Không Có Người Như Anh

Chương 53

Ngày 25 tháng 2 là sinh nhật của Hà Trạch Xuyên. Theo thông lệ hằng năm, chỉ cần không bận Nguyễn Miên sẽ đến dự sinh nhật của anh.

Hà Trạch Xuyên có rất nhiều bạn bè, trước kia hồi còn đi học, một bữa tiệc sinh nhật phải có tới hơn 20 người. Sau khi tốt nghiệp, mỗi người một phương, cũng chỉ còn mấy người ở lại thành phố B mới đến sinh nhật. Năm nay cũng không ngoại lệ.

Nguyễn Miên nhận được địa điểm tụ tập của năm nay từ một tuần trước, là một nhà hàng phong cách cổ xưa đậm hương vị phương Nam gần trường đại học Q, là nơi hồi còn đi học bọn họ thường xuyên đến đó để “cải thiện” bữa ăn.

Ngày 24, lúc chập tối trước khi tan ca khoảng mười phút, Nguyễn Miên phải làm một cuộc phẫu thuật cùng với Mạnh Phủ Bình, gần tám giờ mới rời bệnh viện, từ bệnh viện đến nhà hàng mất khoảng một tiếng lái xe nữa, cô không kịp đến ăn nên đi thẳng đến quán KTV tăng hai.

Vội vàng lái xe tới thì đến nơi cũng phải gần mười một giờ, Nguyễn Miên ra khỏi bãi đậu xe. Hà Trạch Xuyên nhận được tin nhắn của cô thì đi xuống tầng chờ cô ở cửa.

Từ đằng xa, Nguyễn Miên đã nhìn thấy anh ta đứng đó nuốt mây nhả khói [1], bước chân cô nhanh hơn, giọng điệu đượm ý cười, “Xin lỗi nha, Tổng giám đốc Hà.”

[1] Nguyên văn là “吞云吐雾”: Ý chỉ hành động hút thuốc.

Hà Trạch Xuyên gạt tàn thuốc trên tay, cũng không quan tâm đến việc cô đến muộn, “Đi thôi, bọn họ đã lên phòng chơi rồi.”

Nguyễn Miên sóng vai với anh đi vào trong, “Năm nay có ai thế?”

“Vẫn là ba người như năm ngoái thôi.” Hà Trạch Xuyên ấn nút thang máy, thấy cô đi tay không tới đây thì trêu: “Quà của tớ đâu?”

“A!” Nguyễn Miên vỗ trán, “Vừa nãy chỉ lo trả lời tin nhắn của cậu nên để quên quà trên xe rồi, để tớ đi lấy.”

Hà Trạch Xuyên giữ tay cô lại, “Thôi, lát nữa tan cuộc tớ ra lấy cùng cậu, giờ lên trước đã.”

“Cũng được.”

Phòng ở tầng hai, trên hành lang toàn là tiếng gào tiếng hét. Hà Trạch Xuyên dẫn Nguyễn Miên vào, trong phòng đều là mấy người bạn cũ nên không khách sáo mấy, đứng dậy chào đón rồi lại ngồi xuống chơi tiếp.

Nguyễn Miên và Hà Trạch Xuyên ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, một lúc sau mọi người rủ nhau chơi bài, hai bọn họ bị kéo vào cho đủ quân số.

Chơi được hơn nửa tiếng, di động của Nguyễn Miên đặt trên bàn sáng lên, cô nhìn thông báo, cầm di động lên rồi đưa bài cho người bên cạnh đang xem bọn họ chơi, “Lâm Lập, cậu chơi giúp tôi một ván đi, tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát.”

“Ok luôn.”

Hà Trạch Xuyên thấy cô đi ra mới thu lại tầm mắt nhìn bài trong tay, nhớ đến cái tên vừa nhìn thấy, có hơi không yên lòng.

…..

Trần Ngật gọi điện tới, trong khoảng thời gian này anh lại phải đến Tây Nam để huấn luyện, bình thường chỉ có buổi tối mới rảnh, nhưng không phải ngày nào cũng được cầm điện thoại, rất ít khi liên lạc.

Anh nghe thấy âm thanh ở bên Nguyễn Miên, hỏi: “Đang ở bên ngoài à em?”

“Dạ, bạn em sinh nhật.” Nguyễn Miên đi qua hành lang đến chỗ toilet, âm thanh xung quanh nhỏ đi nhiều, “Em tan ca muộn nên không kịp đến bữa tiệc, giờ đang ở KTV chờ đến 0 giờ chúc mừng sinh nhật cậu ấy.”

Trần Ngật không hỏi đó là người bạn nào. Anh đưa di động ra để xem giờ rồi lại đặt bên tai, “Có thể nói chuyện khoảng mười phút nữa.”

Một khi có giới hạn, dường như mọi thứ sẽ trở nên quý giá hơn. Hai người trò chuyện hết mười phút kia, Nguyễn Miên có hơi lưu luyến không muốn cúp máy, hỏi một câu không đầu không đuôi.

“Bên anh có lạnh không?”

“Giờ đang là mùa hè.”

“…..” Mấy giây sau, cô lại hỏi: “Tối anh không cần huấn luyện sao?”

“Không cần.”

“Thẩm Du không ở cùng anh ạ?”

“Cậu ta ở đội hai.”

“À.” Nguyễn Miên buông một tiếng thở dài.

Trần Ngật nhận ra tâm tư của cô, thấp giọng nói: “Không đi chúc mừng sinh nhật bạn sao? Đã năm mươi lăm rồi đó, nếu không về là qua 0 giờ mất.”

Nguyễn Miên khẽ dạ, bước đến cửa phòng bao, “Em cúp trước nha.”

“Được.”

Cúp máy xong, Nguyễn Miên quay lại phòng, ván bài trước đã xong rồi, mấy cái bàn được xếp lại thành một hàng đặt ở giữa phòng.

Hà Trạch Xuyên thấy cô về, bỗng hỏi: “Bạn trai gọi điện tra hỏi à?”

Hai tháng nay Nguyễn Miên và Hà Trạch Xuyên rất ít khi liên lạc với nhau, thỉnh thoảng anh sẽ gửi vài đường link trò chơi trên mạng cho cô, còn cô thì chuyển tiếp những bài đăng công khai về y học dưỡng sinh cho anh, không thường xuyên nói chuyện. Trước đó Nguyễn Miên chỉ mới thông báo cho anh chuyện mình có người yêu chứ chưa nói cụ thể.

Lúc này cô không phủ nhận chuyện Trần Ngật gọi điện tới, Hà Trạch Xuyên nghe xong, cười nói: “Sao không nói chuyện thêm lát nữa?”

Nguyễn Miên: “Còn phải chúc sinh nhật cậu lúc 0 giờ mà.”

“Được, lát nữa cắt bánh cho cậu một phần.”

“…..”

Vừa đến 0 giờ, đèn trong phòng bị tắt hết, bọn Lâm Lập vừa đẩy bánh gato vào vừa hát chúc mừng sinh nhật. Nguyễn Miên nhớ đến bài học ở bữa tiệc sinh nhật Hà Trạch Xuyên lần trước, di chuyển sang bên cạnh vài bước.

Quá trình vẫn như cũ, ước nguyện thổi nến xong, Hà Trạch Xuyên còn chưa kịp nói thêm câu gì đã bị ai đó ấn đầu vào bánh gato.

Trong phòng náo loạn, tới khi yên tĩnh lại, bọn họ cùng nhau ngồi lại chụp ảnh tập thể.

Tan tiệc thì đã là rạng sáng. Hà Trạch Xuyên tiễn mấy người bạn về rồi theo Nguyễn Miên đến chỗ xe cô lấy quà, là một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn.

Anh ta ngồi trên ghế phó lái, sau khi mở quà thì cảm ơn rất là chân thành: “Tốn kém rồi, bà chủ Nguyễn.”

“Ừm, không có gì.” Nguyễn Miên cúi đầu nhìn ảnh tập thể vừa nãy chụp, chọn mấy tấm rồi đăng lên vòng bạn bè.

— Chúc bạn học Hà sinh nhật tuổi 28 vui vẻ [bánh gato]

— [hình ảnh]

Người like đầu tiên chính là Hà Trạch Xuyên. Nguyễn Miên load newfeed, tất cả đều là trạng thái chúc mừng sinh nhật do đám bạn tối nay tụ tập gửi đến Hà Trạch Xuyên.

Cô nhấn like toàn bộ, sau đó đặt di động sang một bên, “Cậu lái xe không? Không thì tớ đưa cậu về.”

“Không cần, cậu về đi, tớ bảo tài xế lại đón.” Hà Trạch Xuyên cất quà đi, “Tớ đi đây, cậu đi đường cẩn thận đấy.”

“Ok.” Nguyễn Miên cười nhìn anh đi xuống xe, lúc dõi theo bóng lưng anh mới nhận ra hôm nay anh mặc áo sơ mi và quần tây trang trọng, so với áo T-shirt và quần thể thao ngày xưa thì trông anh có vẻ chín chắn hơn nhiều, hình như đôi giày thể thao kia có phần không phù hợp với anh của hiện tại.

Nhưng Nguyễn Miên cũng không để ý nhiều lắm, nhanh chóng lái xe rời khỏi đây. Về đến nhà đã là hai giờ sáng. Cô cầm di động lên tầng, thấy thông báo Trần Ngật đã like trạng thái mới của cô nửa tiếng trước.

Cô nhấn vào ảnh đại diện của Trần Ngật, gửi một tin nhắn qua.

[Nguyễn Miên]: Anh ngủ chưa?

Tin nhắn này gửi đi như đá chìm đáy biển, mãi đến một buổi tối nào đó của nửa tháng sau, lúc đang trực đêm Nguyễn Miên mới nhận được tin nhắn trả lời của anh.

[CY]: Vẫn chưa.

Nguyễn Miên nhịn một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi có phải anh vừa mới có mạng đúng không. Kết quả ngay giây tiếp theo, anh đã gọi tới, chủ động giải thích: “Lúc trước di động bị hỏng.”

Cô chỉ à một tiếng.

Trần Ngật hỏi: “Giờ em đang ở đâu đó?”

“Bệnh viện, đang trực ca.” Nguyễn Miên nói: “Anh về rồi ạ?”

“Ừ, lát nữa anh đến gặp em.”

Nguyễn Miên ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên bàn theo bản năng, ngập ngừng vài giây, nói: “Giờ đã muộn rồi, hay là mai anh đến gặp em sau.”

Trần Ngật trêu: “Hửm, giờ muốn gặp bạn gái còn phải hẹn trước sao?”

“Ý em không phải vậy.” Nguyễn Miên không biết giải thích thế nào, đành nói: “Vậy anh đến đi, lúc nào tới em sẽ xuống đón anh.”

“Được.”

Trần Ngật đến rất nhanh, chỉ khoảng nửa tiếng. Nguyễn Miên xuống tầng dẫn người lên, lúc đi ngang qua phòng y tá, Trần Ngật chia một phần đồ ăn khuya đã mua cho mấy người y tá, thành công giành được mấy lời khen ngợi: “Bác sĩ Nguyễn à, bạn trai cô tốt với cô quá, muộn thế này còn mang đồ ăn tới cho cô.”

Nguyễn Miên cười khách sáo mấy câu rồi dẫn người nọ về phòng trực ban, “Anh về lúc nào vậy?”

“Vừa về lúc tối.” Trần Ngật đặt túi đồ xuống bàn, kéo ghế bên cạnh ra ngồi xuống, “Em ăn chút gì đó trước đi.”

“Để lát nữa, em viết cái này xong đã.” Số lượng luận văn của tháng này chưa đạt tiêu chuẩn, ban ngày Nguyễn Miên không có lúc nào rảnh, chỉ có tối mới có thời gian viết.

Trần Ngật khẽ ừ, chậm rãi nói: “Vậy em viết đi, anh đút em ăn.”

“…..”

Lời này khiến tay Nguyễn Miên run lên, không cẩn thận nhấn vào nút xóa, xóa hơn nửa đoạn vừa mới viết xong.

Cô ép mình phải bình tĩnh lại hoàn tác mấy lần, trong đầu tưởng tượng ra cảnh anh vừa nói, rõ ràng không có gì, chẳng hiểu sao tai cô lại đỏ bừng rồi.

Yên lặng vài giây, Nguyễn Miên ngước mắt nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Lúc em viết luận văn, không thể phân tâm làm hai việc cùng một lúc được.”

Trần Ngật bị câu trả lời của cô chọc cười, nhưng không quấy rầy cô nữa, “Em viết đi, anh vào phòng vệ sinh một lát.”

“Ra ngoài cửa rẽ phải đi đến cuối dãy là tới.”

Tranh thủ lúc anh đi ra ngoài, Nguyễn Miên nhanh chóng viết xong nội dung còn lại.

Đồ ăn khuya Trần Ngật mua tương đối nhạt, phối hợp cũng rất chi là linh tinh, đã có cháo kiểu Trung rồi lại có cả sushi kiểu Nhật.

Nguyễn Miên ăn cháo trước, ăn được mấy thìa Trần Ngật đã đẩy cửa vào. Thấy cô vừa ăn vừa nhìn máy tính, anh rút giấy ra lau tay, nói: “Bác sĩ ăn cơm cũng không chuyên tâm vậy à?”

“…..”

Trong một khoảnh khắc nào đó, Nguyễn Miên thật sự có cảm giác như đang ngồi trước mặt Nguyễn Minh Khoa vậy. Cô thả chuột ra, “Không phải, em chỉ đang kiểm tra xem có chỗ nào sai không thôi.”

Trần Ngật không nói gì mà kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh cô, giọng điệu không cho phép từ chối, “Ăn trước, ăn xong lại làm.”

“Dạ.”

Hai người cách nhau quá gần, thậm chí Nguyễn Miên còn có thể nghe thấy tiếng thở đều đều trầm ổn của Trần Ngật. Cô cúi đầu ăn non nửa bát cháo, tựa hồ không nhịn được nữa, nghiêng đầu nhìn sang anh, “Anh có muốn ăn chút gì không?”

Trần Ngật nghiêng người, cánh tay chống lên góc bàn, một tay khác đặt lên tay vịn ghế cô, dưới ánh đèn sàn, dáng vẻ của anh cực kỳ rõ nét.

“Ăn chút gì đó thì thôi.” Anh rũ mắt, vừa nói vừa ghế kéo của cô tới gần, giọng nói vừa trầm thấp vừa ôn nhu, “Thứ khác thì có thể cân nhắc.”

Lời nói và hành động của anh vừa thẳng thắn lại vừa mập mờ. Nguyễn Miên không nén nổi hồi hộp, nhất là khi đối diện với đôi mắt từng khiến mình nhớ mãi không quên, vô số lần quấy nhiễu giấc mộng của mình kia, tình cảm đang trào dâng mãnh liệt chẳng thể nói rõ bằng lời.

Trần Ngật cúi đầu cọ cọ chóp mũi cô, lông mi hơi rũ xuống, hàng mi dài gần như chạm vào mặt cô.

Chỉ một chút nữa thôi.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên phá vỡ bầu không khí mập mờ này, là di động của Nguyễn Miên. Cô chợt tỉnh táo lại, vươn tay cầm di động trên bàn tới.

Trần Ngật còn đang nắm cổ tay cô, ngón tay vuốt ve mạch đập như có như không, ánh mắt rơi xuống di động của Nguyễn Miên.

Cuộc gọi hiển thị tên người gọi là mẹ.

Anh đưa tay bóp sống mũi, sự không vui vì bị phá hỏng chuyện tốt phân tán không còn chút gì. Anh đứng dậy ra ngoài chừa lại không gian cho cô nghe điện thoại.

…..

Nguyễn Miên không ngờ giờ này Phương Như Thanh còn gọi cho mình, trước khi tiếng chuông kết thúc, cô đã kịp bắt máy, “Mẹ ạ?”

“À, mẹ còn tưởng con ngủ rồi.” Hình như Phương Như Thanh mới tỉnh ngủ, giọng nói khàn khàn, “Sao còn chưa ngủ?”

Nguyễn Miên: “Con đang trực ở bệnh viện, sao giờ này mẹ còn gọi cho con vậy ạ?”

“Không có gì, chỉ là tối ngủ mơ thấy con, tỉnh dậy muốn gọi cho con lại không để ý đến thời gian.”

Nguyễn Miên bị sự dịu dàng đột ngột này khiến chóp mũi cay cay, “Vậy chờ mấy ngày nữa được nghỉ, con về nhà một chuyến.”

“Thôi, chỉ có hai ngày cuối tuần, chẳng đủ cho con chạy về.” Phương Như Thanh không nói gì mà chỉ hỏi tình hình gần đây của cô. Bà bỗng nhiên hỏi, “Con với đối tượng xem mắt lần trước thế nào rồi, ở chung có ổn không?”

Nguyễn Miên ngập ngừng một lúc, còn chưa nghĩ ra nên đáp thế nào, lại thấy Phương Như Thanh nói: “Mẹ nghe ba con nói cậu ấy là quân nhân, công việc chắc cũng bận, hai đứa không gặp nhau thường xuyên có đúng không?”

Nguyễn Miên dạ, “Cũng gần như vậy ạ.”

“Nếu hai đứa thật sự không đến được với nhau thì cũng đừng miễn cưỡng, con đừng vì mẹ giục con mà chọn bừa đấy nhé.” Phương Như Thanh thở dài, “Ba con cũng thật là, giới thiệu đối tượng xem mắt cho con mà không nói trước với mẹ một tiếng để mẹ giúp con kiểm tra.”

Nguyễn Miên nghe ra ẩn ý đằng sau lời mẹ nói, hỏi dò: “Mẹ, mẹ không quá hài lòng với Trần Ngật ạ?”

Trong ống nghe im lặng vài giây, Phương Như Thanh lời ít mà ý nhiều: “Đúng vậy.”
Bình Luận (0)
Comment