Không Có Người Như Anh

Chương 68

Ngày đến Cục Dân chính đăng ký kết hôn, Bình Thành đã bước sang mùa đông. Mới sáng sớm Trần Ngật đã lái xe qua, lấy số thứ tự rồi ngồi đợi ở sảnh chờ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn ra ngoài cửa.

Đối diện là con đường tấp nập, tầm nhìn không hề bị cản trở vì người đến người đi.

Bởi đang là giữa tuần, hơn nữa cũng không phải ngày đặc biệt ý nghĩa nên trong sảnh không có nhiều người lắm. Lúc Nguyễn Miên đến, thần sắc phong trần mệt mỏi và vẻ mặt nghiêm túc trông giống đến để tra hỏi hơn là đăng ký kết hôn.

Ba đôi tình nhân ngồi gần cửa không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt vừa dò xét vừa tò mò, sợ bỏ lỡ trò hay.

Nguyễn Miên không để ý lắm, tầm mắt chỉ tập trung ở một hướng rồi lập tức đi tới đó, còn chưa tới gần, người ngồi ở đấy đã ngẩng đầu lên trước.

Không lâu sau màn cầu hôn của Trần Ngật vào mùa hè năm ngoái, công việc của Nguyễn Miên trở nên bận rộn hơn, nhất là trong nửa năm nay, nếu không phải tới để đăng ký kết hôn thì chắc từ giờ đến Tết Âm lịch hai người mới có thời gian gặp nhau.

Trần Ngật đứng lên, lấy mấy tờ phiếu trông na ná số thứ tự từ trong túi ra nhét vào tay cô, “Nếu em không đến, chắc nhân viên lấy số tưởng em đào hôn mất.”

Nguyễn Miên cố nhịn cười, sắp xếp lại năm tờ phiếu kia, tìm thấy tờ có thời gian sớm nhất, ngạc nhiên hỏi: “Anh đến sớm vậy làm gì, Cục Dân chính đâu có biết mọc chân chạy mất, hơn nữa tối qua em cũng bảo với anh sáng nay em không đến sớm được rồi còn gì.”

“À.” Trần Ngật nhìn cô, nghiêm túc đáp: “Anh quên mất.”

Nguyễn Miên: “…..”

Thủ tục đăng ký kết hôn không phức tạp lắm, giấy tờ đều có sẵn hết, giấy giới thiệu đăng ký kết hôn đã được thông qua từ sáng sớm. Nguyễn Miên và Trần Ngật ngồi ở cạnh quầy, chăm chú nhìn nhân viên công tác cầm hai quyển sổ màu đỏ lên đóng dấu, nét mặt hai người giống y hệt nhau.

Cùng với hai tiếng “cộp cộp”, cô nhân viên đưa giấy chứng nhận kết hôn đã được đóng dấu cho hai người rồi mỉm cười chúc phúc: “Được rồi, chúc hai người mãi mãi bên nhau đến đầu bạc răng long.”

Nguyễn Miên và Trần Ngật cùng đưa tay nhận lấy giấy chứng nhận kết hôn, cũng mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn.”

Sau khi ra khỏi Cục Dân chính, Nguyễn Miên phải bắt kịp chuyến bay về thành phố B. Trần Ngật không nói gì, lái xe đưa cô đến sân bay.

Trước khi tạm biệt nhau, Trần Ngật vẫn dặn dò câu “Đến nơi thì gọi điện cho anh” y hệt cha già.

Nguyễn Miên đoán có thể anh không vui vì cô phải quay về ngay lập tức, nhưng công việc bận rộn quá, cô không còn cách nào khác, chỉ có thể dỗ anh, “Anh đừng giận nha?”

Trần Ngật để Nguyễn Miên ôm mình một lúc rồi mới giơ tay xoa đầu cô, giọng điệu cưng chiều rõ ràng, “Được rồi, anh không giận, em mau vào đi, ở bên đó nhớ chú ý nghỉ ngơi đấy nhé.”

“Dạ.” Nguyễn Miên buông tay giả vờ sắp đi, sau đó nhân lúc Trần Ngật không chú ý thì rướn người qua hôn lên má anh một cái, “Tân hôn vui vẻ, ông Trần.”

Đến khi Trần Ngật hoàn hồn, người nào đó đã chạy xa rồi. Anh giơ tay sờ lên má, sau đó rũ mắt cười khẽ.

— Nhóc lưu manh.

Chạng vạng tối hôm ấy Nguyễn Miên mới về đến thành phố B. Cô gọi điện cho Trần Ngật nhưng đối phương không bắt máy. Cô lên wechat nhắn tin báo bình an cho anh sau đó vội vàng chạy đến bệnh viện.

Cũng may buổi tối không có vụ tai nạn nào nghiêm trọng, sau khi hoàn thành công việc thường ngày, Nguyễn Miên tan làm, cầm di động lên nhưng vẫn chưa thấy Trần Ngật nhắn lại.

Cô cảm thấy khó hiểu, nhưng không để ý lắm, lái xe về nhà.

Nguyễn Miên và Trần Ngật vẫn ở tiểu khu ngày xưa, nhưng đã chuyển từ tầng trên xuống tầng dưới. Căn hộ hai phòng ngủ mà hai người đang ở bây giờ là phòng cưới Trần Ngật mới mua từ mùa thu năm ngoái.

Hai người không định xin tiền cha mẹ, thanh toán trước 30% tiền nhà, số còn lại mỗi tháng hai người sẽ cùng nhau trả nốt.

Căn nhà đã được sửa sang lại, Trần Ngật cố gắng khôi phục cách bài trí giống căn hộ ở tầng trên, phải mất rất nhiều thời gian để sửa lại. Mãi đến mùa hè năm nay anh và Nguyễn Miên mới dọn vào ở.

Ngày chuyển nhà là một ngày nắng đẹp, buổi tối không khí vẫn còn oi nóng, nắng chiều chiếu rọi cả căn phòng.

Nguyễn Miên ngồi dưới đất gấp quần áo của mình và Trần Ngật. Trần Ngật lấy hai cái hộp cát-tông để xếp sách và tài liệu luận văn của cô vào. Trời nóng nên bật điều hòa, không khí lạnh thổi ra, hai người bận rộn, lâu lâu lại hỏi nên để cái này ở đâu, có cần cái kia hay không.

Sống chung đã lâu, Trần Ngật mang đến đây không ít đồ đạc, chỉ riêng việc gấp quần áo cho anh thôi đã khiến Nguyễn Miên tốn kha khá thời gian.

Trong phòng khách từ một thùng cát-tông dần dần chất đầy mười mấy thùng, không gian  trở nên chật chội hơn, xoay người cũng khó khăn. Trần Ngật thu dọn những đồ đạc linh tinh xong, vừa mới đứng lên, Nguyễn Miên cũng ôm đống quần áo cuối cùng từ phòng ngủ ra, hai người nhường nhau lối đi duy nhất ở giữa, cuối cùng đứng đó chẳng ai qua được.

Trần Ngật vui vẻ vươn tay nhận đống quần áo trong lòng cô, hỏi: “Cái này để chỗ nào?”

“Trong thùng cát-tông đằng sau anh ấy.” Nguyễn Miên nói xong thì đi kiểm tra xem còn quên gì nữa không, cứ đi qua đi lại trước mặt Trần Ngật.

Cô không thể nhớ nổi cái nào để ở đâu, cứ luôn hỏi đi hỏi lại mà Trần Ngật trả lời cũng chẳng thấy phiền chút nào.

Hơn sáu giờ, mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, song ánh nắng đã nhạt màu nhường chỗ cho màn đêm sắp đến.

Nguyễn Miên mệt mỏi vì thu dọn đồ đạc, cô nằm liệt trên ghế sô pha. Trần Ngật cũng đã dọn xong phần của mình, ngẩng đầu thấy cô đang nhắm mắt dưỡng thần, lòng chợt mềm nhũn.

Anh đặt cuộn băng dính và kéo xuống, lấy một cốc nước rồi đi qua.

“Mệt à em?” Trần Ngật ngồi xổm trước mặt cô, khuỷu tay đặt trên đầu gối, hơi nghiêng người về phía trước, ánh chiều tà tôn lên đường nét sắc sảo của anh.

“Không, em hơi uể chút thôi.” Nguyễn Miên đưa tay nhận cốc nước, bị anh nắm lấy cổ tay kéo về phía mình. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy bóng mình nho nhỏ trong mắt anh, khóe môi đượm ý cười, “Anh làm sao vậy?”

Anh không đáp, cúi đầu hôn lê.n chóp m.ũi cô, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, một lúc sau anh mới nói: “Lần này về anh sẽ xin phép.”

“Dạ?” Nguyễn Miên không hiểu, “Xin phép gì cơ?”

“Xin phép kết hôn.” Trần Ngật hơi lui về sau rồi ngồi hẳn xuống đất, ánh mắt dịu dàng như muốn nhấn chìm người ta vào trong đó, “Chúng mình kết hôn nhé, được không em?”

Đầu ngón tay Nguyễn Miên khẽ giật, cô cầm tay anh, mười ngón đan xen, nhìn anh không chớp mắt, chuyên chú mà kiên định, “Được ạ.”

…..

Nguyễn Miên từ bệnh viện về nhà, ánh đèn rực rỡ của những tòa nhà cao tầng phía đối diện hắt vào khiến căn phòng tối mịt thêm phần quạnh quẽ.

Cô tắm xong thì vào bếp nấu sủi cảo.

Khi nước sôi, Nguyễn Miên nghe thấy tiếng cửa mở ở huyền quan. Cô ngạc nhiên, sau đó lập tức tắt bếp đi ra.

Nhìn thấy người lẽ ra lúc này đang ở cách đây hơn trăm cây số, giờ lại thình lình xuất hiện ở đó như từ trên trời rơi xuống, Nguyễn Miên ngây ngẩn cả người.

Trần Ngật cũng không nói gì, giống như rất nhiều lần trước, anh cúi đầu thay giày, treo chìa khóa, sau đó chậm rãi đi vào phòng khách.

Cho tới khi đi đến trước mặt Nguyễn Miên, anh mới không nhịn được bật cười, cúi xuống đối diện với cô, “Tân hôn vui vẻ, bà Trần.”
Bình Luận (0)
Comment