Không Còn Trăng Sáng

Chương 2

“Nguyệt Nguyệt, trong lòng anh chỉ có em, tuyệt đối không thích người khác, em đừng nghĩ lung tung.”

Vẻ nghiêm túc cùng biểu hiện nghiêm trọng của Tề Cẩn Niên suýt chút làm tôi tin là thật.

“Cẩn Niên, em chỉ hỏi một lần, rốt cuộc quan hệ giữa anh và Lương Sảng là thế nào.”

Thấy anh há miệng, tôi lại nhẹ nhàng thêm một câu, “Đừng lừa em, nếu không chúng ta… có chết cũng không gặp lại.”

Những lời này quả nhiên khiến anh im lặng. Dần dần, đuôi mắt anh đỏ hoe.

“Xin lỗi, Nguyệt Nguyệt, anh sợ mất em cho nên mới luôn gạt em.”

“Anh với Lương Sảng không có quan hệ gì cả, nhưng mà… cô ấy đang mang thai con anh.”

Tay tôi run lên.

Toàn thân bắt đầu run rẩy.

Đây hẳn là lời vô liêm sỉ nhất tôi từng nghe qua.

Tề Cẩn Niên ôm chặt lấy tôi, giọng gấp gáp khàn khàn.

“Mấy năm nay mẹ vì chuyện con cái mà vẫn luôn thúc giục anh ly hôn với em, sợ em khó chịu nên anh không để em biết.”

“Bà thích Lương Sảng, luôn muốn ghép đôi anh với cô ấy, thấy anh kiên quyết không đồng ý thì bà lại dùng tự sát ép anh…”

“Anh không phản bội em, đứa bé là thụ tinh nhân tạo, mẹ hứa sau khi sinh thì bà chăm sóc, sau này bà không ngăn cản quan hệ của chúng ta nữa, vì vậy anh mới đồng ý.”

“Xin lỗi Nguyệt Nguyệt, nhưng anh thật sự không thể nào thờ ơ nhìn mẹ chết.”



Hóa ra là thế này.

Cực kỳ giống thời xưa người vợ chính thất không sinh được con thì lấy vợ lẽ để nối dõi tông đường. Điều khác biệt là anh cảm thấy không phát sinh quan hệ thì không tính là phản bội tôi.

Tôi bật cười.

Sinh con là có thể cứu được mạng sống quý giá của mẹ anh, đúng thật đáng giá.

Chỉ có điều, chàng trai trong sáng từng yêu tôi như sinh mệnh ấy…

Anh ấy sẽ không bao giờ quay về được.

7.

Tề Cẩn Niên mất cha từ khi còn bé, Dương Tú Hoa một mình nuôi dạy anh đến lớn. Bà nuôi dạy Tề Cẩn Niên trở nên ưu tú, vẫn luôn hy vọng anh có thể cưới một cô gái có gia cảnh tốt.

Thế mà anh lại yêu cô gái mồ côi tôi đây, còn là yêu khăng khăng một mực.

Mà tôi sau hai lần sảy thai thì nhiều năm sau đó vẫn chưa có thai lại được.

Vì vậy Dương Tú Hoa ngấm ngầm đối xử với tôi vô cùng cay nghiệt, thậm chí còn mắng tôi hại nhà họ Tề không người nối dõi, nguyền rủa tôi phải xuống 18 tầng địa ngục. Nhưng trước mặt Tề Cẩn Niên và người ngoài, bà lại thể hiện dáng vẻ săn sóc ân cần tuyệt vời của một bà mẹ chồng.

Nếu tôi nói bà không tốt sẽ không một ai tin.

May mắn là Tề Cẩn Niên thực sự yêu tôi, tôn trọng yêu cầu không sống cùng mẹ anh của tôi, hơn nữa tôi cố tình tránh gặp mặt riêng mình Dương Tú Hoa, những năm qua trôi qua yên bình.

Nhưng hóa ra sự bình yên này chỉ là tôi nghĩ vậy.

Tôi cười nhưng giọng run run.

“Cẩn Niên, trước khi chúng ta kết hôn bà cũng từng tự sát ép anh chia tay với em, anh quên rồi sao?”

Ánh mắt Tề Cẩn Niên khẽ thay đổi.

Suy nghĩ bị kéo ngược về quá khứ từng chút từng chút…

Thật lâu sau, tôi nghe tiếng anh mệt mỏi lẩm bẩm.

“Trước đây đã làm bà tổn thương một lần, mà giờ bà lớn tuổi rồi.”

Sau một hồi thất thần, tôi lại càng muốn cười to.

Cùng một tiết mục tự sát, anh đã có lựa chọn khác. Giống như nhiều năm qua tôi mới chính là kẻ cản trở hạnh phúc của gia đình họ, cản trở mẹ hiền con hiếu của họ?

Vì vậy, họ đến ép tôi?

Anh dựng tóc gáy vì tiếng cười của tôi, ôm chặt tôi lần nữa, nhìn tôi vẻ cầu xin.

“Nguyệt Nguyệt, đừng vì chuyện này mà rời bỏ anh, trừ chuyện đó thì em muốn anh làm gì cũng được.”

Sao mà gì cũng được chứ?

“Được.” Tôi cười gật đầu, “Em cũng mang thai, nhà anh sẽ không lo chuyện không có người nối dõi, để Lương Sảng phá thai, em xem như không có chuyện gì xảy ra.”

8.

Tôi nhìn chăm chăm vào mắt Tề Cẩn Niên.

Tôi nghĩ, chỉ cần anh gật đầu, tôi sẽ liều mạng sinh con ra bình an, để lại cho anh.

Nhưng tôi thấy rõ ràng ánh mắt anh đầy vẻ khiếp sợ bàng hoàng.

Chỉ là, không có niềm vui.

“Nguyệt Nguyệt, em đừng giận anh được không? Ba anh mất sớm, đời này của mẹ không dễ dàng… Nếu em không thể sinh, anh đành phải chọn biện pháp thỏa hiệp, em và mẹ là người thân yêu nhất đời anh, em không thể hiểu những nỗi khổ tâm của anh sao?”

Tôi cố nén cơn đau trong lòng, gằn từng chữ một, chậm rãi.

“Em thật sự mang thai, bắt buộc đưa giấy khám thai cho anh xem mới được sao.”

Tiếc là lúc tôi nôn đến tối tăm trời đất, khóc lóc xé nát nó.

Tề Cẩn Niên xoa xoa chân mày, hít sâu một hơi.

“Mấy năm nay chạy tới chạy lui bao nhiêu bệnh viện, uống bao nhiêu thuốc nhưng vẫn không thể mang thai, anh thật sự không muốn nhìn em chịu khổ nên mới đồng ý với mẹ.”

Tôi không khỏi nhìn qua.

Ồ, vậy nên anh muốn có con với Lương Sảng là vì tốt cho tôi?

Anh dừng một lúc, cau mày đỡ vai tôi, “Hơn nữa cho dù mang thai, em uống thuốc nhiều như thế con sinh ra cũng không chắc khỏe mạnh, đừng gây sự vô lý với anh được không? Anh bảo đảm Lương Sảng sinh con ra sẽ đưa mẹ chăm, anh tuyệt đối không gặp cô ấy, như vậy còn chưa được sao? Em vẫn luôn hiểu chuyện mà, Nguyệt Nguyệt, sao giờ cứ nhất quyết phải khiến anh khó xử?”

Mỗi lời anh nói, tim tôi lạnh thêm một ít.

Chúng tôi nhìn nhau.

Không khí ngưng đọng.

Đúng lúc này Lương Sảng gõ cửa nhắc anh đến giờ họp.

Tôi cười: “Giữ đứa bé lại, sa thải cô ta thì được chứ?”

Thấy tôi cười, anh thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt lấy tôi.

“Được, anh đồng ý với em, chỉ cần em đừng giận anh.”

Ừ, không giận.

Vì không quan trọng.

Sau khi rời khỏi công ty Tề Cẩn Niên, tôi đến thẳng bệnh viện.

Thật ra bác sĩ khuyên tôi nên bỏ thai, nhanh chóng điều trị ung thư, tôi tiếc nuối chia tay đứa bé con rất khó khăn mới có này. Tôi định dùng mạng sống của mình để đổi lấy bé con, để bé con thay tôi ở lại với cha nó. Tôi tin chắc ba bé con sẽ cho con tất cả tình yêu, biến con thành đứa bé hạnh phúc nhất đời, cho dù không có tôi bên cạnh cũng không sao…

Nhưng đáng tiếc, ba con không yêu con như thế, thậm chí còn mong chờ đứa con từ người khác.

Tôi cần gì để con bắt đầu cuộc đời lận đận như vậy.

Tôi không chọn phẫu thuật không đau.

Tôi muốn nỗi đau thấu tim này nhắc nhở bản thân, không thể chỉ mình tôi đau khổ.

9.

Ca phẫu thuật rất nhanh chóng.

Làm một người có cuộc sống huy hoàng là điều khó khăn, nhưng kết thúc một sinh mệnh lại đơn giản như thế.

Tôi chụp lại dáng vẻ xám xịt của mình, cả tờ giấy phẫu thuật phá thai, đăng lên vòng bạn bè chế độ chỉ mình tôi.

“Không còn trăng sáng rực rỡ mỗi năm.”

Thực sự rất muốn biết, sau này Tề Cẩn Niên nhìn thấy bức ảnh này, tâm trạng anh sẽ thế nào.

Nhưng mà, anh thế nào cũng không liên quan gì đến tôi.

Tôi ngồi trên băng ghế dài ngoài phòng mổ, trống rỗng, thật lâu.

Khi cố gắng đứng dậy, lập tức cảm giác dòng máu bên dưới người tuôn ra như suối. Tôi vịn tường, dịch từng bước, giữa hai chân đau như dao cắt.

Bỗng nhiên nhớ đến truyện cổ tích Nàng tiên cá.

Sau khi mất đi đuôi cá, mỗi bước đi đến gần hoàng tử là sự đau đớn không chịu nổi. Nhưng cuối cùng, cô vẫn không có được tình yêu và cuộc sống mà mình mong muốn, cô đơn biến thành bọt biển.

Nếu hoàng tử biết sự thật, có thể sẽ nói, “Không thể trách tôi, tôi vô tội.”

Giống như Cẩn Niên của tôi, anh ôm chặt tôi với khóe mắt đỏ ửng, “Anh yêu em như vậy, sao em muốn anh lâm vào tình thế khó xử.”

Rất buồn cười.

Tuy nhiên, tôi sẽ không giống như nàng tiên cá bé nhỏ ấy, mất đi hoàng tử thì biến thành bọt biển.

Tôi muốn trở nên…

Có giá trị hơn.

10.

Khi đến bệnh viện ung thư, toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Trần Thành nhìn thấy tôi thì mắt hồng lên.

“Chị đừng sợ, chúng ta làm kiểm tra toàn diện trước, nếu tế bào ung thư không di căn thì chúng ta xem xét phương án cắt bỏ thận, chỉ cần điều trị kịp thời thì tỉ lệ sống sót sau 10 năm của ung thư thận rất cao.”

Tôi và Trần Thành đều tốt nghiệp trường đại học Y Bắc Thành, cậu ấy nhỏ hơn tôi hai tuổi, hiện là trụ cột của khoa Ung bướu tiết niệu. Nhưng tôi vì một chấn thương cách đây ba năm nên không thể cầm dao mổ được nữa, chia tay vĩnh viễn với nghề nghiệp mà tôi yêu quý.

Tôi cười lắc đầu, “Chị chỉ có một quả thận.”

Quả thận kia cũng đã mất từ lần chấn thương đó. Vì vậy tôi biết tình hình không khả quan.

Nhìn ánh mắt vừa kinh ngạc vừa thương xót của Trần Thành, tôi xua xua tay: “Đừng nhìn chị như vậy, chị không muốn nhờ người quen chữa bệnh chính vì ánh mắt thế này của mọi người. Thật ra chị tìm em chữa bệnh là chuyện phụ, chủ yếu là muốn nhờ em một việc.”

Trần Thành nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nghiêm túc gật đầu, “Chị cứ nói.”

“Chị muốn hiến xác cho trường chúng ta làm nghiên cứu.”

“Choang”, chiếc cốc Trần Thành đang cầm rót nước cho tôi rơi xuống đất.

“Chị…”

Cậu ấy nghẹn ngào.

Cuối cùng ngược lại là tôi an ủi cậu ấy cả buổi.

Cuộc đời của tôi ngắn ngủi, cũng không sống ra dáng ra hình. Sau khi chết tôi muốn làm điều gì có ý nghĩa…

Hơn nữa, tôi cũng không muốn được lập mộ chôn, Tề Cẩn Niên sẽ có nơi cúng bái tôi.

Chỉ cần tôi nghĩ đến việc anh là cha của con Lương Sảng, thậm chí sau khi tôi chết họ sẽ sinh thêm nhiều đứa, tôi thấy bẩn thỉu.

Tôi đã chết, đừng đến làm tôi thấy kinh tởm.
Bình Luận (0)
Comment