũng không được mang vào!”

Đám tân sinh khoa Chỉ huy chiến hạm xách túi lớn túi nhỏ đang xếp hàng chuẩn bị vào khu vực huấn luyện, thì bị “ba không” của vệ binh làm đần mặt tại chỗ.

Ngặt nỗi quân đội là nơi không cho phép “phản kháng”, đám tân sinh trơ mắt nhìn đống hành lý ngoại trừ ba lô thống nhất bị tàn nhẫn giữ lại, nếu trong hành lý duy nhất có thức ăn thì thức ăn cũng bị tịch thu. Tại cửa kiểm an cuối cùng, mấy binh lính ác độc kia còn chẳng buông tha cho quần áo của họ, phàm là quần áo có thức ăn đều bị lôi ra hết!

Nhẫn nại cả quãng đường, nhằm dự trữ càng nhiều thức ăn cho khóa quân sự, bọn họ thực tình không nghĩ tới kết cục này!

Lúc này, bộ dáng sung sướng của đám tân sinh ăn uống no đủ thuộc khoa Ẩm thực, khoa Mỹ thuật và khoa Âm nhạc lúc đi ngang qua họ sao mà chói mắt thế.

“Huấn luyện viên, xin hỏi!” Brad chỉ tay về hướng Mục Căn, đặt câu hỏi với huấn luyện viên theo đúng quy định: “Xin hỏi huấn luyện viên, mấy người đó cũng mang thức ăn lên phi thuyền, sao họ không bị giam hành lý?”

Lạnh lùng nhìn hắn một cái, quan quân áo đen phụ trách giám thị tân sinh từ khi lên phi thuyền đến giờ thản nhiên trả lời: “Thứ nhất, họ đã ăn hết trên đường đi, thức ăn trong bụng không bị kiểm tra; Thứ hai, họ chỉ mang theo một ba lô, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của khóa quân sự, không có vật phẩm nào cần tịch thu.”

“Đọc cho kỹ ‘Những điều cần biết về huấn luyện quân sự’ đi, chữ nhỏ cũng phải đọc, các bạn là bộ não của quân đội, nếu não còn nhớ không nổi thì trông cậy gì ở tứ chi?” Cuối cùng, vị quan quân chỉ quăng lại một câu như vậy cho Brad.

Brad ngây dại.

Cùng lúc ấy, đoàn người Mục Căn đã thuận lợi tiến vào quân doanh.

“Điều kiện của tất cả phòng ngủ đều như nhau, nếu bắt buộc phải nói phòng ngủ nào là tốt nhất, tôi đề nghị các bạn chọn khu B-3. Ống nước ở đó thông với khu phòng ngủ huấn luyện viên, luôn luôn có nước ấm, mặc dù cách nơi tập hợp xa nhất, nhưng tỷ lệ nửa đêm bị gọi đi làm việc lại nhỏ nhất, chung quy huấn luyện viên cũng phải suy xét đến vấn đề phát dục ban đêm của đám thiếu niên các cậu.”

Trong lúc dẫn đoàn người Mục Căn đến vị trí phòng ngủ, quan quân áo đen vừa trả lời Brad bất ngờ lên tiếng.

“Cám ơn ngài! Huấn luyện viên Cord!” Mục Căn cám ơn hắn rõ to.

“Tôi mới phải cám ơn cậu, mẹ tôi rất thích bánh ngọt nhà ông Tony, năm nào tôi cũng đóng quân tại đây, nhưng không cách nào biếu bà món quà bà yêu thích nhất, khiến tôi luôn thấy tiếc nuối.” Khóe miệng huấn luyện viên Cord vẽ ra nụ cười gượng gạo, hắn cởi nón hành lễ, đoạn nhanh chóng rời đi.

Dõi theo huấn luyện viên Cord đi xa, mãi đến khi bóng lưng cao to của hắn mất hút, Mục Căn mới quay lại.

Huấn luyện viên vừa đi tức thì, toàn thể tân sinh cũng tan đàn xẻ nghé, ai nấy lo đi “giành địa bàn”, không cam tâm tụt hậu. Sigma cũng bê hành lý của họ đi, cảm thấy chơi như vậy rất vui, Mục Căn thưa một tiếng với bác cả rồi nhập bọn luôn.

Chỉ có Alpha đứng ngây tại chỗ.

Thẫn thờ ôm chiếc hộp trong tay, nghĩ kiểu gì cũng không thông.

Cớ sao… tất cả thức ăn trên thuyền đều hết veo, chỉ có bánh bao nhà họ còn nguyên?

Cớ sao… tất cả thức ăn đều bị cấm mang vào quân doanh, chỉ có bánh bao nhà họ bị phán định là không phải thức ăn và được mang vào?

Alpha hoang mang vô cùng tận.

(Tức là… bánh bao nhà bác cả bị máy móc giám định là không ăn được sao? 囧)

—–

Hoang mang – ing, ông Tony rốt cuộc già hay trẻ vậy  ̄▽ ̄

Ps: Trong kế hoạch mần ăn của tui vốn ko có đẻ-con, vậy mà đẻ-con cứ thế xông vào mà ko thèm báo trước thế này đây, đã vậy còn đẻ hẳn trứng mới chịu =)) (Ai hiểu tui nói gì ko  ̄▽ ̄)

Ps ps: Đọc cmt trên Tấn Giang thấy có người bảo bé Cỏ là bàn tay vàng của bé Gà, chỉ muốn nói một câu: Chuẩn ko cần chỉnh!!!
Bình Luận (0)
Comment