Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ

Chương 11

Sau tối hôm ấy, những lời đồn thổi trong trường về tên biến thái dần ít đi. Cuộc sống của Hà Tỉnh tiếp tục quay về với quỹ đạo một đường hai điểm, mỗi ngày ngoài những việc cơ bản như ăn uống ngủ nghỉ, thời gian còn lại đều dành để học bài và làm đề thi, nhàm chán nhưng lại bận rộn. Còn hai mươi mấy ngày nữa là đến kỳ thi, nếu ngay cả ban thực nghiệm còn không thi vào được, thì Đại học B sẽ là ước mơ hoàn toàn xa vời, Hà Tỉnh không dám thả lỏng một phút nào.

Vào giờ giải lao, Lục Nguyệt Oánh kéo cánh tay Hà Tỉnh, lắc lư làm nũng: “Tớ thật sự không tìm được ai cả, Tỉnh Tỉnh giúp tớ đi mà.”. Lục Nguyệt Oánh là cán sự văn nghệ của lớp, sắp tới nhà trường sẽ tổ chức kỉ niệm ngày thành lập, khối Mười và Mười một phải chuẩn bị tiết mục, Lục Nguyệt Oánh biên đạo một bài múa năm người, hiện giờ còn thiếu một, cô nàng biết trước đây Hà Tỉnh từng học múa truyền thống nên năn nỉ cô giúp.

“Hôm qua thầy Toán tìm tớ nói chuyện, kêu là điểm số hiện giờ của tớ không thi được vào ban thực nghiệm đâu.”, Hà Tỉnh muốn giúp, lại sợ làm ảnh hưởng đến thời gian tự học, cũng có chút khó xử, “Tớ nghe nói Hồ Nguyệt cũng biết múa đấy.”

Lục Nguyệt Oánh ngắt lời, “Tớ không thèm nhờ con điên đấy.”, cô nàng buông cánh tay Hà Tỉnh, cụp mắt ủ rũ, “Rốt cuộc cậu có giúp không?”

Hà Tỉnh đi đến kéo tay Lục Nguyệt Oánh mà dỗ dành: “Tớ múa.”

“Cảm ơn nhé bé cưng.”, Lục Nguyệt Oánh mãn nguyện rời đi.

Nam Tiêu nói: “Các cậu ấy toàn bỏ một hai tiết tự học tối để đi tập múa, đến giờ thầy giảng mà cậu không được nghe, tớ không muốn sang ban thực nghiệm một mình đâu.”

“Không sao, tối về nhà tớ học bù.”, Hà Tỉnh véo má cô bạn cùng bàn, “Yên tâm, tớ với Nguyệt Oánh nhất định sẽ cùng cậu vào ban thực nghiệm.”

Hà Tỉnh học múa từ hồi bốn tuổi đến tận khi tốt nghiệp cấp Một, lên cấp Hai lu bù bài vở nên phải từ bỏ sở thích. Đã bốn năm không múa, nhưng tay chân không hề bị cứng, nhạc vừa nổi lên là cô đã có thể nhanh chóng bắt vào trạng thái.

Lục Nguyệt Oánh biên đạo một bài múa cổ điển, trong lúc tập, mấy cô gái thay bỏ bộ đồng phục rộng thùng thình mà mặc lên chiếc áo bó thân và váy dài, thiếu nữ mười sáu đều duyên dáng yêu kiều, đứng thành một hàng đã tạo nên một bức tranh sống động rồi.

Trong khối hay có một nhóm nam sinh nghịch ngợm thích lấp ló ngoài cửa xem, Mạnh Thiên Sơn không mấy để tâm đến chuyện học hành, cũng giả vờ đi vệ sinh để chuồn ra khỏi lớp, đến trước cửa phòng tập hóng hớt. Phòng tập rất rộng, mấy lớp cùng tập một lúc, mỗi tốp chiếm một chỗ, có lớp nhảy Kpop, có lớp hát, ồn ào huyên náo.

Trong đám đông, Mạnh Thiên Sơn chỉ liếc mắt một cái là đã trông thấy một Hà Tỉnh cao ráo xinh đẹp. Cô trang điểm, mái tóc dài được búi gọn sau đầu, trên người bận bộ váy múa màu hồng phấn, tay cầm quạt tròn, dáng người thướt tha, uyển chuyển theo nhịp nhạc, lúc thì lả lướt, khi lại linh hoạt, mỗi một động tác đều vừa đủ để người ta phải ghi nhớ.

Hà Tỉnh trước mắt khác hẳn hình ảnh quen thuộc trong trí nhớ của Mạnh Thiên Sơn, cậu ta lập tức chạy hộc tốc đến trước cửa lớp thực nghiệm, chuông hết giờ vừa vang lên là gọi ngay Trình Triều Lạc và Châu Từ Dữ ra. Cậu ta tóm lấy cánh tay Trình Triều Lạc, lớn giọng nói: “Nói với ông chuyện này, anh Tỉnh biết múa đấy.”

Trình Triều Lạc liếc xéo cậu ta, thủng thẳng nói: “Có gì lạ? Hớt hơ hớt hải gọi tôi ra để nói chuyện này?”

“Ôi vãi, còn chuyện gì hot hơn chuyện này hả?”, Mạnh Thiên Sơn khoa trương uốn éo thắt lưng, “Không nhìn ra đấy, dáng người anh Tỉnh nuột cực.”

Từ hồi sáu bảy tuổi Trình Triều Lạc đã nhìn thấy Hà Tỉnh múa rồi, chẳng cảm thấy có gì đẹp, cậu xua tay với Mạnh Thiên Sơn, “Thôi về lớp đi.”

Mạnh Thiên Sơn không chịu đi, “Hỏi lần cuối cùng, rốt cuộc ông có ý gì với Hà Tỉnh không?”

“Không.”, Trình Triều Lạc khẳng định, dạo gần đây cậu biết mình đã đến tuổi có hứng thú với người khác giới, đây là giai đoạn cần thiết phải trải qua khi cơ thể phát triển, chứ chẳng liên quan gì đến Hà Tỉnh cả.

“Nước sông không chảy ruộng ngoài, thế mà ông không biết quý trọng.”, Mạnh Thiên Sơn thở dài, “Tôi cho lớp phó lớp tôi Wechat của Hà Tỉnh thật nhé?”

“Chỉ cần Hà Tỉnh đồng ý, ông thích cho ai cũng được.”, Trình Triều Lạc đáp.

“Anh Tỉnh từng gặp lớp phó lớp tôi rồi, hai người đấy nói chuyện cũng rôm rả phết.”, Mạnh Thiên Sơn vỗ vai Trình Triều Lạc, “Tự tay dâng cho người khác, sau này đừng có mà hối hận.”

Trình Triều Lạc tránh khỏi Mạnh Thiên Sơn, “Về lớp đây.”

Lớn thì có ông bà, nhỏ thì có Hà Lai, chỉ cần là người biết cậu và Hà Tỉnh thì đều đồng lòng gán ghép hai người với nhau. Họ cùng chơi với nhau từ hồi mấy tháng tuổi đến giờ, thân thiết chẳng khác gì người nhà, không thể nào nảy sinh tình cảm khác được.

Tan học, Mạnh Thiên Sơn vẫn không thôi lảm nhảm quanh vấn đề về Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc.

Núi Non Nghìn Năm: [Lớp phó lớp tôi chạy đi xem Hà Tỉnh nhưng không gặp được, Trình Triều Lạc, rồi ông sẽ hối hận]

[Anh Tỉnh múa đẹp dã man, như tiên nữ bước ra từ trong tranh]

Trình Triều Lạc bỏ điện thoại xuống, nhìn Hà Tỉnh đang ngồi cạnh mình, áo phông rộng thùng thình, đầu tóc bù xù, nhăn nhó thở dài, miệng thì cắn bút.

Cậu tiện tay chụp một bức ảnh toàn thân Hà Tỉnh, gương mặt bị tóc che hết, chỉ có thể nhìn thấy một mái tóc đen nhánh và một thân áo phông bùng nhùng, rồi gửi cho Mạnh Thiên Sơn: [Tiên nữ? Sadako[1] thì có]

[1] Ma nữ trong phim The Ring

Hà Tỉnh tập múa xong liền vội tẩy trang, về nhà tắm rửa, chưa sấy tóc đã lật đật chạy sang nhà đối diện tìm Trình Triều Lạc để hỏi bài. Cô đang đắm chìm trong sự hóc búa của toán học, rầu rĩ muộn phiền, đặt bút xuống, cô kéo Trình Triều Lạc lại bảo: “Tính đến bước này là kẹt, xem hộ tôi, nhanh lên.”

Trình Triều Lạc ngước mắt lên, nhìn chằm chằm Hà Tỉnh với vẻ mặt như cười như không.

Hà Tỉnh cảm thấy tên này hôm nay có gì đó là lạ, hai mắt lấp lánh ý cười, cô lập tức giơ chân đạp Trình Triều Lạc một cái không thương tiếc, “Nhìn cái gì? Chưa nhìn thấy bao giờ à?”

Trình Triều Lạc cầm cuốn sách trước mặt Hà Tỉnh lên, khóe miệng cong cong, cậu điềm tĩnh đáp: “Ừ, chưa từng nhìn thấy Sadako.”

Hà Tỉnh: “…”

Cái miệng này của Trình Triều Lạc, đúng là không thể khạc ra được lời hay ý đẹp.

***

Buổi lễ kỉ niệm được ấn định vào chiều thứ Sáu, diện tích lễ đường có hạn, nên học sinh thích thì tham dự, không thích thì ở lại lớp tự học. Ngoại trừ số ít học sinh ở ban thực nghiệm, các lớp khác đều đến rất đông, lễ đường hai tầng mà chật kín chỗ, còn rất nhiều bạn đến muộn phải đứng.

Trình Triều Lạc phải lên phát biểu đại diện cho toàn bộ học sinh, xong việc liền xuống khỏi sân khấu định về luôn, nhưng Mạnh Thiên Sơn cản không cho về, “Còn nhiều tiết mục lắm, xem một lúc đã.”

“Chán chết.”, Trình Triều Lạc đẩy Mạnh Thiên Sơn ra.

Mạnh Thiên Sơn vẫn không cho đi, “Đợi buổi lễ kết thúc, anh Tỉnh hỏi ông cậu ấy múa thế nào, ông không xem, chắc chắn cậu ấy sẽ giận.”

Hà Tỉnh thích buôn với Trình Triều Lạc về những chuyện tủn mủn trong cuộc sống, đúng là rất có khả năng sẽ hỏi đến. Lễ đường chật kín, không có chỗ ngồi, Trình Triều Lạc phải đứng ở lối lên cánh trái sân khấu, cậu dựa tường, chùng chân, đưa mắt nhìn lên.

Các tiết mục đều khá vô vị, xem một lúc là cậu đã díp mắt, Mạnh Thiên Sơn thì lại rất hưng phấn, lúc thì vỗ tay khi thì reo hò, cực kỳ hợp tác, cậu lườm Mạnh Thiên Sơn, “Còn bao lâu nữa mới đến Hà Tỉnh?”

Mạnh Thiên Sơn nhìn danh sách tiết mục, “Sắp rồi, tiết mục sau.”

Đang nói, sân khấu bỗng tối lại, tiếng nhạc cổ phong dìu dặt vang lên, năm cô gái mặc váy màu hồng đào xuất hiện, tay cầm quạt tròn đứng giữa sân khấu. Hà Tỉnh đứng ở vị trí trung tâm, cô trang điểm, gương mặt nõn nà ngày thường nay có thêm nét nữ tính đặc biệt cuốn hút, váy múa ôm thân, khoe trọn vóc dáng thon thả, vòng eo mảnh khảnh, thỉnh thoảng lộ ra cánh tay trắng đến chói mắt.

Hà Tỉnh trên sân khấu với cô bé vẫn luôn không theo kịp tiết tấu nhạc trong kí ức của Trình Triều Lạc như là hai người khác biệt, cậu bất giác ngây ngẩn, cơn buồn ngủ bay sạch, ánh mắt như bị ghim chặt lại.

Năm người cùng múa, nhưng Trình Triều Lạc lại chỉ thấy mỗi Hà Tỉnh, cơ thể chuyển động thướt tha, tay cầm quạt tròn che miệng, đuôi mắt cong cong, xinh đẹp mà lại tinh nghịch, cậu khẽ cười mỉm trong vô thức.

“Ông cười gì đấy?”, Mạnh Thiên Sơn hỏi.

Khóe miệng cong cong lập tức giãn thẳng, Trình Triều Lạc cất giọng nói hờ hững như thường ngày: “Xem múa có gì mà phải cười? Ông hoa mắt rồi.”

Mạnh Thiên Sơn dụi mắt, lại một lần nữa ngước nhìn lên sân khấu.

Điệu múa kết thúc, lúc xuống sân khấu, Hà Tỉnh nhìn thấy Trình Triều Lạc và Mạnh Thiên Sơn, liền nhoẻn miệng cười với họ.

Trình Triều Lạc đi theo ra hậu đài, Hà Tỉnh đang cúi đầu thay giày, vừa gặp nhau, câu đầu tiên đã là một câu hỏi: “Tôi múa thế nào?”

Trình Triều Lạc đặt tay lên đỉnh đầu cô, “Tỉnh Tỉnh rất tuyệt.”, vẫn là giọng điệu hờ hững lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại vô cùng chân thành.

Hà Tỉnh thay giày xong liên đứng dậy bảo: “Miệng chó nhả ra được ngà voi, đúng là hiếm thấy.”

Hai người đứng gần nhau, mặt đối mặt, chưa đợi Trình Triều Lạc đáp lời, thì mấy cậu chàng nhảy street dance cuống cuồng chạy về phía sân khấu, có người va phải Trình Triều Lạc. Cơ thể cậu lao về phía trước, Hà Tỉnh cũng bị đẩy về sau theo, lưng đập vào tường, Trình Triều Lạc đổ tới đè lên người Hà Tỉnh.

Sống mũi Hà Tỉnh đập vào xương quai xanh của Trình Triều Lạc, hơi ngạt thở, cô ngẩng đầu, chóp mũi chạm ngay phải môi Trình Triều Lạc. Bờ môi cậu lành lạnh, nhưng hơi thở lại nóng rẫy, tầm mắt hai người chạm nhau, cả hai cùng ngây ngẩn sững sờ.

Bờ môi thiếu nữ căng mọng ở ngay trước mắt, chỉ cần khẽ rướn lên là chạm tới, hơi thở Trình Triều Lạc như bị khóa lại, quanh đầu mũi đều là hương thơm từ trên người Hà Tỉnh, mùi hương len qua khoang mũi luồn tới khắp tứ chi, kích thích khiến nhịp đập trái tim tăng tốc kinh hoàng.

Cảm nhận thấy nhiệt độ cơ thể Trình Triều Lạc mỗi lúc một cao, Hà Tỉnh vội đẩy cậu ra.

Khoảng cách được kéo giãn, làn gió nhẹ thổi đi cơn nóng bỏng rát trên người chàng thiếu niên, Trình Triều Lạc hỏi: “Đau không?”

“Không đau.”, Hà Tỉnh tinh mắt trông thấy hai vành tai đỏ bừng của Trình Triều Lạc, tiến lại gần sờ thử, nóng thật, cô trêu chọc: “Cậu xấu hổ à? Nhưng đừng có yêu tôi đấy.”

Lồng ngực chàng thiếu niên như có một hồi sấm vang dậy, gương mặt lập tức chuyển về vẻ thờ ơ, “Mắt tôi không mù.”

Hà Tỉnh cười hớn hở, kiễng chân dùng sức bá cổ Trình Triều Lạc, “Tôi cũng không mù.”, nói xong cũng quên luôn chuyện bối rối vừa rồi, “Đợi tẹo nữa tan học, bọn mình đi ăn lẩu xiên que đi? Lần này tôi muốn ăn loại siêu cay.”

Trình Triều Lạc đẩy Hà Tỉnh ra rồi cảnh cáo: “Cẩn thận không lại bị người ta hiểu lầm là bạn gái tôi.”

“Ờ, đúng đúng đúng.”, Hà Tỉnh lập tức nhảy ra xa cách Trình Triều Lạc hơn một mét.

Trình Triều Lạc: “…”

***

Sáu người cùng nhau đi ăn lẩu xiên que, Lục Nguyệt Oánh chia sẻ những câu chuyện thú vị trong lúc tập múa, mọi người nghe mà cười nói xôn xao. Ăn được nửa bữa, đột nhiên Mạnh Thiên Sơn rút điện thoại ra rồi bảo: “Lớp phó lớp tôi lại hỏi tôi Wechat của anh Tỉnh.”, cậu ta nhìn Hà Tỉnh, “Anh Tỉnh, cậu có cho không?”

Hà Tỉnh từng nói chuyện với lớp phó học tập của lớp A3 vài lần trên văn phòng, rất ăn ý, đối phương không tỏ tình cũng chẳng ra ám hiệu, cô coi như không biết gì, hít hà cho bớt cay rồi bảo: “Tùy, Nam Tiêu, cho tớ cốc Sprite.”

“Con người cậu ấy rất tốt, hài hước, hoạt ngôn, có thể nói chuyện được với cậu.”, Mạnh Thiên Sơn ấn điện thoại, “Đợi tối về nhà tôi chuyển danh thiếp của cậu cho cậu ấy.”

Hà Tỉnh đang bị cay xè lưỡi, vừa cắn ống hút vừa gật đầu.

Trình Triều Lạc gắp một miếng thịt bò nhúng vào nước lẩu, bâng quơ nói: “Mấy hôm trước, con gái đồng nghiệp của bố tôi tùy tiện cho người ta Wechat, cuối cùng bị lừa tình lừa tiền, uất quá suýt nữa thì nhảy lầu.”

“Đáng thương thật.”, Nam Tiêu cảm thán.

“Con gái vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”, Lục Nguyệt Oánh nói.

“Là tại chị ấy nghĩ quẩn thôi.”, Hà Tỉnh đã qua cơn cay, lại tiếp tục chiến đấu với nồi lẩu xay xè, “Cóc ba chân mới khó tìm, chứ đàn ông hai chân thì đầy đường, tên này không được thì đổi tên khác.”

Trình Triều Lạc: “…”

Nam Tiêu ngẫm nghĩ một lúc, cũng đổi quan điểm, “Cũng đúng, tiền hết thì lại kiếm, đàn ông có thể tìm tên khác, nhưng mạng chỉ có một thôi, không có gì quý hơn mạng sống cả.”

Hà Tỉnh: “Chuẩn luôn.”

“Không cho Wechat bừa bãi là có thể tránh được mọi bi kịch.”, Trình Triều Lạc nói.

“Thời đại 5G rồi, không cho Wechat thì không có cách khác để yêu đương à?”, Hà Tỉnh dừng đũa, nhìn Trình Triều Lạc, thảo luận một cách nghiêm túc về vấn đề mạng internet, tình cảm, và sự an toàn, “Thật ra với một người mà chưa gặp mặt bao giờ, đúng là cũng cần phải đề phòng, còn như đồng nghiệp hay bạn học, biết nhau rồi thì không cần cẩn thận quá làm gì.”

Trình Triều Lạc: “…”

Tối muộn về tới nhà, Mạnh Thiên Sơn nhận được tin nhắn của Trình Triều Lạc: [Đừng cho thằng lớp phó Wechat của Hà Tỉnh]

Mạnh Thiên Sơn hỉ hả hồi âm: [Thừa nhận ông thích Hà Tỉnh rồi hả?]

ZL: [Đùa à, sao tôi thích cậu ấy được? Tôi chỉ đang nghĩ cho sự an toàn của bạn thôi]

Núi Non Nghìn Năm: [Ồ, thế thì ông yên tâm, tôi đảm bảo lớp phó lớp tôi sẽ không làm tổn thương Hà Tỉnh đâu]
Bình Luận (0)
Comment