Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ

Chương 18

Hà Tỉnh: “Cảm ơn cậu trước nhé.”

Trình Triều Lạc tưởng là vì chuyện đưa cô đi học thêm, “Hôm nay tôi không có việc gì cả.”

Hà Tỉnh giải thích: “Là cảm ơn chuyện sáng mai cậu sẽ giúp tôi rình đứa xì lốp của tôi.”

Trình Triều Lạc: “…”

Không nói chuyện nữa, cậu đang chột dạ.

Mặt trời tỏa xuống cái nóng oi bức, Trình Triều Lạc đội mũ lưỡi chai, vành nón hạ thấp, che đi tia nắng rọi thẳng tới, trên người cậu mặc quần áo dài, chẳng phải vì điệu đà sợ bị đen đi, mà là vì làn da cậu rất dễ bị cháy nắng. Hồi nhỏ cậu từng bị cháy nắng, sau đó Đổng Liên rất chú ý đến vấn đề chống nắng cho cậu, lâu dần thành thói quen.

Hà Tỉnh không thích che chắn kín mít vào ngày hè nên tốn rất nhiều kem chống nắng, bôi khắp chân tay, còn luôn mang theo xịt chống nắng bên mình. Dọc đường đi, cô vùi đầu vào sau lưng Trình Triều Lạc, cúi gằm mặt xuống để tránh ánh nắng, thỉnh thoảng gặp đoạn xóc nảy mới ngước lên nhìn một cái.

Nắng hè chói chang, cái oi ả khiến người ta mất hứng thú trò chuyện, họ im lặng đi hết quãng đường, đến trước nhà thầy giáo, Hà Tỉnh bảo: “Ở ngoài nóng lắm, cậu về trước đi, tan học tôi đi taxi về.”

Trình Triều Lạc chống đôi chân dài xuống đất, không nghe theo lời cô, “Tôi vào quán cà phê bên kia ngồi, bao giờ tan học thì bảo tôi.”

“Cũng được.”, Hà Tỉnh đang định đi vào cổng, thì đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, ngoái lại nhìn theo tiếng nói đó thì bắt gặp anh con trai của thầy vừa từ bên ngoài về. Cô cất lời chào trước, rồi cả hai cùng nhau đi vào, lúc lên thang máy, anh con trai của thầy hỏi cô: “Cậu nhóc đẹp trai ngoài cổng là bạn trai em à?”

“Là bạn thân từ nhỏ của em, hôm nay xe đạp của em bị hỏng nên cậu ấy đèo em sang.”, Hà Tỉnh nói.

“À, thế thì lạ nhỉ.”

“Sao ạ?”

“Ánh mắt cậu ta nhìn anh đầy vẻ thù địch.”

Hà Tỉnh cười, “Anh Nam hiểu lầm rồi, cậu ta nhìn ai cũng thế cả, lạnh lùng xa cách, không thèm để ý đến ai, gần như là không thích tương tác.”

Tôn Nam hai mươi hai tuổi, có thể phân biệt được cảm giác hờ hững và ý thù địch, ánh mắt Trình Triều Lạc nhìn anh ta tràn đầy vẻ thù địch, thẳng thừng, không chút che giấu.

Trước giờ học, Hà Tỉnh tươi tắn đi vào, sau giờ học thì đi ra với hai con mắt đỏ ửng, nhìn thấy Trình Triều Lạc cũng không nói gì, cúi đầu ủ rũ ngồi lên yên sau xe.

Trình Triều Lạc cũng không hỏi, chỉ chống chân xuống đất, nghiêng người quay đầu về sau rồi bảo: “Chìa tay đây.”

“Làm gì?”, Hà Tỉnh thất thểu chìa tay ra, lại cảnh cáo: “Nếu là mấy thứ kinh dị như sâu róm, thì cậu giết luôn đi, đừng để tôi phải động tay.”

Trình Triều Lạc: “…”

Giờ học ba tiếng đồng hồ kết thúc, ngoài trời không còn nóng như ban trưa nữa, thỉnh thoảng có cơn gió khẽ gợn qua. Một chiếc kẹo sữa rơi xuống lòng bàn tay Hà Tỉnh, giấy gói màu trắng như thấm mùi sữa, tỏa ra theo gợn gió, Hà Tỉnh nắm chặt chiếc kẹo, cạ cạ giấy gói kẹo trong lòng bàn tay. Trình Triều Lạc ghét tất cả các loại đồ ngọt, tìm thấy kẹo trên người cậu, còn khiến người ta ngỡ ngàng hơn là phát hiện ra hoá thạch, cô hỏi: “Ở đâu ra đấy?”

“Đi mua cà phê được chị chủ quán cho.”, Trình Triều Lạc lái xe, bâng quơ trả lời, cậu vòng qua con đường để về nhà, đi đến một hướng khác.

Hà Tỉnh bóc kẹo, bỏ viên kẹo sữa vào miệng, vị ngọt tan ra, tâm trạng khá hơn rất nhiều, cô nhắc Trình Triều Lạc, “Đi sai đường rồi.”

“Không về nhà.”, Trình Triều Lạc thong dong đạp xe, chiếc áo phông trắng không thấm chút mồ hôi, thoang thoảng mùi bạc hà, “Đưa cậu đi mua thạch sương sáo.”

“Không muốn uống.”, Hà Tỉnh ủ rũ, chẳng có hứng thú làm gì, “Tôi muốn về nhà.”

“Ăn thịt nướng không?”

“Không ăn.”

“Pizza?”

“Không muốn ăn gì hết, bọn mình về nhà đi.”

“Thế thôi không ăn nữa, đưa cậu đến một nơi.”, Trình Triều Lạc nói.

Hà Tỉnh nhai viên kẹo, “Sao hôm nay cậu tốt bụng thế? Thấy tôi đáng thương à? Tôi không sao.”

Trong những năm lớn lên cùng nhau, chưa lần nào Hà Tỉnh có tâm sự mà qua được mắt Trình Triều Lạc, không chỉ nhìn ra được tâm trạng cô có vấn đề, mà còn đoán được nguyên nhân. Trình Triều Lạc nghĩ một đằng nói một nẻo: “Ăn kẹo của tôi, ngồi xe của tôi, tóm áo của tôi, người đáng thương là tôi chứ nhỉ?”

Nỗi phiền muộn nghẹn ứ trong lòng Hà Tỉnh bị câu nói này của cậu khuấy loạn lên, áp lực giảm đi đôi chút, cô véo eo cậu qua lớp áo, thắt lưng cậu rắn chắc, không bấu được chút thịt thừa nào, “Cái đồ độc mồm độc miệng này, đợi ế đến già đi.”, không véo được thịt, cô chuyển sang vị trí dưới cây xương sườn cuối cùng, vẫn không véo được, cô phàn nàn, “Sau này cậu bớt tập gym lại, làm lập trình viên là phải trông như bố tôi ý, hơi hói này, có bụng bia này, chứ trông như hạc giữa bầy gà, cẩn thận mai sau bị đồng nghiệp xa lánh.”

“Tôi không muốn làm lập trình viên.”

Câu trả lời của Trình Triều Lạc khiến Hà Tỉnh hết sức kinh ngạc, “Học ngôn ngữ máy tính bao nhiêu năm, không làm lập trình viên thì cậu làm gì?”

“Khởi nghiệp, hoặc là đi dạy.”, thời kỳ đầu khi Trình Khiêm mới lập nghiệp vô cùng bận rộn, hai vợ chồng chẳng có thời gian chăm sóc con, mỗi kỳ nghỉ hè, Trình Triều Lạc thường cùng bố mẹ đến công ty, xem họ họp dự án, dần dà cũng biết được chi tiết và quy trình khi lập dự án. Công việc của đa số lập trình viên trong công ty là một vòng lặp của kiểm tra, cắt bỏ, bổ sung thêm, buồn tẻ thiếu sự sáng tạo, cậu đã sớm biết đó không phải là công việc mà mình mong muốn rồi.

Hà Tỉnh chưa nghĩ sâu xa về tương lai như Trình Triều Lạc, hiện tại cô chỉ dồn toàn lực cho kỳ thi đại học, vấn đề trước mắt còn chưa được giải quyết, chẳng có tâm tư mà nghĩ đến sau này. Nói đến chuyện này, cô mới mở lòng kể về chuyện buồn bực hôm nay, “Đề hôm qua thầy Tôn giao, tôi chỉ làm đúng có hai câu, thầy giảng mỗi một lần, tôi không hiểu nổi, thầy ấy…”, đột nhiên Hà Tỉnh không nói nữa, im lặng mãi một lúc rồi mới nói tiếp, “Thầy ấy bảo tôi đầu óc bã đậu, dốt hơn cả lợn, đỗ Đại học B đúng là mơ tưởng viển vông, kiếp sau cũng không đỗ nổi.”

Chiếc xe đạp đột ngột dừng lại, bánh xe ma sát với mặt đất thành tiếng “kít kít”, sắc mặt Trình Triều Lạc tối sầm, ánh mắt lạnh buốt như tuyết ngày đông, cậu quay đầu lại bảo Hà Tỉnh, “Không học nữa, từ mai tôi kèm cậu.”

Hà Tỉnh mím chặt môi, nén không cho nước mắt lăn xuống, “Bình thường có cậu chỉ, tôi còn không làm được hết bài tập ngày nghỉ thầy giáo cho, có lúc nhìn mấy đề khó mà như nhìn sách trời, đọc đề còn chả hiểu, càng đừng nói đến chuyện nghĩ cách giải, hình như tôi bị ngu thật đấy.”

“Đừng nói vớ vẩn, chỉ là nền tảng của cậu quá tệ thôi.”, Trình Triều Lạc hiểu tình hình của Hà Tỉnh, cô không ngốc, chỉ do trước kia học lệch, dần dà càng ngày rơi rụng càng nhiều, nền tảng không tốt, đương nhiên hành trình đuổi theo mọi người sẽ vô cùng gian nan, vốn đã không đủ lòng tin rồi, vậy mà còn bị ông thầy kia đả kích. Lòng Trình Triều Lạc cực kỳ bức bối, bàn tay đặt trên tay lái gồ lên những đốt trắng bệch, cậu kiềm chế sự phẫn nộ lại mà nói: “Có một số giáo viên thích phương pháp giáo dục gây áp lực, những lời nói ra chưa chắc đã là thật lòng, chỉ mượn cớ để tạo sức ép cho cậu thôi.”

Cảm giác sau lưng ươn ướt, Trình Triều Lạc xoay người định ngoái lại nhìn, nhưng Hà Tỉnh đẩy cậu, “Đừng quay lại.”, cô bật khóc nức nở.

Trình Triều Lạc lập tức im lặng, tiếp tục đạp xe, cô muốn yên tĩnh thì cậu sẽ ngậm miệng lại.

Hà Tỉnh nhanh chóng điều chỉnh lại được tâm trạng, cô ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào mảng ướt sau lưng Trình Triều Lạc, “Mai tôi mua cho cậu cái áo khác.”, cô quệt bỏ nước mắt, “Đắt thì thôi, tôi không có tiền.”

Trình Triều Lạc: “…”

Cậu đưa Hà Tỉnh đến ngọn núi Sùng Minh gần nhà. Năm ngoái núi Sùng Minh được khai thác thành khu công viên trò chơi, mới đi vào hoạt động, chưa có nhiều người biết tới. Họ leo lên đỉnh cao nhất trên núi, phía nam của ngọn núi là khu vui chơi ở ngay dưới chân núi, phía bắc là quần thể núi chưa bị khai thác, Trình Triều Lạc ấn vai Hà Tỉnh, xoay cô sang phía bắc, chỉ xuống rặng núi trùng trùng và bảo: “Thử hét to lên xem.”

Hà Tỉnh nhìn xung quanh một vòng, thấy cả đỉnh núi chỉ có hai người họ, cô mới yên tâm hét lớn về phía mạn núi bên kia: “Aaa!”

Đã có lần đầu, lần tiếp theo dễ dàng hơn rất nhiều, cô trút hết nỗi buồn bực trong lòng ra theo tiếng hét: “Tôi không phải đứa óc lợn.”

“Còn hai năm nữa, nhất định tôi có thể làm được.”

“Hà Tỉnh cố lên!”

“…”

Hét đến mức sảng khoái, cô quay đầu sang nhìn Trình Triều Lạc mà cười, Hà Tỉnh không phải kiểu người đa sầu đa cảm, buồn phiền không ở lại trong cô quá lâu, trút hết ra là ổn rồi.

Dưới ánh nắng chiều, đôi mắt cô trông cực kỳ trong trẻo, nụ cười tươi tắn ngọt ngào, Trình Triều Lạc bất giác mỉm cười theo, duỗi tay ra lấy cặp sách của Hà Tỉnh, mở khoá, “Câu nào?”

“Tâm trạng vừa tốt lên được một tí thì cậu lại nhắc đến Toán, có phải là hơi tàn nhẫn không?”, Hà Tỉnh nhếch mép, cúi đầu tìm tập đề rồi lấy ra.

“Không giải quyết được vấn đề, niềm vui sẽ không kéo dài lâu được.”, Trình Triều Lạc ngồi xuống băng ghế dài, nhìn đề bài một lát rồi nói với Hà Tỉnh: “Đề này không khó, cậu không hiểu là tại cách giải của thầy ấy quá phức tạp…”

Mặt trời ngả về tây, ánh chiều tà đỏ rực thiêu đốt một khoảng chân trời, trùng trùng núi non xanh biếc, ôm trọn lấy hai cô cậu thiếu niên tập trung giảng bài và nghe giảng, họ có thể húc đầu cãi nhau chí chóe, nhưng cũng có thể yên lặng chuyên chú, cùng giải quyết vấn đề.

Cách giải của Trình Triều Lạc vừa ngắn gọn vừa dễ hiểu, hiểu được rồi, Hà Tỉnh bỗng có cảm giác thành tựu không hề nhỏ, cũng không còn cảm thấy mình dốt như lợn nữa.

Giải đề xong, Hà Tỉnh thu tập đề lại và bảo: “Nếu cậu không được tuyển thẳng vào Đại học Q, bọn mình có thể cùng thi Đại học B, học cùng một trường, sau này còn có thể ở cạnh nhau được, nếu tách nhau ra, chỉ đến nghỉ hè mới gặp nhau được thôi.”

Trình Triều Lạc vốn chưa quyết định chọn trường đại học, mà ngay lúc này lại đột nhiên có đáp án rồi.

Đại học Q là trường thuộc tốp đầu cả nước, nhưng vẫn luôn có cảm giác tiếc nuối, không thoả mãn, thì ra là vì thiếu Hà Tỉnh, tức thời, cậu quyết định từ bỏ quyền được tuyển thẳng, “Tôi có thể thi Đại học B.”

“Cậu định bỏ Đại học Q à?”

“Ừ.”

“Vì tôi hả?”

Trình Triều Lạc không đáp.

Hà Tỉnh cảm động vô cùng, “Có người bạn như cậu, tôi quá là hạnh phúc.”, cô vỗ vỗ vai Trình Triều Lạc, “Cậu yên tâm, đợi sau này tôi tìm được bạn trai, sẽ không kể cho Nam Tiêu cả Nguyệt Oánh, mà sẽ kể cho cậu.”

Trình Triều Lạc: “…”

Gió lùa qua, mặt trời chìm dần sau núi, bầu trời nhá nhem tối.

Trình Triều Lạc nhìn đồng hồ, bỗng nhiên cậu che hai mắt Hà Tỉnh lại, xoay người cô sang phía bên kia của đỉnh núi, “Đếm ngược từ ba.”

“Vẫn còn kẹo à?”, Hà Tỉnh cậy tay cậu ra, muốn nhìn lén qua kẽ ngón tay, nhưng tay Trình Triều Lạc khép rất chặt, trước mắt tối đen chẳng thấy được gì, “Chẳng nhẽ bà cô nào ở siêu thị cho cậu chocolate?”

Trình Triều Lạc trầm giọng nói bên tai cô, “Ba, hai, một.”, cậu buông tay, trước mắt Hà Tỉnh đột nhiên sáng bừng, tất cả đèn trong khu vui chơi đồng loạt được bật lên, chói lọi rực rỡ, như những đoá hoa nở rộ giữa đêm đen.

Hà Tỉnh ngỡ ngàng “Uôi!” một tiếng, tâm trạng vốn nặng nề nay hoàn toàn được vực dậy, không kiềm chế được mà nhoẻn miệng cười, cô nói với Trình Triều Lạc: “Vòng đu quay chạy rồi kìa.”, rồi lại chỉ sang khu thuyền hải tặc: “Tôi muốn chơi.”

“Đi.”, Trình Triều Lạc nắm lấy cánh tay Hà Tỉnh, kéo cô chạy xuống núi.

Hai đứa chơi đến khi tối muộn. Sắp đến mười lăm âm lịch, trăng đêm tròn vành vạnh, xe cộ trên đường thưa thớt, hai đứa thong thả đạp xe, Hà Tỉnh mệt, nghiêng mặt dựa vào lưng Trình Triều Lạc. Đèn phát ra từ khu vui chơi rất sáng, có thể mơ hồ nhìn thấy rặng núi trập trùng, cô ngồi lùi về phía sau, nhìn ngắm bóng lưng của Trình Triều Lạc, thật giống một ngọn núi, cao ngất, vững vàng, vĩnh viễn không chuyển lay, bất kể có gặp phải chuyện gì, thì cậu vẫn có cách giải quyết, chỉ cần ngoảnh đầu lại là Trình Triều Lạc đã ở đó rồi.

Điện thoại đổ chuông, cắt đứt dòng suy nghĩ của Hà Tỉnh. Cô lấy điện thoại ra xem, ngón tay bấm trả lời lia lịa, bên kia hồi âm lại cũng nhanh, tiếng chuông thông báo vang lên liên tục.

Tối muộn rồi mà còn trò chuyện rôm rả như thế, Trình Triều Lạc tưởng là Nam Tiêu và Lục Nguyệt Oánh, bèn quay đầu hỏi: “Muộn thế này rồi mà hội Nam Tiêu vẫn chưa ngủ à?”

“Chắc là ngủ rồi, tôi không nói chuyện với hai đứa nó.”, Hà Tỉnh vừa bấm chữ vừa trả lời Trình Triều Lạc, “Tống Ninh hẹn tôi mai đi thư viện.”

Cái tên lạ hoắc, Trình Triều Lạc khẽ nhíu mày, “Tống Ninh là ai?”

Hà Tỉnh ngừng động tác bấm chữ lại, nhướn người lên, ngước đầu nhìn về phía trước, “Lớp phó học tập lớp Mạnh Thiên Sơn, tôi với cậu ấy nói chuyện trên văn phòng mấy lần, cậu ấy lấy Wechat của tôi từ Mạnh Thiên Sơn, kết bạn xong không trao đổi gì, từ tối hôm qua tự dưng lại tìm tôi chuyện trò.”

Trình Triều Lạc: “…”

Cậu thật sự muốn “thank you” cả nhà Mạnh Thiên Sơn.

“Mai ở nhà làm đề thi Toán.”

“Tối về thì làm, tôi nhận lời đi thư viện với Tống Ninh rồi.”

“Tối không có thời gian.”, Trình Triều Lạc trầm giọng nói.

“Tối mai cậu bận làm gì à?”

Trình Triều Lạc cũng không biết phải làm gì, chỉ thuận miệng đáp: “Đi ngủ.”

“Ngủ muộn một tí đi. Có muốn đọc sách nào không? Tôi mượn về nhà cho cậu.”, Hà Tỉnh nói với vẻ đầy chân thành, nhất thời Trình Triều Lạc không tìm được lý do từ chối.

Về đến nhà, Trình Triều Lạc nhắn tin cho Mạnh Thiên Sơn để xác nhận chuyện này, [Hôm qua ông bảo Tống Ninh phải cố lên thật đấy à?]

Núi Non Ngàn Năm: [Đúng, tôi sợ Hà Tỉnh thích cái ông đưa cậu ấy về nhà]

Đúng là anh em tốt của cậu, Trình Triều Lạc không trả lời, vung tay ném điện thoại lên giường, một lát sau mới lại nhặt lên hồi âm: [Thôi ông đừng đi học nữa, đến công ty môi giới cưới hỏi mà làm công đi.]

Mạnh Thiên Sơn vừa nhìn câu chữ đã thấy có gì đó là lạ, lập tức gọi video đến. Trình Triều Lạc cúp máy, cậu ta lại gọi, cuối cùng Trình Triều Lạc cũng phải nhận, khó chịu nói: “Gọi liên tục không thấy phiền à?”

“Tức rồi à?”

“Không.”

“Không tức mà gắt gỏng thế làm gì?”, Mạnh Thiên Sơn hỏi.

“Gắt gỏng? Tôi đang rất bình thường.”, Trình Triều Lạc hỏi lại, “Con mắt nào của ông nhìn thấy tôi đang gắt gỏng?”

Mạnh Thiên Sơn: “…”

Hai người giằng co trong im lặng một lát, Mạnh Thiên Sơn bỗng nói: “Gọi bố đi.”

“Được thôi!”, Trình Triều Lạc dửng dưng, “Ông gọi đi, tôi đang đợi đây.”

Đột nhiên Mạnh Thiên Sơn cười phá lên, “Trình Triều Lạc, già mồm chỉ hại cái thân ông thôi, nhận thua cược đi.”
Bình Luận (0)
Comment