Không Có Người Như Anh

Chương 24

Bước qua tháng 12, đến năm 2009, vào ngày đầu năm mới, Phương Như Thanh dẫn Nguyễn Miên lên chùa rút quẻ.

Quẻ nói mọi chuyện thuận lợi, có lòng tất sẽ thành công.

Điều ấy khiến Phương Như Thanh vui mừng đến nỗi nhét mấy tờ tiền đỏ (100 tệ) vào hòm công đức, cười nói với Nguyễn Miên: “Có vẻ lần thi này sẽ gặp chuyện tốt.”

Sau khi đi chùa về, Nguyễn Miên kẹp tấm quẻ đó vào cuốn nhật ký tràn ngập tâm tư thiếu nữ.

Khoảng thời gian sau đó chỉ còn lại vô số đề thi làm mãi không xong và những tiết học tâm lý nghe mãi không hết. Buổi tối trước ngày thi, lớp được nghỉ học, thầy La cho mọi người xem một bộ phim điện ảnh.

Tên bộ phim đó là <Hạnh phúc đến gõ cửa>, phim được công chiếu từ năm trước, Nguyễn Miên đã xem từ lúc phim mới ra mắt rồi.

Trong lớp tối mịt vì đóng rèm, Nguyễn Miên úp mặt vào bàn ngủ không biết trời đất là gì.

Gần hai tiếng xem phim, đến lúc hết, mấy thầy cô lớp đội tuyển đều ghé vào lớp xem, Nguyễn Miên xoa mắt ngồi thẳng dậy.

Khi bài hát kết phim vang lên, thầy La cười nói: “Thầy cũng chẳng có gì muốn nói, đành chúc mọi người có thể lấy được thành tích tốt nhất trong cuộc thi ngày mai vậy.”

Cả lớp lập tức vang lên từng tràng vỗ tay, hơn một năm cố gắng cuối cùng cũng đến lúc thu hoạch, kết thúc đồng nghĩa với việc chia ly.

Sau khi tan học, có mấy thầy cô đứng trước cửa lớp phát giấy dự thi và dụng cụ làm bài cho mọi người, đến lượt Nguyễn Miên, thầy Uông phát đồ cho cô, nói: “Cố lên.”

Nguyễn Miên gật đầu, hơi cúi người chào thầy, “Cám ơn thầy, thầy Chu.”

“Về sớm một chút, tối nay nghỉ ngơi cho tốt.”

Bước ra khỏi lớp, Nguyễn Miên ngoảnh đầu lại thấy thầy La đang nói chuyện với Trần Ngật, do dự mấy giây, cô cố ý thả chậm bước chân.

Sau này, trong rất nhiều đêm mất ngủ vì chuyện đó, Nguyễn Miên sẽ nghĩ nếu như ngày ấy mình không do dự mà chọn đi thẳng xuống dưới tầng, thì sau đó mọi chuyện có khác đi hay không.

Đáng tiếc khi ấy đã là rất lâu về sau, cô cũng đã cắt đứt liên lạc với mọi người, một mình đi học đại học ở một nơi xa.

Mà Trần Ngật cũng đã đặt chân đến trường Đại học California, cách trở trăm núi ngàn sông, trở thành tuổi thanh xuân tươi đẹp vĩnh cửu của cô.

…..

Gió đông lạnh buốt ập đến từ bốn phương tám hướng, Nguyễn Miên bước một bước thành ba bước, nhưng Trần Ngật và thầy La cứ như nói mãi không hết chuyện, mãi không thấy ra.

Cô đi đến đầu cầu thang, định đợi thêm năm phút nữa, cửa sổ bên cạnh lung lay vì bị gió thổi, phát ra tiếng động rất nhỏ.

Năm phút trôi qua mà Trần Ngật vẫn chưa ra, Nguyễn Miên quấn chặt áo khoác lại chuẩn bị đi xuống, đúng lúc đó bên dưới có người chạy lên, trong nháy mắt thoáng qua ấy, người nọ gọi cô một tiếng.

“Nguyễn Miên?”

Cô dừng bước, dựa vào ánh sáng yếu ớt nhìn thấy hình dáng của cô gái, khi đó mí mắt chợt giật giật hai cái, “Thịnh Hoan?”

“A, là tôi.” Thịnh Hoan giậm chân, ánh đèn điều khiển bằng âm thanh sáng lên, cậu ấy bước xuống hai bậc, “Ngày mai bọn cậu có một cuộc thi đúng không?”

“Đúng vậy, sáng mai thi.” Nguyễn Miên ngẩng đầu, “Kỳ thi nghệ thuật của cậu kết thúc rồi à?”

Thịnh Hoan là học sinh ban mỹ thuật hội họa, nửa kỳ này chỉ chuyên tâm vào kỳ thi của trường và cuộc thi năng khiếu dành cho sinh viên nghệ thuật, Nguyễn Miên rất ít khi bắt gặp cậu ấy ở trên trường.

“Thi năng khiếu thì mới thi xong hai ngày trước, kỳ thi của trường thì phải một thời gian nữa.” Thịnh Hoan cười: “Thế ngày mai cậu cố lên nhé.”

Nguyễn Miên cũng cười theo: “Được, cậu cũng cố lên.”

Thịnh Hoan khẽ đáp, tay phải cầm quai cặp, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp dù không trang điểm, “Tôi lên trước đây, cậu về nhà chú ý an toàn ha.”

Nguyễn Miên gật đầu, “Ừ.”

Cô gái xoay người bước lên tầng, một đống đồ trang trí linh tinh treo lủng lẳng bên cặp sách, va vào nhau phát ra tiếng leng keng, Nguyễn Miên vô thức ngẩng đầu nhìn, hô hấp bỗng chốc cứng lại.

Giữa một đống đồ trang trí, có một chiếc bùa bình an rất nhỏ, nhỏ giống y hệt chiếc bùa bình an mấy hôm nay ngày nào Nguyễn Miên cũng nhìn thấy.

Đèn điều khiển bằng âm thanh sau một lúc lâu không thấy có tiếng động nào nên lại tắt ngúm.

Trong bóng tốt, Nguyễn Miên siết chặt lấy tay vịn cầu thang, lòng trùng xuống, chỉ một đoạn cầu thang ngắn ngủn, cô lại không thể nhớ nổi mình đã đi qua nó như thế nào.

Tòa nhà Tư Chính có rất ít học sinh đi qua, Nguyễn Miên đi đến dưới sảnh, dáng vẻ cô đơn lẻ bóng lại mất hồn mất vía nhanh chóng khiến giáo viên túc trực ở cửa để ý tới.

“Này, bạn học kia, em không sao chứ?”

Nguyễn Miên phản ứng chậm một nhịp, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn sang, “Không sao đâu ạ, cám ơn thầy.”

Thầy giáo trực ca đang cầm chén trà trên tay, bước đến quan sát một lượt: “Không sao thì về nhà sớm chút, trời lạnh thế này vẫn còn ở lại trường.”

“Dạ.”

Nguyễn Miên đi xuống bậc thang, cơn gió lạnh thấu xương đập thẳng vào mặt, cái lạnh ngấm vào tận xương cốt, lạnh đến nỗi khiến người ta không kìm được nước mắt.

Từ tòa nhà Tư Chính đi ra có hai cái bồn hoa lớn, khi Nguyễn Miên đi đến bồn hoa thứ hai, chợt nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện vang lên ở phía sau.

Giọng nói đó vô cùng quen thuộc.

Cô trốn vào chỗ tối bên cạnh theo bản năng, chàng trai bước đi vội vàng, không để ý đến sự khác thường xung quanh, cô gái đi bên cạnh đang cười nói không ngừng.

“Trần Ngật! Cậu đợi tớ với! Cậu đi nhanh thế làm gì hả!”

“Cuộc thi ngày mai cậu có nắm chắc không thế? Có thể lấy được suất tuyển thẳng không?”

“Tớ nghe mấy bạn cùng lớp cậu nói, cậu chuẩn bị ra nước ngoài đúng không? Haiz, nếu thi năng khiếu không tốt, chắc tớ cũng đi nước ngoài thôi.”

“Cậu định vào trường đại học nào đó, để tớ xem có thể bảo ba bỏ tiền để tớ cùng vào đó được không.”

“Trần Ngật…”

“Trần Ngật…”

…..

Tiếng nói chuyện dần chỉ còn lại âm cuối mơ hồ theo bóng người xa dần, Nguyễn Miên bước ra từ góc tối, trông theo bóng dáng đang xa dần của bọn họ, lồng ngực như vừa bị khoét thủng một lỗ, cơn gió lạnh buốt xông thẳng vào, lòng đầy lửa nóng chợt lụi tàn ngay lập tức.

Tối hôm đó, khi Nguyễn Miên ngây ngốc về đến nhà, Triệu Thư Đường giúp Phương Như Thanh mang sữa lên cho cô, thấy sắc mặt cô không ổn lắm, lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Nguyễn Miên lắc đầu, bưng cốc sữa lên uống một hơi hết sạch, kết quả vì uống nhanh quá nên không cẩn thận bị sặc, cúi đầu ho mạnh mấy cái, đến khi ngẩng đầu lên hốc mắt đã đỏ bừng.

“Cậu thật sự không sao chứ?” Triệu Thư Đường nhìn dáng vẻ chỉ chực khóc của cô, mím môi hỏi: “Cậu đang lo lắng về cuộc thi ngày mai à? Thầy Chu nói chỉ cần cố gắng hết sức là được, cậu đừng lo quá, nghỉ sớm một chút.”

Nguyễn Miên xoa xoa đuôi mắt, “Ừ, tớ biết rồi.”

“Tớ ra ngoài trước nhé.” Triệu Thư Đường bước ba bước ngoảnh đầu lại một lần, đến khi sắp ra khỏi phòng, cậu ta đứng ở đó nhìn người ngồi bên trong, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Đêm dài dằng dặc, trằn trọc khó ngủ.

Đêm hôm ấy Nguyễn Miên chẳng thể ngủ ngon được, lúc sáng thức dậy, mắt vẫn còn hơi sưng. Cô sợ Phương Như Thanh nhìn ra được sự khác thường nên lau mặt mất hơn mười phút trong nhà vệ sinh rồi mới ra.

Lúc đi ra, Phương Như Thanh đã bưng bữa sáng lên bàn, cười nói: “Mau đến ăn sáng đi, ăn xong mẹ và chú Triệu sẽ đưa con đi thi.”

Hôm nay là thứ sáu, Bình Thành đột nhiên có tuyết lớn, đường trong thành phố bị chặn, xe của Triệu Ứng Vĩ bất ngờ bị hỏng trên đường đi đến địa điểm thi. Phương Như Thanh vội vã dẫn Nguyễn Miên xuống xe, đứng ở lề đường một lúc lâu mà vẫn không bắt được chiếc taxi nào, cuối cùng phải nhờ một chú cảnh sát giao thông đang thi hành nhiệm vụ gần đó chở Nguyễn Miên đến địa điểm thi.

Các thí sinh đã vào chỗ hết rồi, đi đến cửa, Nguyễn Miên nhìn thấy vài giáo viên đang phát bài thi, cô chẳng kịp nói gì đã vội vàng đi vào.

Sau khi cuộc thi bắt đầu được nửa tiếng, Phương Như Thanh mới chạy đến nơi.

Chu Hải đón bà ở một chiếc lều tạm thời được dựng thành khu vực chờ, “Sáng nay chị không đến cùng Nguyễn Miên sao? Sao tôi lại thấy cảnh sát giao thông đưa em ấy tới?”

“Vốn chồng tôi định lái xe đưa chúng tôi đến đây, lại không ngờ trên đường xe của chồng tôi xảy ra vấn đề.” Phương Như Thanh thở dài: “Trùng hợp là chỗ nội thành lại chặn đường, không gọi xe được, chỉ đành nhờ mấy người nhân viên công vụ.”

Chu Hải cười: “May mắn là không bị muộn.”

“Đúng thế, may thật sự.” Phương Như Thanh xoa xoa tay, cố nhịn suy nghĩ muốn đi đi lại lại, đứng tại chỗ giậm chân mấy cái.

Chờ đợi là lo lắng.

Lúc này trong phòng thi, Nguyễn Miên cúi đầu múa bút thành văn, xung quanh chỉ toàn tiếng ngòi bút sượt qua trang giấy. Khi viết đến nửa sau, cô nhìn chằm chằm những con số trên đề hoảng hốt mất mấy phút, mãi đến khi giám thị đi qua bên cạnh cô mới hoàn hồn tiếp tục làm bài.

Thi hết ba tiếng, đúng mười hai giờ mới kết thúc, rất ít khi Nguyễn Miên viết xong câu cuối cùng khi giáo viên nói đã đến giờ nộp bài.

Đúng hay sai, đến giờ phút này cũng trở thành kết quả đã định rồi.

Tiếng thu bài khá là hỗn loạn, Nguyễn Miên ngồi trong phòng thi, cụp mắt nhìn số thứ tự thí sinh dán trên mặt bàn, đưa ngón tay ra sờ sờ hai cái.

Giám thị thu bài xong, sau khi kiểm tra lần cuối xem có sai sót gì không, lúc này mới nói: “Mọi người có thể về rồi.”

Tiếng kéo ghế vang lên, Nguyễn Miên đi lấy đồ của mình rồi theo đám đông đi xuống dưới.

Cô nhìn thấy Ngu Điềm ở khu vực tập trung của trường Trung học số Tám, cô gái đeo cặp sách trên lưng, đang trò chuyện với một cậu bạn khác về đề thi lần này.

Nhìn thấy Nguyễn Miên, cô nàng mỉm cười vẫy vẫy tay, thấy người đến gần thì hỏi: “Miên Miên, tớ hỏi cậu đáp án của cậu được không?”

Nguyễn Miên gật đầu đáp được, mắt thoáng liếc xung quanh một lượt, không thấy Trần Ngật đâu.

“Câu hỏi nhỏ thứ hai câu thứ hai từ dưới lên, Mô-men [1] cần thiết để khối lập phương quay với tốc độ không đổi là bao nhiêu?” Ngu Điềm hỏi xong còn nói hai đáp án với cô, một cái là của cậu ấy, một cái là của bạn nam bên cạnh.

[1] Thuật ngữ trong Vật lý, là khái niệm được phát triển để mở rộng nhiều tính chất của chuyển động thẳng sang cho chuyển động quay của vật rắn.

Nguyễn Miên nghe xong, trong lòng đột nhiên chấn động, “… Hình như đáp án của tớ khác bọn cậu.”

“Ơ không phải chứ, chỉ là một câu hỏi nhỏ thôi sao có thể ra được ba đáp án.” Ngu Điềm khoát tay, “Thôi bỏ đi, chắc tớ sai rồi, càng so càng hoảng.”

Nguyễn Miên tự nhiên thấy bất an vì mấy lời của cậu ấy, cụp mắt nhớ lại ấn tượng khi mình làm câu hỏi kia.

Sau đó, tất cả học sinh trường Trung học số Tám tập trung lại, giáo viên dẫn đội đưa mọi người ra ngoài, Trần Ngật bị các bạn trong lớp vây quanh.

Nguyễn Miên bị rớt lại phía sau, ánh mắt dừng trên cặp sách của chàng trai, chiếc bùa bình an trên khóa kéo khẽ lắc lư theo bước chân của người đó.

Hôm đó gió rất to, cô suýt nữa thì bật khóc.

Ngày hôm sau lại quay lại tiết tấu bình thường của lớp 12, trước khi có kết quả cuộc thi, bọn họ vẫn phải hết sức cố gắng cho kỳ thi cuối kỳ, thậm chí là kỳ thi đại học.

Cũng chính vào những ngày sau đó, trong trường đột nhiên nổi lên vài tin đồn về Trần Ngật và Thịnh Hoan, có người nói cuối tuần nào đó trông thấy Trần Ngật và Thịnh Hoan ở rạp chiếu phim trung tâm thành phố, cũng có người nói lúc chập tối thấy Thịnh Hoan mang nước cho Trần Ngật ở sân bóng rổ.

Tóm lại là có rất nhiều tin đồn không có căn cứ.

Sáng hôm ấy vì đêm qua quên đặt báo thức, Nguyễn Miên ngủ dậy muộn hơn ngày thường nửa tiếng, lúc vừa đến trường chợt bắt gặp Ngô Nghiêm đang dẫn người bắt học sinh đi học muộn.

Trước mặt bao người, Ngô Nghiêm không thể ưu ái cô được, cau mày hất cằm sang bên cạnh, ra hiệu Nguyễn Miên đứng lại.

Nguyễn Miên khá nổi tiếng trong trường, thành tích tốt, tính cách cũng tốt, là đối tượng được rất nhiều đàn em sùng bái.

Khi cô đứng lại, có một em gái khóa dưới bắt chuyện với cô, kết quả bị Ngô Nghiêm bắt được, hai người mỗi người nhận được một ánh mắt cảnh cáo.

“…..”

“…..”

Đàn em vẫn chưa từ bỏ ý định, chờ đến khi Ngô Nghiêm đi rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Đàn chị ơi, lát nữa em có thể thêm QQ của chị được không ạ?”

Nguyễn Miên cười: “Được.”

Nhóm học sinh đi học muộn bọn họ đứng bên ngoài khoảng nửa tiếng, lúc sắp đến tám giờ, Ngô Nghiêm mới thả cho đi.

Và hình phạt là bọn họ phải vệ sinh khu vực công cộng trong trường trong một tuần.

Em gái khóa dưới trao đổi cách thức liên lạc với Nguyễn Miên xong, lúc đi đến dưới khu nhà dạy học, cô trông thấy Thịnh Hoan lưng đeo cặp sách đang cầm một chồng sách đứng trên hành lang.

Cô gái vô tình ngẩng đầu lên, nghe thấy tiếng bước chân vang lên xung quanh thì nhìn sang Nguyễn Miên, len lén chào cô: “Hi.”

Nguyễn Miên gật đầu với cậu ấy, lúc chuẩn bị đi lên, cô gái gọi cô lại, “Nguyễn Miên.”

Cô dừng bước, ngẩng đầu nhìn qua, “Sao vậy?”

“Cậu có thể giúp tôi đưa thứ này cho Trần Ngật được không?” Cô gái lấy hai xấp bài thi và một bản ghi chép từ trong cặp ra đưa cho cô, “Tôi vốn định đợi tiết tự học kết thúc thì mang sang nhưng mà giờ còn phải đến gặp giáo viên để viết kiểm điểm, cho nên đành nhờ cậu vậy, lúc nào rảnh tôi mời cậu trà sữa nha.”

Nguyễn Miên nhận lấy, “Được, không có gì đâu.”

Cô gái đứng cạnh Thịnh Hoan huých nhẹ vào cánh tay cậu ta, nhỏ giọng nhắc nhở: “Giáo viên ra kìa.”

Thịnh Hoan vội đứng thẳng lại, lấy sách che hơn nửa khuôn mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ý cười chân thành trong mắt, “Bye bye.”

Nguyễn Miên khẽ “Ừ”, đi thẳng lên tầng hai mới dừng lại. Ngón tay cầm xấp giấy trên tay trắng bệnh vì dùng nhiều sức.

Cô đứng trên bậc thang, cúi đầu nhìn bản ghi chép mực đen trên tay, như đã đưa ra một quyết định lớn lao nào đó, vươn tay chậm rãi mở trang bìa ra.

Trên trang sách chỉ có một cái tên.

— Trần Ngật.

Nguyễn Miên quen thuộc với nét chữ ấy hơn bất kỳ ai, có rất nhiều đêm, cô học theo nét chữ của anh, chép lại từng chữ từng chữ “Trần Ngật” lên giấy.

Khoảnh khắc ấy, đủ loại cảm xúc phức tạp như thủy triều đổ ập lên người cô, tủi thân, khổ sở, bất lực, tất cả hòa vào làm một.

Nguyễn Miên lật tiếp vài trang, tầm mắt dần trở nên mơ hồ, cô vội vàng gấp cuốn ghi chép lại, đưa tay lên lau nước mắt, rồi chạy đến WC trước khi bước vào lớp.

Tiết tự học buổi sáng của lớp 12-1 do thầy Triệu trông coi, lúc Nguyễn Miên vào lớp, thầy đang cầm chén trà đứng ở cửa, nói đùa: “Bị thầy Ngô bắt được đúng không?”

Trên mặt Nguyễn Miên vẫn còn ẩm ướt, khóe mắt hồng hồng, “Dạ, bị bắt được, còn bị phạt vệ sinh một tuần.”

Thầy Triệu cười hả hê khi người khác gặp họa, “Được rồi được rồi, mau vào đi.”

Nguyễn Miên trở về chỗ, xấp đề và bản ghi chép trên tay khiến Phó Quảng Tư chú ý đến, cậu ấy nghiêng đầu sang hỏi, “Cậu cầm gì thế?”

“Thịnh Hoan đưa cho tớ nhờ gửi cho Trần Ngật.”

“Thịnh Hoan? Sao cậu ấy không tự đưa?”

Nguyễn Miên hít mũi, “Hình như cậu ấy phải đến gặp chủ nhiệm viết kiểm điểm, chắc không có thời gian đưa, đúng lúc tớ đi ngang qua lớp bọn họ, nên nhờ tớ cầm sang hộ luôn.”

“Vậy sao.” Phó Quảng Tư thầm thì: “Này, Miên Miên, cậu nói xem, tin đồn của cậu ấy và Trần Ngật rốt cuộc là thật hay giả nhỉ?”

“….. Tớ cũng không biết.”

Phó Quảng Tư lắc đầu thở dài, hận không thể tự đi tìm hai người họ hỏi cho ra nhẽ, lòng hiếu kỳ không kiềm chế được.

Hết tiết, Trần Ngật vẫn chưa có mặt ở chỗ của mình, Nguyễn Miên đặt sấp đề và bản ghi chép lên bàn anh, Mạnh Tinh Lan chợt đi tới hỏi: “Cái gì thế?”

Nguyễn Miên đáp: “Thịnh Hoan nhờ tớ đưa đề thi và bản ghi chép cho Trần Ngật.”

Mạnh Tinh Lan thuận tay nhận lấy, đề thi là của Thịnh Hoan, bản ghi chép là của Trần Ngật, thốt lên: “Trần Ngật tự mình dạy thêm cho cậu ấy thật này.”

Nguyễn Miên ngạc nhiên: “Gì cơ?”

“Học thêm ấy. Thịnh Hoan là học sinh lớp nghệ thuật mà, học kỳ này bận thi năng khiếu, không theo kịp các tiết học văn hóa trên lớp, nhờ Trần Ngật dạy thêm cho mình.”

“Vậy sao.” Nguyễn Miên chớp mắt, cố gắng kìm nén sự chua chát đang trào dâng.

Đến khoảng nửa đầu tháng 2, kết quả cuộc thi mới được công bố, trong khoảng thời gian đợi kết quả, nhà trường tổ chức mấy kỳ thi quy mô lớn cho học sinh lớp 12.

Thi năng khiếu, thi toàn trường, thi thử thi nhau đến.

Một kỳ thi thử gần nhất vừa kết thúc, Trần Ngật vốn luôn ngồi ở vị trí đầu tiên lần đầu tiên rớt khỏi top 3, cùng đứng hạng 10 với một cô gái học lớp 12-2.

Thành tích của anh xưa nay luôn ổn định và xuất sắc, từ khi lên lớp 11 đến nay, dù là thi học kỳ hay các cuộc thi nhỏ lẻ, anh luôn đứng hạng 1, lần thụt lùi này khiến cho giáo viên và bạn học ai cũng kinh ngạc.

Đến cả Ngu Điềm vốn luôn bám sát nút phía sau cũng phải đến lớp 12-1 tìm anh, “Trần Ngật, lần này cậu làm sao thế?”

Bởi vì mỗi lần thi trước Ngu Điềm luôn đứng sau Trần Ngật một hạng, còn từng bị giáo viên trong tổ trao cho danh hiệu “vạn năm hạng nhì”.

Lúc cô nàng đến lớp 12-1 là lúc chập tối, Trần Ngật ngồi ở chỗ của mình, cười với vẻ lười biếng, “Sai sót nhỏ thôi, làm gì mà ngạc nhiên ghê thế.”

Ngu Điềm nhún vai, “Bọn tôi ngạc nhiên không quan trọng, cậu nên ngẫm lại xem nên giải thích với thầy Chu của các cậu như thế nào đi, thầy ấy sẽ không tin cậu mắc sai lầm đâu.”

Lời này nói trúng phóc.

Đến tối, Trần Ngật bị Chu Hải gọi lên văn phòng, đi cùng là Nguyễn Miên lên lấy bài thi. Đến văn phòng Chu Hải đưa xấp đề cho Nguyễn Miên, nói với vẻ khích lệ: “Lần này em thi cũng được, có thể thấy môn Văn và tiếng Anh đang dần tiến bộ.”

Nguyễn Miên khẽ “Dạ”, nói: “Cám ơn thầy Chu ạ.”

Chu Hải lập tức nhìn sang Trần Ngật, mím môi nhíu mày, giọng điệu không tốt lắm: “Hạng nhất của chúng ta lần này có chuyện gì vậy? Đừng lấy lý do sai lầm ra lừa thầy, từ lớp 11 đến nay thi nhiều như thế, sao chỉ có lần này mắc sai lầm? Thầy thấy em là bởi vì —”

Nói đến đấy, Chu Hải sực nhớ ra bên cạnh vẫn có người, đang nói thì dừng lại, “À, Nguyễn Miên em về trước đi, phát đề cho mọi người, bảo các em ấy nhìn xem mình sai chỗ nào rồi sửa lại trước.”

“Dạ.” Nguyễn Miên ngẩng đầu nhìn Trần Ngật rồi xoay người bước ra khỏi văn phòng, còn chưa đi xa đã nghe thấy giọng Chu Hải vang lên bên trong.

“Em nói với thầy xem, có phải lần này em thi không tốt là do cô bé học lớp văn nghệ kia không?” Hình như Chu Hải cảm thấy tức ngực, vỗ mạnh xuống bàn: “Em có biết trong trường đang đồn như thế nào không? Lúc trước thầy không tìm em vì thầy tin em sẽ không làm chuyện gì khác người, nhưng giờ em đã làm thầy thất vọng rồi.”

Trần Ngật nói: “Thầy Chu, chuyện này không liên quan đến Thịnh Hoan, em thi không tốt vì mấy hôm nay em bận chuẩn bị để ra nước ngoài nên không nghỉ ngơi tốt.”

Chu Hải thở dài: “Thôi bỏ đi, thầy không muốn nói gì với em nữa, mai thầy sẽ tâm sự với giáo viên chủ nhiệm của cô bé đó một chút, hỏi cô ấy xem dạy dỗ học sinh kiểu gì, con gái con đứa mà sao lại…”

Thầy lại buông tiếng thở dài.

Trong văn phòng yên tĩnh hồi lâu Nguyễn Miên mới lại nghe thấy Trần Ngật nói: “Lần này thi không tốt thật sự là vấn đề của bản thân em, không liên quan gì đến Thịnh Hoan, cũng không liên quan đến nhân phẩm của bạn ấy, em hy vọng thầy…”

…..

Những lời sau đó Nguyễn Miên không thể nghe được, cô đã khóc suốt cả đoạn đường. Cuối cùng cô cũng hiểu ra, hóa ra có thích hay không thật sự chẳng liên quan đến việc có ưu tú xuất sắc hay không.

Cậu ấy tốt hay không không liên quan gì đến người khác, chỉ cần anh thấy cậu ấy tốt là đủ rồi.
Bình Luận (0)
Comment