Không Có Người Như Anh

Chương 35

Nguyễn Miên mơ thấy một giấc mộng.

Cô mơ thấy mình quay trở lại trường Trung học số Tám, một lần nữa trở thành bạn cùng bạn với Trần Ngật. Những cảnh tượng trong quá khứ ùn ùn kéo về trong giấc mơ, nỗi buồn và sự chua chát như được lặp lại, khiến cho Nguyễn Miên trong mơ mãi mà không thể buông được.

Giấc mơ đó vừa dài vừa hỗn loạn, có rất nhiều đoạn ký ức ngắn ngủi như cưỡi ngựa xem hoa [1]. Cô lấy thân phận là một người ngoài cuộc, nhìn Nguyễn Miên quyết chí tiến lên tại đại hội thể thao của trường, nhìn Nguyễn Miên buồn thật lâu thật lâu chỉ vì một câu nói của người mình thích, nhìn Nguyễn Miên đã vô số lần thầm khóc trong đêm vắng.

[1] Thành ngữ Trung Quốc, chỉ sự qua loa đại khái, ở đây mang nghĩa là xem lướt qua.

Cô ở trong mộng luôn chạy theo một bóng dáng vĩnh viễn không đuổi kịp.

Đột nhiên, bóng dáng đó biến mất không thấy đâu nữa, khung cảnh ở trường Trung học số Tám cũng bắt đầu thay đổi, trở thành những tòa nhà cao tầng đổ nát, xung quanh mù mịt, cả bầu trời tối tăm và mơ hồ.

Nguyễn Miên nghe thấy đằng xa có ai đó đang khóc. Cô lần theo tiếng khóc, thấy rất nhiều người đứng bên cạnh đống đổ nát.

Cô chầm chậm đến gần, hình như những người đó đã thấy cô, ánh mắt muốn nói lại thôi.

Nguyễn Miên nhìn thấy Thẩm Du nửa quỳ trên mặt đất ở đằng sau, và người đàn ông khắp người đầy máu nằm lặng im không tiếng động trước mặt anh ta.

Thẩm Du đứng lên, đi đến trước mặt cô.

Nguyễn Miên nghe thấy bản thân đang hỏi anh ta, ai vậy.

Vẻ mặt Thẩm Du có phần không đành lòng, Nguyễn Miên tiến lên túm lấy áo anh ta, suýt nữa không đứng vững được, vừa khóc vừa hỏi, ai vậy.

“Trần Ngật.” Thẩm Du trong mộng nói: “Nguyễn Miên, đây là Trần Ngật, cậu ấy mất rồi.”

Anh mất rồi.

Ba chữ đó tựa như ma chú, không ngừng văng vẳng bên tai Nguyễn Miên. Cô suy sụp, gào khóc, tầm mắt dần mơ hồ.

Bầu trời đột nhiên tối sầm lại. Nguyễn Miên thấy bên cạnh có hai người nào đó, nhìn thấy họ đưa một “Trần Ngật” khác từ trong cơ thể Trần Ngật đi.

Cô túm lấy áo Thẩm Du nói có người đưa Trần Ngật đi rồi, nhưng Thẩm Du lại nói anh ta không thấy ai cả, Trần Ngật vẫn còn nằm ở đó.

Người xung quanh im lặng nhìn cô như nhìn một kẻ điên, không ai tin lời Nguyễn Miên nói. Cô suy sụp bật khóc, hoảng hốt chạy theo bóng ba người kia, dùng hết sức lực hét lên một tiếng: “Trần Ngật!”

…..

“Trần Ngật!” Nắng sớm chói chang, Nguyễn Miên đột nhiên tỉnh lại từ trong mộng, người đổ đầy mồ hôi lạnh vì cơn ác mộng này.

Sự tuyệt vọng và bất lực trong mơ khiến cô dù ở trong thế giới thực vẫn còn thấy sợ hãi, thậm chí không dám nhắm mắt lại lần nữa.

“Cậu tỉnh rồi à?”

Giọng ai đó bất chợt vang lên bên cạnh khiến Nguyễn Miên hoàn hồn. Cô quay đầu nhìn sang trái, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ: “Sao cậu lại tới đây?”

“Đi công tác, vừa hay đi ngang qua đây nên ghé thăm.” Hà Trạch Xuyên bưng cốc nước trên bàn qua: “Uống nước đi.”

Nguyễn Miên xoa xoa mặt, từ trên giường bệnh ngồi dậy, nhận lấy nước uống hơn nửa cốc, một lúc sau mới hỏi: “Cậu đến lúc nào thế?”

“Hơn năm giờ sáng nay.”

Nguyễn Miên dựa vào đầu giường, đón ánh nắng rực rỡ từ bên ngoài chiếu vào, lúc này mới khiến cô có cảm giác rằng mình đang sống.

Hà Trạch Xuyên nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của cô một lúc, nhớ đến câu “Trần Ngật” đầy tuyệt vọng kia, cụp mắt nhìn sang bên cạnh.

Xung quanh vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ, Nguyễn Miên đặt cốc xuống, xốc chăn lên rồi cúi đầu đeo giày: “Thế bao giờ cậu về?”

“Hôm nay về luôn.” Hà Trạch Xuyên hỏi: “Bọn cậu thì sao? Bao giờ về thành phố B?”

“Chắc một hai ngày nữa.” Nhiệm vụ cứu hộ ở đây đã tiến vào giai đoạn sau. Một đợt nhân viên y tế và các y bác sĩ hôm qua đã đến Lạc Lâm, lần lượt tiếp nhận công việc ở đây.

Hà Trạch Xuyên thấy cô đeo giày đứng lên thì cũng đứng dậy theo, cái bóng cao ráo chiếu xuống giường bệnh trắng tinh: “Đi thôi, tớ dẫn cậu đi ăn chút gì đó, lên xe ăn hay mang đến đây cho cậu?”

“Lên xe cậu đi, tớ đi rửa mặt đã.” Người ở đây ra vào không tiện lắm. Nguyễn Miên cảm thấy mình vừa ngủ một giấc dài, khắp người ê ẩm.

Cô vừa xoa bả vai vừa đi ra ngoài. Hà Trạch Xuyên thấy thế, nâng tay đấm vai hai cái giúp cô, không quên cà khịa: “Cậu gầy đến nỗi đấm cái là bay.”

Nguyễn Miên quay đầu lườm anh ta một cái, bật cười: “Cậu thử tới đây ở một tuần xem, xem có gầy hay không.”

Hà Trạch Xuyên không phản bác, chỉ là xuống tay mạnh hơn chút.

“Này, đồ lợn Hà Trạch Xuyên kia.” Nguyễn Miên kêu lên, xoa bả vai đứng sang một bên, không ngờ cảnh này bị Trần Ngật vừa mới đến tìm cô nhìn thấy.

Ba người tạo thành một hình tam giác đứng ở đó. Hà Trạch Xuyên phản ứng lại đầu tiên, thật ra anh ta không lạ gì Trần Ngật. Ngày trước sau khi thân thiết với Nguyễn Miên hơn, có lần hai người từng mở lòng trò chuyện về chuyện tình cảm. Lần đó anh ta từng nhìn thấy bức ảnh chung của Nguyễn Miên và Trần Ngật.

Chàng trai đứng dưới khung cảnh trời xanh không một gợn mây, ngoại hình vô cùng đẹp trai xuất chúng, lúc cười rộ lên, khóe mắt đuôi mày vô cùng anh tuấn.

Khó trách Nguyễn Miên sẽ thích anh, một chàng trai như thế thật sự rất khó để không khiến người ta chú ý.

Mặc dù Hà Trạch Xuyên chưa gặp Trần Ngật ngoài đời bao giờ, nhưng lần này anh ta chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra người trước mắt là ai.

Anh ta nghiêng đầu đến gần Nguyễn Miên, nhỏ giọng hỏi: “Đây chẳng phải là crush cũ của cậu sao?”

“Cậu im ngay.” Nguyễn Miên buông tay xuống, nhớ đến giấc mơ vừa nãy, tiến lên trước mấy bước: “Hôm nay các cậu không phải đến hiện trường à?”

“Không, chiều mới qua.” Trần Ngật đưa tay lên gãi gãi lông mày: “Cậu đã khá hơn chút nào chưa?”

“Tốt hơn nhiều rồi.” Nguyễn Miên vẫn còn chút ấn tượng với việc hôm qua mình té xỉu: “Chắc hôm qua đã dọa cậu với Thẩm Du sợ rồi nhỉ?”

Trần Ngật ậm ừ, nâng mắt nhìn Hà Trạch Xuyên đứng sau, giọng điệu thản nhiên: “Vậy cậu cứ làm việc của mình đi, tôi có việc nên đi trước đây.”

“Ừm.” Nguyễn Miên ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói: “Các cậu chú ý an toàn nhé.”

Anh gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Hà Trạch Xuyên chậm rãi bước đến chỗ Nguyễn Miên: “Trước đây cậu nói crush của cậu ra nước ngoài học ngành Vật lý mà? Sao giờ lại tham gia quân đội?”

Nguyễn Miên lắc đầu: “Không biết.”

“Cậu không hỏi à?”

“Không.” Từ khi gặp lại, thật ra Nguyễn Miên có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh, nhưng không thể hỏi, cũng không biết nên hỏi thế nào.

Hà Trạch Xuyên không hỏi nhiều nữa: “Thôi bỏ đi không nói chuyện này nữa, đi thôi, đi ăn.”

Hai người sóng vai bước ra ngoài. Nguyễn Miên đến khu nghỉ ngơi để rửa mặt, Hà Trạch Xuyên đứng một bên kể những chuyện đã xảy ra bên ngoài cho cô nghe.

Xung quanh người đến người đi. Trên khoảng đất trống bằng phẳng cách đó không xa, có mấy quân nhân đang ngồi đó nghỉ ngơi. Thẩm Du đang nói chuyện với Vũ Mục, ánh mắt vô tình lướt qua bên cạnh.

Cái nhìn thoáng qua này khiến hai mắt anh ta sáng bừng.

Thẩm Du thu lại tầm mắt, quay đầu nhìn Trần Ngật đứng bên cạnh, cười hả hê khi người khác gặp họa. Thảo nào, người này vừa từ trung tâm y tế về đã là lạ rồi, hóa ra là do chuyện này.

Anh ta đứng lên, phủi phủi cỏ khô dính trên quần, sau đó đi đến chỗ Trần Ngật: “Ê, mày nhìn xem kia có phải Nguyễn Miên không?”

Trần Ngật quay sang nhìn một cái, không đáp.

Thẩm Du vuốt cằm, tiếp tục nói: “Người đàn ông bên cạnh là ai vậy nhỉ, đừng bảo là bạn trai cậu ấy nhé, trông cũng xứng đôi phết ha.”

Trần Ngật lườm anh ta: “Mày rảnh quá à?”

Thẩm Du cười hả hê, cánh tay khoác lên vai anh: “Tao rảnh được chưa, rảnh đến nỗi giờ còn phải làm ông mai giúp bạn bè này.”

“…..”

Thẩm Du không nhiều lời với anh nữa, đội mũ vào nhanh chân đi về phía trước. Vũ Mục hỏi Thẩm Du đi đâu, anh ta chỉ nói: “Đi điều tra tình địch của Trần đội chúng ta.”

Vũ Mục nghe mà không hiểu mô tê gì, lại đến hỏi Trần Ngật.

Trần Ngật cụp mắt vuốt vành mũ, không mặn không nhạt đáp: “Cậu cũng rảnh quá hả?”

“…..” Vũ Mục mím môi, chậm rãi quay đi.

Bên kia, Thẩm Du còn chưa đi tới đã thấy Nguyễn Miên và người kia chuẩn bị rời đi. Anh ta vội chạy qua.

“Ơ, khéo thế?” Anh ta thở ra một hơi, nói: “Cậu đã khỏe hơn chưa? Hôm qua cậu bị ngất làm tôi sợ quá, Trần Ngật cũng thế, lao thẳng đến bế cậu lên rồi chạy vào trong.”

Mặc dù Nguyễn Miên còn nhớ mang máng tình huống trước khi té xỉu nhưng những chuyện sau đó cô hoàn toàn không biết gì cả. Giờ vừa nghe thấy lời Thẩm Du nói, rõ ràng cô có hơi sửng sốt, một lúc sau mới đáp: “Tốt hơn nhiều rồi, đã không có chuyện gì lớn, hôm qua cảm ơn các cậu nhé.”

“Cảm ơn Trần Ngật thôi, cậu ấy bế cậu vào mà.” Anh ta chống hai tay lên eo, nhìn sang Hà Trạch Xuyên bên cạnh: “Đây là bạn cậu à?”

“Đúng vậy.” Nguyễn Miên đang bối rối vì những lời anh ta vừa nói, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh giới thiệu hai người với nhau: “Đây là một người bạn học lớp bên cạnh lớp tớ hồi cấp ba, Thẩm Du. Còn người này là bạn đại học của tôi, Hà Trạch Xuyên.”

Hai người đàn ông bắt tay trong chốc lát, hai câu xin chào vừa khách sáo vừa xa cách.

Thật ra Hà Trạch Xuyên liếc mắt một cái đã nhận ra Thẩm Du, bởi vì anh ta cũng có trong tấm ảnh kia. Mà tất cả những gì liên quan đến Nguyễn Miên, Hà Trạch Xuyên luôn ghi nhớ trong lòng.

Có đôi khi chính anh ta cũng phải sợ khả năng này của mình.

Ba người không nói được mấy câu, bên quân khu đã phát tín hiệu tập hợp khẩn cấp. Thẩm Du vừa chạy đi, Hà Trạch Xuyên đã nhìn thấy Trần Ngật ở hướng mà anh ta chạy đến.

Trong lòng Hà Trạch Xuyên chợt cảm thấy không thoải mái lắm, giống với hồi anh ta biết chuyện Nguyễn Miên và đàn anh của mình ở bên nhau vậy.

Nguyễn Miên lòng mang tâm sự nên cũng không nhận ra sự khác thường của Hà Trạch Xuyên. Cô vẩy nước trên tay, nói: “Đi thôi.”

“Ừm.”

Cả hai đều ăn sáng với tâm trạng không yên. Nguyễn Miên cầm bát canh gà lên, ngồi trong cốp xe mở rộng, nhưng một lúc lâu không thấy có hành động nào khác.

Hà Trạch Xuyên giơ tay lắc lắc trước mắt cô hai cái: “Nghĩ gì vậy?”

Cô hoàn hồn, cười khẽ: “Không có gì.”

“Nghĩ đến crush của cậu à?” Hà Trạch Xuyên cũng ngồi xuống bên cạnh, đôi chân dài chạm đất: “Sắp viết hai chữ Trần Ngật lên mặt rồi nè.”

“Rõ ràng thế à?” Nguyễn Miên uống mấy ngụm nước canh rồi đặt bát xuống, im lặng một lúc rồi mới nói: “Trước đó tớ vẫn cho rằng mình không còn thích cậu ấy như vậy nữa, nhưng hình như tớ đã đánh giá thấp đoạn tình cảm này rồi, có điều tớ thật sự không muốn là Nguyễn Miên của ngày trước nữa.”

Hèn mọn và mù quáng như vậy, rồi lại hãm sâu vào đó không thể thoát ra được, hoảng hốt không yên vì một câu nói của người ta.

“Vậy cậu có hối hận vì đã từng thích cậu ta không?”

Nguyễn Miên gần như không cần suy nghĩ, lắc đầu đáp luôn: “Không hối hận.”

Việc thích Trần Ngật, cho đến bây giờ Nguyễn Miên chưa từng hối hận, nhưng nếu có một cơ hội nữa, cô vẫn hy vọng Nguyễn Miên năm 16, 17 tuổi có thể dũng cảm hơn một chút, bày tỏ tình cảm thầm mến của mình vào độ tuổi niên hoa đẹp đẽ nhất, dù có thất bại cũng tốt hơn cứ giấu mãi trong lòng.

Hà Trạch Xuyên nhìn cô, có lẽ nghĩ tới bản thân, cũng có thể do xuất phát từ tư tâm, im lặng một lúc rồi mới nói: “Vậy cậu cứ tiếp tục tiến về phía trước đi, dù sao mấy năm qua cậu đã làm rất tốt rồi. Mặc dù người ta nói chủ động mới viết nên câu chuyện, nhưng chẳng có ai dám chắc kết cục của câu chuyện đó là tốt hay là xấu. Nếu như thế, thà rằng không chủ động, cứ để nó ở một nơi tốt đẹp nhất, có lẽ khi về già nhớ đến cũng là một chuyện may mắn.”

“Có lẽ vậy.” Nguyễn Miên cười khổ, không tiếp tục đề tài này nữa: “Thôi, tớ có việc rồi, tiếp theo cậu định làm gì?”

“Xem đã, chắc bao giờ xong chuyện mới đi.” Lần này Hà Trạch Xuyên đến đây không chỉ để thăm Nguyễn Miên mà còn dẫn theo một lô nguyên vật liệu thô đến, chắc còn phải đi gặp lãnh đạo địa phương của Lạc Lâm một chút.

“Vậy cậu trở về nhớ chú ý an toàn.” Nguyễn Miên cầm áo blouse bên cạnh lên khoác lên người: “Lúc nào về gặp sau.”

“Ok. cậu ở đây cũng chú ý an toàn nhé.”

Nguyễn Miên gật đầu, xoay người trở về. Hà Trạch Xuyên đứng đó chăm chú nhìn bóng lưng cô hồi lâu, cuối cùng, anh ta cúi đầu buông một tiếng thở dài.

…..

Ngày hôm sau, Nguyễn Miên vẫn chưa gặp lại Trần Ngật thêm một lần nào nữa. Tối muộn, Mạnh Phủ Bình và Giang Tân Hải triệu tập các y bác sĩ lại để bố trí công việc rời khỏi đây.

Sáng sớm ngày kia bọn họ sẽ trở về. Trong hai ngày này cần phải bàn giao công việc xong. Sau khi tan họp, Nguyễn Miên và Lâm Gia Hủy cùng trở về.

Hai người không khỏi trò chuyện về Trần Ngật. Lâm Gia Hủy hỏi: “Em tính thế nào đây?”

“Dạ?”

“Còn giả ngốc với chị à?”

Nguyễn Miên cúi đầu: “Còn tính thế nào nữa, đi một bước tính một bước thôi ạ.”

Hà Trạch Xuyên nói đúng, không phải câu chuyện chủ động nào cũng sẽ có một kết cục tốt đẹp. Cô đã không còn là Nguyễn Miên 16, 17 tuổi năm ấy, tình cảm dành cho Trần Ngật đã sớm bị thời gian bào mòn, có lẽ sâu trong lòng vẫn còn sự rung động ngày đó, nhưng vậy thì sao chứ, Nguyễn Miên của bây giờ đã qua cái tuổi liều lĩnh từ lâu rồi, có lẽ đối với cô thuận theo tự nhiên mới là tốt nhất.

Chuyện tình cảm, Lâm Gia Hủy có thể khuyên cũng có thể giúp đỡ, nhưng không thể quyết định thay cô, đã đến nước này cũng chẳng thể nói gì thêm được, chỉ đành từ bỏ.

Mà bên chỗ quân khu, Trần Ngật cũng đang chuẩn bị rút khỏi đây. Bọn họ thuộc nhóm cứu hộ đầu tiên đến đây, ngày kia họ cũng trở về.

Sau khi dặn dò những lời cần dặn xong, mọi người giải tán rồi chạy chậm về lều của mình. Trần Ngật vẫn đứng đó, Thẩm Du đi tới hỏi anh: “Không nói với Nguyễn Miên một tiếng à?”

Trần Ngật nhìn anh ta một cái rồi đáp: “Lát nữa đi.”

Từ khi gặp lại, Trần Ngật vẫn đắm chìm trong sự thay đổi của Nguyễn Miên trong mấy năm nay, lại bỏ qua nguyên nhân của sự thay đổi này và một vài chuyện quan trọng trong đó.

Thế nên sáng nay ở trung tâm, lúc anh nhìn thấy Nguyễn Miên cười nói với Hà Trạch Xuyên, khoảnh khắc ấy thật sự không biết phải làm sao.

Cách Nguyễn Miên và Hà Trạch Xuyên thân thiết với nhau khác với anh và Thẩm Du. Trần Ngật có thể cảm giác được lúc ở trước mặt Hà Trạch Xuyên, cô vô cùng thoải mái, tựa như hồi xưa cô đứng trước mặt Lý Chấp sẽ khác với khi đứng trước mặt anh vậy.

Anh cảm thấy hình như mình đã bỏ qua điều gì đó, nhưng cẩn thận nhớ lại vẫn không tìm thấy manh mối.
Bình Luận (0)
Comment