Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ

Chương 13

Trình Triều Lạc: “Ý tôi là…”

“Cậu đừng nói nữa.”, Hà Tỉnh sợ Trình Triều Lạc không vui, lại không muốn nghe nốt câu sau, “Tôi sẽ bồi thường chuyện tối qua, không ngủ free đâu.”

“…”

Trình Triều Lạc từ bỏ việc tranh luận, hỏi hùa theo: “Bồi thường thế nào?”

Hà Tỉnh tỏ ra bí hiểm, “Đợi đấy rồi sẽ biết.”

Sau bữa sáng, Hà Tỉnh xuống lầu trước, ngồi sẵn trên xe đạp đợi ở trước cửa, Trình Triều Lạc vừa xuất hiện, cô lập tức đạp xe đến trước mặt Trình Triều Lạc, trịnh trọng nói: “Lên xe, tôi chở cậu đến trường.”

Trình Triều Lạc nhìn chiếc xe đạp màu hồng của cô, “Bồi thường đây hả?”

“Chê à? Con xe này của tôi chưa chở ai đâu đấy, chuyến đầu luôn, tương tự như nụ hôn đầu của con người.”, Hà Tỉnh tủm tỉm cười, tỏ ra hơi ngại ngùng, “Chả qua là vị trí hôn hơi đặc thù thôi.”

Trình Triều Lạc: “…”

“Đừng có lề mề nữa, lên mau.”, Hà Tỉnh giục.

“Cậu không chở nổi tôi đâu.”, Trình Triều Lạc vòng qua xe của Hà Tỉnh để đi ra bãi đỗ xe.

Hà Tỉnh phóng xe qua trước mặt cậu, ngạo nghễ nói: “Không tin anh Tỉnh à?”

Trình Triều Lạc: “…”

Cậu không muốn làm người nữa! Nhấc cẳng chân dài, cậu ngồi lên yên sau xe Hà Tỉnh.

Hà Tỉnh hí hửng không thôi, vừa đi vừa ngân nga hát, nhưng chưa đi được bao xa thì hai chân đã bắt đầu mỏi nhừ. Lúc này mới ngộ ra mình quá ngây thơ, nói cho cùng thì Trình Triều Lạc cũng là cậu thiếu niên cao lớn, riêng trọng lượng của khung xương đã quá sức cô rồi.

Trước mặt cậu bạn thân, cô không làm loại chuyện “sống thì sĩ diện chết thì bị giày vò”, mệt rồi mới bắt đầu tìm kế sách, cô dừng xe rồi quay đầu lại bảo: “Cậu xem dọc đường to ngõ nhỏ bao nhiêu người nhìn, đàn ông con giai như cậu mà lại để một đứa con gái đèo, đồn ra lại ảnh hưởng đến thanh danh của cậu, mai sau còn ai dám làm vợ cậu nữa. Vì suy nghĩ cho thanh danh của cậu, tôi chịu thiệt một chút vậy, nhường ghế lái cho cậu đấy.”, Hà Tỉnh tuột xuống khỏi xe, đứng ở ven đường làm động tác xin mời, tỏ ý bảo Trình Triều Lạc lên.

Trình Triều Lạc chống đôi chân dài xuống đất, làm chân chống xe tạm thời. Cậu ngồi yên bất động, mặt không đổi sắc, “Tôi không cần thanh danh.”

Hà Tỉnh: “…”

Cô lên xe, đạp được vài vòng lại dừng, đành phải nói thật: “Tôi không đạp nổi nữa.”, ý tứ đã quá rõ ràng rồi.

Trình Triều Lạc làm như không thấy, kiểu nói còn rất đáng ăn đòn: “Tôi cũng muốn giúp cậu đấy, nhưng tôi không có chân.”

Hà Tỉnh: “…”

Cô đá thẳng vào chân Trình Triều Lạc, “Thế cái gì đây?”

“Chân giả.”, Trình Triều Lạc đáp một cách tự nhiên, trơn tru.

Hà Tỉnh sắp phát điên rồi, cô quyết định lôi chiêu cuối cùng ra, dùng lời nịnh hót làm vũ khí, “Tinh Tinh là người bạn tốt nhất nhất nhất của tôi, cậu sẽ không nhẫn tâm để tôi chịu mệt đâu.”

Trình Triều Lạc: “Nhẫn tâm.”

Hà Tỉnh: “…”

Lần này cô dứt khoát không lên xe nữa, đứng yên ở ven đường trợn mắt nhìn Trình Triều Lạc, từ nịnh nọt chuyển thành hăm dọa, “Trình Triều Lạc, trong vòng một phút, lập tức lên đèo tôi.”

Trình Triều Lạc nhìn sang bên kia đường, khóe môi khẽ cong lên. Cậu không thật sự định để Hà Tỉnh đèo, chỉ trêu cô một chút mà thôi, thấy cô xù lông, Trình Triều Lạc chống chân đứng dậy, ngồi lên yên xe phía trước.

Hà Tỉnh nhảy tót lên yên sau, vừa nãy phải chịu khổ, giờ mới thật sự được tận hưởng sự sung sướng khi ngồi xe đạp. Tâm trạng tốt lên rồi, cô vỗ vỗ lưng Trình Triều Lạc, “Lần bồi thường này không tính, lần khác tôi bồi thường cho cậu sau.”

“Không cần.”

“Không được, chuyện Tỉnh Tỉnh đã đồng ý thì nhất định là nói được làm được.”

Trình Triều Lạc: “…”

Sáng nay, học sinh khối Mười Trình Triều Lạc đạp một con xe hồng đến trường, tặng cho đám bạn trong trường một đống dữ liệu để buôn vào đầu ngày mới, mà kẻ đầu sỏ Hà Tỉnh lại xuống xe từ trước khi vào trường. Cô không muốn bị người khác hiểu lầm mối quan hệ với Trình Triều Lạc, nên mỗi lần hai người đi chung xe đến trường, cô đều xuống xe trước, tách nhau đi vào.

Trước khi giáo viên chủ nhiệm vào lớp, trong phòng học có người làm bài tập bù, có người nói chuyện, lại có người nhẩm lại bài, hết sức ồn ào. Nam Tiêu và Lục Nguyệt Oánh đến sớm hơn Hà Tỉnh, hai cô nàng đang thì thầm buôn chuyện thì Hà Tỉnh đến, vừa đặt cặp sách xuống liền hỏi: “Mới sáng sớm đã buôn chuyện gì đấy?”

“Chùa Linh Thọ thiêng cực, hôm nào nghỉ bọn mình đi đi.”, Lục Nguyệt Oánh nói.

Hà Tỉnh ngồi chen vào, “Tớ muốn giàu sụ lên sau một đêm, hoặc là không cần học cũng đỗ Đại học B, liệu Phật có giúp tớ toại nguyện không nhỉ?”

Nam Tiêu cười như nắc nẻ, “Thế thà cậu ước mua xổ số trúng giải độc đắc đi.”

Hà Tỉnh ngẫm nghĩ, “Cũng được.”

“Sao Tỉnh Tỉnh chán thể nhở? Có thể ước sớm được gặp Seven, hoặc là cưới được họ đi.”, Seven là nhóm nhạc mà cả ba người họ cùng yêu thích, Lục Nguyệt Oánh chống tay lên má, hai mắt đầy vẻ chờ mong.

“Cưới cả ba thì không được.”, Nam Tiêu nhỏ giọng nói, “Trùng hôn là phạm pháp đấy, chỉ được cưới một người thôi.”

Lục Nguyệt Oánh: “…”

Hà Tỉnh: “…”

“Đi đi mà.”, Lục Nguyệt Oánh tung chiêu làm nũng, “Coi như đi cùng tớ đi mà.”

“Rồi rồi.”, Hà Tỉnh đồng ý, “Đợi thi cuối kỳ xong thì đi.”

Lục Nguyệt Oánh mãn nguyện rời đi. Chỉ còn hai ngày nữa là đến kỳ thi, Hà Tỉnh và Nam Tiêu phải dốc hết sức lực, gần như cả ngày không rời khỏi chỗ ngồi.

Buổi tối tan học, không biết con xe đạp hồng của Hà Tỉnh bị ai tạt sơn, từ tay lái đến yên xe bết dính một lớp sơn đen sì, mùi gay nồng rất khó ngửi. Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc nhìn nhau, ngơ ngác một lúc, cuối cùng Trình Triều Lạc phải đi mua găng tay một lần rồi dắt xe ra vứt ở bãi rác gần đó, khoảng cách không xa, nhưng áo đồng phục vẫn bị dính một mảng sơn.

Cậu cởi áo đồng phục vứt cùng luôn, trên người chỉ còn lại mỗi chiếc sơ mi trắng. Cậu đút tay vào túi quần, đủng đỉnh quay về, cánh tay rắn rỏi lộ ra trong gió lạnh. Làn gió khẽ đưa qua, tốc một góc chiếc áo trắng lên, mơ hồ để lộ cơ bụng săn chắc, hương bạc hà giấu sau lớp áo nhân cơ hội ùa ra, tan vào trong gió, phảng phất quanh thân cậu.

Hà Tỉnh đứng ở góc phố đá hòn sỏi ven đường, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cô ngoảnh đầu lại nhìn Trình Triều Lạc và hỏi: “Ai mà lại ghét tôi thế nhỉ?”

“Không phải nhắm vào cậu đâu.”, Trình Triều Lạc cao hơn cô một cái đầu, đứng phía sau cô như một bức tường vững chãi, không gợn gió nào có thể thổi qua.

Hà Tỉnh hoài nghi, “Tạt xe tôi, sao lại không phải là nhắm vào tôi?”

“Sáng nay tôi đi xe cậu vào trường, mọi người đều nhìn thấy.”, Trình Triều Lạc kéo cánh tay Hà Tỉnh đi ra ngoài, “Cái xe đấy nữ tính, không phải xe nam, dẫn đến việc mọi người thảo luận xôn xao.”, cậu cười tự giễu, “Ban ngày tôi thành chủ đề hot, đến tối thì xe bị tạt sơn, rõ ràng là nhắm vào tôi, không liên quan gì đến cậu cả.”

Kể cả nhắm vào Trình Triều Lạc, Hà Tỉnh cũng vẫn bực, “Sao trong trường mình lại có loại học sinh như thế được?”

Bầu trời chi chít sao đêm bao trùm lên không gian tĩnh mịch trống trải của khoảng sân vận động, gió đêm thoang thoảng, Trình Triều Lạc dừng bước, xoa xoa đầu Hà Tỉnh, “Đừng bực dọc vì những chuyện này, tôi không quan tâm đâu.”, gió quyện mùi hương của cả hai vào nhau, khó có thể miêu tả được.

Hà Tỉnh ngẩng đầu, ánh mắt của chàng thiếu niên tựa như vì sao sáng trên đỉnh núi tuyết, trong trẻo, xa vời, rực sáng, đầy kiên định.

Giọng nói trầm thấp kia lại vang lên bên tai cô, cậu bảo: “Luôn có những người sống trong góc tối, không đánh bại được mình thì sẽ nghĩ cách sỉ nhục mình. Nó làm mấy chuyện vô nghĩa này là để khiến tôi bị ảnh hưởng tâm lý trước kỳ thi thôi.”

Một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng lung lay, vậy thì đó không phải là Trình Triều Lạc.

“Tôi biết cậu quan tâm bạn bè, nhưng bực mình vì mấy chuyện này thì không đáng.”

Sự mạnh mẽ của Trình Triều Lạc nằm ở chỗ cậu luôn suy nghĩ cực tỉnh táo, không những không quan tâm đến mấy lời đồn đại nhảm nhí, mà còn chẳng thèm để ý đến những thủ đoạn bỉ ổi của đối thủ gây ra, cậu quá rõ mục đích của những người này, thế nên hoàn toàn chẳng bận lòng. Cậu giống một ngọn núi tuyết, dưới lớp băng đọng nặng nề, là tầng tầng đất đá và cát sỏi, kiên vững, không thể sụp đổ.

Sự bức xúc của Hà Tỉnh dần được xóa tan, cô lật tay lại nắm lấy cánh tay Trình Triều Lạc, đổi thành cô kéo cậu đi về phía trước, “Tôi không bực mình, nhưng phải biết tên này là ai chứ.”

Cổ tay trần trụi lạnh giá, phủ lên trên là lòng bàn tay thiếu nữ mềm mại, như lửa rừng tràn lan, từ cánh tay thiêu đốt khắp toàn thân. Trình Triều Lạc cúi đầu nhìn, dưới ánh đèn đường, bàn tay con gái nhỏ nhắn trắng nõn, đối lập hoàn toàn với cánh tay cậu. Trước đây không phát hiện ra tay Hà Tỉnh lại đẹp như vậy, trong nháy mắt, tim Trình Triều Lạc như bị siết chặt lấy.

“Nhìn gì đấy?”, Hà Tỉnh không rõ, nhìn tay mình rồi hỉ hả hỏi: “Chưa nhìn thấy cái tay nào đẹp thế này à?”

Trình Triều Lạc: “…”

Trong bóng đêm, vành tai cậu thiếu niên bỗng đỏ ửng.



Ngày hôm sau, đổi thành xe của Trình Triều Lạc đến trường, đến tối vẫn bị tạt sơn đen, từ trước ra sau đều bị dính bẩn.

Hà Tỉnh nhìn chiếc xe mà thở phì phò, hận tới mức nào mới có thể phá xe người ta ra thành dạng này cơ chứ?

Trình Triều Lạc đẩy cô ra ngoài, “Về nhà trước đi, thi cuối kỳ xong tính sau.”

Ngày đầu tiên của kỳ thi, Trình Triều Lạc và Hà Tỉnh ngồi xe hơi đến trường. Ngày hôm sau, Trình Triều Lạc mua hai chiếc xe đạp mới, cùng Hà Tỉnh mỗi người đạp một chiếc đến trường.

Bãi đỗ xe của trường không có hệ thống giám sát, muốn biết là ai tạt sơn, chỉ còn cách ngồi rình. Trình Triều Lạc đã báo cáo với giáo viên và nhà trường, cho phép tài xế nhà mình vào trường để canh, ngày cuối cùng của kỳ thi, nhất định tên kia sẽ lại đến tạt sơn. Anh tài xế trốn đi, quan sát từng người đến bãi đỗ xe. Đợi đến khi Trình Triều Lạc nộp bài đi ra, thì tài xế cũng đã tóm được kẻ tạt sơn, là Vương Duy – bạn cùng lớp của cậu.

Vương Duy là trạng nguyên trong kỳ thi tốt nghiệp cấp Hai của huyện, được nhà trường tuyển thẳng vào. Cậu ta rất nỗ lực học hành, thành tích cũng luôn đứng trong tốp đầu, chỉ có điều, chẳng bao giờ vượt qua được Trình Triều Lạc. Bạn bè trong lớp đặt cho cậu ta biệt danh “Lão nhị ngàn năm”, vì để vượt qua được Trình Triều Lạc, gần như Vương Duy học từng phút từng giờ, cậu ta coi Trình Triều Lạc như một kẻ địch giả tưởng, vượt qua được Trình Triều Lạc còn quan trọng hơn là qua được kỳ thi Đại học.

Mấy ngày trước kỳ thi, do quá lo âu, áp lực đè nén mới dẫn đến việc cậu ta tạt sơn để giải tỏa.

Trình Triều Lạc không muốn lãng phí thời gian vào chuyện này, nên giao Vương Duy và đoạn clip ghi lại cảnh cậu ta tạt sơn cho giáo viên, để nhà trường xử lý.

Giải quyết xong, giáo viên tạm thời có việc phải đi ra ngoài một lát, Trình Triều Lạc cũng định đi, thì Vương Duy gọi cậu lại hỏi, “Cậu đã đủ điều kiện để được tuyển thẳng, sao còn cướp cơ hội của bọn tôi?”

Trình Triều Lạc không hề giận, tâm trạng vẫn vô cùng ổn định, nếu đã hỏi thì cậu trả lời, “Vì tôi vẫn chưa nghĩ xong có nên vào Đại học Q hay không.”

Vương Duy bật cười, “Cậu đang ở Versailles à?”[1]

[1] Câu này mang hàm ý mỉa mai, nói đến việc một người có điều kiện rất tốt, nhưng lại bày ra ngoài theo cách ngược lại, vô hình trung trở thành khoe khoang sự ưu việt của mình.

“Không phải.”, liên quan đến vấn đề trường đại học, Trình Triều Lạc vẫn luôn lăn tăn, chưa xác định được cụ thể mình muốn học ở trường nào. Bồ công anh phải đợi gió đến mới biết được phương hướng cho tương lai, hiện giờ cái cậu đang thiếu là cơn gió ấy. Cậu vẫn luôn cảm thấy đến Đại học Q sẽ thiếu một thứ gì đó, nên thôi cứ tiếp tục đi học, hẳn là mai sau đây sẽ có nhiều hơn một cơ hội.

“Còn hai năm nữa là thi Đại học, hai năm nữa nhất định tôi sẽ vượt qua cậu.”, Vương Duy quả quyết nói.

“So kè với tôi chẳng có ý nghĩa gì cả, chẳng thà so kè với chính bản thân cậu, thắng được chính mình còn khó hơn nhiều thắng được đối thủ.”, Trình Triều Lạc đẩy cửa ra, trước khi dợm bước, cậu quay đầu lại bảo: “Khuyên cậu nên đi khám tâm lý đi.”

Cánh cửa khép lại, Vương Duy bật khóc, cậu ta làm ra chuyện đáng khinh như vậy, mà Trình Triều Lạc chẳng hề giận, không chút bận tâm, thậm chí còn không muốn lãng phí thời gian vào chuyện này. Vương Duy hiểu, khi sự so kè còn chưa bắt đầu, cậu ta đã thua rồi, thua từ gốc rễ, thua bởi tâm tính ngạo nghễ không biết sợ sệt, và bởi sự thông suốt hết mọi điều của Trình Triều Lạc.

Kỳ thi kết thúc, Trình Triều Lạc cùng Châu Từ Dữ và Mạnh Thiên Sơn đi chơi bóng rổ, trước khi ngủ lại nhận được tin nhắn của Hà Tỉnh: [Tinh Tinh ngủ chưa?]

Trình Triều Lạc trả lời: [Trăng còn chưa ngủ, sao ngủ thế nào được?][2]

[2] Jins: Hắn chơi chữ các bác ạ, “Ánh trăng sáng” – Hà Tỉnh, Tinh Tinh/sao – Trình Triều Lạc.

Hai phút sau, Hà Tỉnh xuất hiện ở nhà họ Trình, tay giấu sau lưng, tiến lại gần Trình Triều Lạc với vẻ bí hiểm, “Lần này bồi thường cho cậu thật đây này.”

Trình Triều Lạc không ôm nhiều hy vọng với Hà Tỉnh, cậu chìa tay ra, “Đưa đây.”

Hà Tỉnh: “Cậu nhắm mắt vào trước đã.”

Trình Triều Lạc cảnh giác ti hí mắt, “Đừng có làm chuyện gì quái gở đấy.”

“Biết rồi.”, Hà Tỉnh thúc giục cậu, “Nhắm mắt nhanh.”

Trình Triều Lạc nhắm mắt, Hà Tỉnh liền nhẹ nhàng đeo chiếc vòng thỉnh từ chùa về lên cổ tay Trình Triều Lạc, sợi dây dù đỏ, chính giữa có một viên Phật châu đỏ, Hà Tỉnh vừa đeo vừa giải thích, “Hồi chiều tôi lên chùa xin sư thầy đấy, có thể bảo vệ cho cậu khỏe mạnh bình an.”

“Cảm ơn.”, Trình Triều Lạc nói.

“Không có gì, tôi về đây.”, Hà Tỉnh đến nhanh mà đi cũng vội, không đợi Trình Triều Lạc đáp, cánh cửa đã đóng sập lại rồi.

Trình Triều Lạc giơ cổ tay lên trước mặt, sợi dây dù đỏ quấn quanh cổ tay, như sợi tơ hồng của Nguyệt Lão. Cậu bị chính suy nghĩ của mình chọc cười, Hà Tỉnh coi cậu là bạn thân nên thỉnh vòng Phật châu cho cậu, chẳng liên quan gì đến Nguyệt Lão cả. Xoay khẽ hạt châu trên cổ tay, cậu bỗng hồi tưởng lại cảm giác đụng chạm ngắn ngủi ban nãy khi Hà Tỉnh đeo vòng cho mình, lại xấu xa mà nghĩ đến xúc cảm khi Hà Tỉnh kéo tay  mình vào tối hôm trước, và cảm giác khi chóp mũi cô chạm vào môi mình.

Dạo gần đây, những cảm xúc kỳ lạ cứ như dây leo quấn lấy Trình Triều Lạc, uốn lượn trong lòng một cách phiền phức, cậu ngửa đầu nằm ngả ra giường, thầm nghĩ nên tránh xa Hà Tỉnh ra một chút, nam nữ khác biệt, cả hai đều lớn rồi nên cần giữ khoảng cách.

Cậu đang nghĩ vậy, thì ngoài cửa bỗng vang lên ba tiếng “cộc cộc cộc”.

Hà Tỉnh ôm con chó bông đứng cạnh cửa, chớp chớp mắt nhìn cậu, “Tôi ngủ thêm lần nữa được không?”

***

Lời tác giả:

Trình Triều Lạc: Ngủ đến nghiện rồi phải không?
Bình Luận (0)
Comment