Điểm của kỳ thi tháng được công bố vào ngày đầu tiên sau khi kết thúc kỳ nghỉ Quốc khánh.
Tình trạng học lệch của Nguyễn Miên vẫn nghiêm trọng như cũ, Toán ôm điểm tuyệt đối, tổng điểm các môn tự nhiên là 280, lần này môn tiếng Anh ăn may được ba chữ số, còn mỗi môn Văn là vẫn ở ngưỡng vừa đạt chuẩn, tròn 90 điểm không hơn không kém.
Sau khi có điểm, cô không hề bất ngờ khi bị giáo viên môn Văn là Triệu Kỳ gọi lên văn phòng.
Thầy Triệu là giáo viên cấp tỉnh, đã từng dạy vô số học sinh lớp chuyên, từng thấy khá nhiều người học lệch, nhưng chưa từng gặp ai học lệch nghiêm trọng cỡ này.
Đọc xong bài văn Nguyễn Miên viết, thầy đẩy gọng kính trên sống mũi lên, mãi sau mới lên tiếng: “Nếu bài văn này mà do thầy chấm, thầy sẽ không cho em nổi 30 điểm.”
Nguyễn Miên cúi đầu, để lộ cái gáy trắng nõn, không dám đáp lời.
Triệu Kỳ lật lại bài kiểm tra của cô, đọc lại từ đầu đến cuối một lần nữa. Cuối cùng, thầy dùng hai ngón tay chỉ vào bài thi, chất vấn: “Em nhìn hơn trăm học sinh lớp chuyên xem, có ai điểm môn Văn thấp hơn em không? Nếu em có thể dành một chút xíu tâm huyết của môn Toán sang môn Văn thì đã không thấp đến nỗi này.”
Là học sinh, lúc thầy cô đang nói mà bạn lại ngắt lời thì thầy cô có thể sẽ cho rằng bạn đang chống đối mình. Hồi còn học ở Trung học số Sáu Nguyễn Miên thường xuyên gặp phải tình huống này, đã sớm nghiên cứu ra biện pháp để đối phó với giáo viên.
Đầu tiên, thấy thầy Triệu đã dạy dỗ đủ, cô mới mở miệng nhận lỗi, nói sẽ cần cù chăm chỉ hơn trong thời gian tới và đạt thành tích tốt hơn trong lần thi tiếp theo.
Thầy Triệu thấy thái độ nhận lỗi của cô rất là chân thành, ngoài môn Văn, điểm số các môn khác của cô cũng không tệ, nói gì thì nói đây vẫn là một hạt giống tốt nên không làm khó thêm nữa, “Thầy nghe thầy Chu bọn em nói học kỳ này em mới chuyển đến trường Trung học số Tám, thầy chẳng quan tâm giáo viên Văn ở trường cũ quản em như thế nào, giờ đến lượt thầy, thầy không yêu cầu quá cao siêu, chỉ cần em cần cù chịu khó, cố gắng tiến bộ từng chút một là được.”
Nguyễn Miên gật đầu đáp, “Em biết rồi ạ, cám ơn thầy Triệu.”
“Học tập ấy mà, không nên chỉ chăm chăm vùi đầu học, đôi khi cũng phải nhìn xem người khác học như thế nào, nghe nhiều hơn quan sát nhiều hơn, kiểu gì cũng không sai được.” Thầy Triệu nâng chén trà lên nhấp một ngụm, “Em xem bạn cùng bàn em đi, điểm Toán lần này của em ấy ngang em, nhưng điểm Văn được tận 103, người ta làm được điều ấy bằng cách nào?”
Trùng hợp thay, thầy Triệu vừa mới nhắc đến Trần Ngật giây trước, giây sau người này đã đi ngang qua văn phòng. Mắt thầy Triệu rõ là tinh, đang cầm chén trà chợt kêu lên: “Trần Ngật.”
Nguyễn Miên vô thức ngoảnh đầu nhìn về hướng cửa sổ.
Chàng trai ôm chồng bài thi trên tay. Dưới ánh nắng, mái tóc xoăn mềm mại hơi rủ xuống. Dưới sự thăm hỏi nhiệt tình của Triệu Kỳ, ánh mắt anh lướt qua đây.
Đường nét khuôn mặt ấy gọn gàng và sạch sẽ, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, ánh mắt nhuốm vài phần mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Triệu Kỳ đặt chén trà trên tay xuống rồi vẫy, “Trần Ngật, em qua đây chút.”
Lúc Nguyễn Miên thấy anh xoay người đi đến, cả người cứng đơ, nếu lúc nãy Triệu Kỳ kêu cô về lớp trước thì chắc giờ cô sẽ bước ra khỏi phòng với tư thế cùng tay cùng chân mất.
Nhưng may là thầy ấy không làm vậy, Trần Ngật cũng nhanh chóng đi đến, dáng người cao ráo lặng lẽ đứng cạnh Nguyễn Miên.
Xung quanh ngập tràn mùi hương thuộc về riêng anh, mát lạnh, sạch sẽ, tựa như cơn mưa xối xả ập tới giữa cái nắng gay gắt của mùa hạ, khiến người ta đột nhiên tỉnh táo lại, khiến người ta trầm luân say mê.
Triệu Kỳ đưa anh bài thi của Nguyễn Miên: “Đây là bài văn của bạn cùng bàn Nguyễn Miên của em, em xem xem, có suy nghĩ gì không?”
Nguyễn Miên cảm thấy Triệu Kỳ có chút không được sáng suốt cho lắm.
Bài thi chất thành đống lộn xộn trên sách giáo khoa, cơn gió ngoài cửa sổ thổi bay một góc bài thi, Trần Ngật đặt tay lên trên, khớp xương rõ ràng, gân xanh trên mu bàn tay như ẩn như hiện.
Tầm mắt Nguyễn Miên theo tay anh lướt lên cổ tay, lại cúi đầu xuống, như đang chờ xét tội, biết rõ thứ gì đang đợi mình ở phía trước nhưng vẫn khủng hoảng bất an như cũ.
Trần Ngật đọc lướt qua một lươt, bỏ qua con số 30 điểm cực lớn bên cạnh, cố nặn ra một nụ cười: “Bài này viết cũng khá ổn ạ.”
Triệu Kỳ trừng mắt, hận không thể lấy băng dính dán ngay miệng anh lại.
“Ý em là chữ viết ạ, chữ rất đẹp, còn phần viết văn thì…” Trần Ngật khịt mũi, nói: “Viết lạc đề cũng được 30 điểm, không biết lúc chấm bài người chấm có tỉnh táo hay không nữa.”
“Ầm” một cái, lưỡi dao vô hình treo trên đỉnh đầu Nguyễn Miên rơi xuống theo ý cười như có như không của chàng trai.
Giết người cùng lắm là đầu rơi máu chảy, nhưng chỉ một câu nói bâng quơ của anh đã đủ đánh Nguyễn Miên không còn mảnh giáp. Cô như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, chỉ hận trên mặt đất không có cái lỗ nào để chui xuống.
Triệu Kỳ không để ý đến câu nói đùa của anh, nói vào chuyện chính: “Tình trạng học lệch của bạn cùng bàn em khá là nghiêm trọng, nếu em không bận gì thì giúp đỡ em ấy một chút, có phương pháp học tập hữu ích nào thì nói cho người ta biết, đàn ông con trai đừng có mà hẹp hòi đấy.”
Nguyễn Miên vẫn chưa hoàn hồn vì những lời vừa nãy, chợt nghe thấy giọng nói biếng nhác của chàng trai bên cạnh: “Vâng, em biết rồi ạ.”
Cô ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn sang.
Nhưng từ góc độ này chỉ thấy sống mũi cao thẳng và hàng mi vừa dài vừa cong của người nọ, không thấy rõ được nét mặt, cũng không nghe ra cảm xúc gì từ trong giọng điệu của anh.
Nhất thời Nguyễn Miên không rõ anh đồng ý thật lòng hay chỉ đáp cho có lệ.
Trần Ngật nào biết một câu mình tùy tiện nói ra lại có thể khiến người ta cảm thấy tối nghĩa khó hiểu, dáng vẻ vẫn thờ ơ như mọi khi: “Thầy Triệu, nếu thầy không có chuyện gì khác thì em xin phép về trước ạ.”
“Ừ được, em về đi.” Sau khi Trần Ngật đi, Triệu Kỳ lại dặn dò Nguyễn Miên: “Học tập bạn cùng bàn của em cho tốt ha, em ấy chính là người duy nhất ba lần liên tiếp giành giải Nhất cuộc thi Sáng tác ý tưởng mới đấy.”
Trên mặt Nguyễn Miên là sự kinh ngạc không thể giấu nổi.
Triệu Kỳ cười: “Không nhìn ra đúng không?”
“Có chút ạ.”
“Bình thường thôi, cậu nhóc Trần Ngật này trông không giống con người của văn chương cho lắm, khí chất này rất không hợp với em ấy.” Triệu Kỳ nói: “Nhưng trong nhà người ta có hai trưởng bối chuyên nghiên cứu văn học, từ nhỏ em ấy đã mưa dầm thấm đất, chắc chắn nền tảng viết lách vững hơn các em nhiều. Em cứ học cùng em ấy cho tốt, nhất định thời gian sau khả năng viết văn sẽ tiến bộ hơn.”
Nguyễn Miên gật đầu đáp biết rồi ạ.
***
Từ văn phòng tổ Văn đi ra, Nguyễn Miên lại sang văn phòng của Chu Hải, lấy phiếu trả lời môn Sinh học kỳ thi tháng lần này.
Mặc dù kỳ thi tháng lần này của Trung học số Tám có hình thức khá giống kỳ thi đại học nhưng phiếu trả lời của ba môn được tách ra để tiện cho các thầy cô chấm và chữa bài.
Chu Hải biết vừa nãy cô bị Triệu Kỳ gọi lên nên có lòng an ủi vài câu: “Thầy Triệu của các em mồm miệng lợi hại lắm, nhưng thật ra con người thầy ấy rất tốt, nếu thầy ấy có nói gì thì em đừng để bụng nhé.”
Nguyễn Miên gật đầu đáp: “Em hiểu ạ.”
“Thi tháng lần này, nhìn chung em thi khá ổn, giáo viên môn Toán của các em còn ghé qua chỗ thầy khen mấy lần. Lần sau tiếp tục cố gắng nhé, cố gắng để theo kịp môn Văn nữa.”
Nguyễn Miên: “Vâng, em biết rồi ạ, cám ơn thầy Chu.”
“Không có gì, vậy em về lớp trước đi, lát nữa vào học rồi.”
“Dạ.”
Nguyễn Miên vừa quay lại lớp thì tiếng chuông học đã vang lên. Những cậu bạn vây quanh Trần Ngật ở cuối lớp đều tản ra.
Cô trở về chỗ, trên bàn là phiếu trả lời môn Vật lý mới được phát, 104 điểm.
Phiếu trả lời môn Vật lý của Trần Ngật cũng được bày trên bàn, Nguyễn Miên ngẩng đầu liếc qua.
Ồ.
Điểm tuyệt đối.
Giáo viên chấm bài như thể sợ người khác không thấy được, viết số 110 siêu to khổng lồ, thậm chí nét cuối dùng sức lớn đến nỗi xước cả bài thi.
Trần Ngật cảm nhận được ánh mắt của cô gái bên cạnh, giơ bài thi ra trước mặt cô, giọng điệu thản nhiên: “Muốn mượn xem thì cứ cầm lấy đi, nói một câu tôi cũng đâu có ăn thịt cậu.”
“…..”
Lúc đối diện với anh, Nguyễn Miên luôn phản ứng chậm hơn một nhịp. Giáo viên tiếng Anh cầm bài thi vào lớp rồi, cô mới nói “Cám ơn” với anh giữa một rừng “Chúng em chào cô” của các bạn học.
Thực ra Nguyễn Miên cũng chẳng muốn xem gì cả, bài thi 104 điểm với bài thi điểm tuyệt đối cũng chỉ chênh nhau vài câu trắc nghiệm.
Nhưng cô vẫn nghiêm túc xem, chữ của chàng trai vô cùng đẹp, cứng cáp có lực, nét Tàng phong [1] hơi lộ ra sự sắc sảo, nét Lộ phong [2] cũng lộ vẻ hàm súc, nhìn là biết từng luyện chữ, người bình thường không thể viết được kiểu chữ như thế này.
[1] Nét bút lúc bắt đầu, lúc dừng lại thu vén gọn gàng không để lộ phần nhọn của đầu bút ra ngoài gọi là Tàng phong (giấu ngọn bút). Kỹ pháp Tàng phong có: Khởi bút nghịch phong nhập chỉ 齊逼逆鋒入紙 (hạ bút xuống mặt giấy phải nghịch hướng sắp vận bút); thâu bút dụng hồi phong 手筆用回鋒 (trước khi lấy bút lên phải cho ngọn bút trở ngược lại hướng vận bút).[2] Nét bút lúc bắt đầu, lúc dừng lại thể hiện rõ phần nhọn của ngọn bút gọi là Lộ phong, thường được sử dụng trong thảo thư và hành thư vì có ưu điểm là vận bút được nhanh chóng.Giáo viên tiếng Anh – Tống Văn đứng trên bục giảng kêu cả lớp lấy bài thi ra, Nguyễn Miên trả phiếu trả lời cho anh, còn nhỏ giọng nói cám ơn.
Trần Ngật “Ừ” một tiếng, tiện tay nhét bài thi vào ngăn bàn.
Tốc độ giảng bài của cô Tống nhanh kinh khủng, hết một tiết chỉ còn lại mỗi phần viết văn là chưa nói, cô ấy dành mấy phút giữa giờ để nói về cách làm và cách lập ý bài văn, “Các bạn có phần viết văn thấp hơn 20 điểm, giữa trưa đến văn phòng cô một chuyến.”
Nghe thấy thế, Nguyễn Miên không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Môn tiếng Anh lần này cô khá ăn may, phần viết văn là một chủ đề gần giống với chủ đề được học ở lớp học thêm trước đó, lần đầu tiên cô đạt điểm đầu 2.
Kết thúc các tiết học buổi sáng, Nguyễn Miên và Mạnh Tinh Lan ra ngoài trường ăn cơm, cô nhân tiện nhắc đến chuyện thầy Triệu bảo Trần Ngật dạy mình viết văn.
Mạnh Tinh Lan cắn miếng sườn trong miệng, giọng nói ậm ờ không rõ: “Trần Ngật đồng ý không?”
“Lúc đó cậu ấy nói ‘Vâng, em biết rồi’.” Nguyễn Miên chọc đũa vào cơm trong bát, “Tớ cũng không chắc đấy là đồng ý hay không nữa.”
“Ôi trời, thế thì kệ đi, nếu cậu thích thì tớ dạy cho, dù gì tớ cũng từng được giải Nhất cuộc thi sáng tác Văn cho học sinh tiểu học đấy.”
“…..”
Hai người vừa cười vừa nói không ngừng, không chú ý đến chỗ cầu thang bên cạnh có người đang đi xuống, ba chàng trai một trước một sau đi đến bên này.
Đột nhiên một người vươn tay ra vò đầu Mạnh Tinh Lan một hồi, giọng nam cợt nhả vang lên ngay sau đó, “Mạnh Tinh Lan, cậu còn ăn nữa à, sắp béo thành lợn rồi.”
Nguyễn Miên nghe thấy âm thanh, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trần Ngật và Thẩm Du đứng sau Giang Nhượng, chiếc đũa trên tay lặng lẽ đặt xuống.
“Cậu nói bậy! Tên chóa Giang Nhượng này!” Mạnh Tinh Lan la lên gạt bàn tay của chàng trai ra, quay đầu lại nhưng không thấy được bóng dáng quen thuộc, cau mày hỏi: “Lương Dập Nhiên đâu, cậu ấy lại không đi ăn à?”
“Giờ cậu ta là Phó chủ tịch Hội Sinh viên, vì chuyện đại hội thể thao nên bận sấp mặt, làm gì có thời gian đi ăn cơm.” Giang Nhượng đặt đồ ăn đã được đóng gói cẩn thận lên bàn: “Bọn tôi phải đi cắt tóc bây giờ, cậu đi đưa hộ nhé?”
“Cút, tôi không thèm đi đâu nhá.”
“Thế làm sao đây, chẳng lẽ Lương Dập Nhiên phải đói meo đói mốc đợi bọn tôi về?” Giang Nhượng cười: “Cậu nỡ à?”
“…..” Biết thừa là nói dối, nhưng Mạnh Tinh Lan vẫn mắc mưu, phất phất tay với vẻ không kiên nhẫn: “Đi đi nhanh lên, đi mà cắt tóc đi.”
“Ok, lúc về mời cậu trà sữa.” Giang Nhượng rút tay về, rồi lên tiếng chào người ngồi đối diện không nói câu nào là Nguyễn Miên.
Đến khi ra khỏi quán cơm, Thẩm Du khoác vai Giang Nhượng hỏi: “Cô bạn nãy ngồi đối diện Mạnh Tinh Lan có phải bạn cùng bàn của Trần Ngật không vậy?”
Giang Nhượng nheo mắt nhìn cậu ta: “Đúng vậy, trước kia mày từng gặp rồi mà?”
“Cũng đâu gặp được mấy lần.” Thẩm Du vỗ vỗ vai Trần Ngật: “Mày không biết đâu, sáng nay lão Nghiêm lớp bọn tao khen bạn cùng bàn mày không ngớt luôn.”
Nghiêm Hà Sơn là giáo viên môn Toán chung của lớp 11-1 và 11-2 ban tự nhiên. Bài kiểm tra Toán lần này siêu khó, Nguyễn Miên là người duy nhất đạt điểm tuyệt đối trong hai lớp chuyên tự nhiên.
Trần Ngật ngước mắt nhìn: “Khen thế nào?”
“Khen cậu ấy giỏi á.” Thẩm Du hắng giọng, bắt chước giọng điệu của Nghiêm Hà Sơn: “Đối với câu hỏi này, bạn Nguyễn Miên lớp 11-1 ấy, giải đề bằng một cách vô cùng ngắn gọn súc tích, nếu các em quen bạn của em ấy thì sau khi tan học có thể mượn bài thi của em ấy về mà xem.”
“Nói đi nói lại, người ta đúng là giỏi thật, đề Toán lần này đến cả Trần Ngật cũng không được điểm tuyệt đối.” Giang Nhượng khen Nguyễn Miên không tiếc lời: “Hơn nữa tổng điểm các môn tự nhiên là 280*, cách xa mấy bạn nữ lớp chúng ta. Nhưng hình như cậu ta học lệch khá nghiêm trọng, môn Văn vừa đạt tiêu chuẩn thôi.”
*Trong raw là 208 điểm, chắc tác giả nhầm nên mình đã sửa lại. Cám ơn bạn Thanh Xuân Chưa Trải Sự Đời →_→ đã nhắc mình ạ“Học lệch kiểu này chắc lệch đến tận Đại Tây Dương luôn ấy nhỉ?” Thẩm Du cười nói.
“Đúng thế, thầy Triệu còn vì chuyện này mà gọi cậu ta lên văn phòng.” Nói đến đấy, Giang Nhượng chợt nhớ đến một chuyện, vẻ mặt bừng tỉnh: “Thảo nào, lúc biết điểm bài khảo sát trước khai giảng, tao khen cậu ấy giỏi, cậu ấy bảo đến lúc thi tất cả các môn tao sẽ không nghĩ như vậy nữa đâu, hóa ra là như vậy.”
Trần Ngật – người từ nãy giờ không phát biểu câu nào – chợt nhớ đến bài văn đã đọc trong văn phòng thầy Triệu sáng nay, chẳng hiểu sao lại cảm thấy buồn cười, cũng không hẳn là lệch đến Đại Tây Dương không đâu.
Đề bài là căn cứ vào tài liệu dưới đây tự nghĩ ra tiêu đề, từ đầu đến cuối cô không hề viết một chữ nào liên quan đến nội dung trong tài liệu.
Có quỷ mới biết lúc đó cô đang nghĩ gì.