Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ

Chương 38

“Đồng Đồng, bảo bạn trai cậu làm cái này đi.”, Đổng Tuế Tuế cầm điện thoại ra cho Mạnh Thanh Đồng xem clip một đôi nam nữ tập chống đẩy.

“Cái gì? Cái gì đấy?”, Trương Cúc và Hà Tỉnh cũng chạy đến hóng hớt.

Trong clip, cô gái nằm trên giường, chàng trai chống đẩy bên trên người cô gái, mỗi lần hạ xuống là lại hôn một cái.

Mạnh Thanh Đồng lườm, “Bạn trai tớ không làm được đâu, béo quá, không chống đẩy được.”, cô nàng vỗ vai Hà Tỉnh, “Bảo Tỉnh Tỉnh với Trình Triều Lạc làm đi.”

Trương Cúc gật đầu lia lịa, “Đúng đúng, trông Trình Triều Lạc có vẻ khỏe đấy, chắc chắn là làm được.”

“Thôi lạy hồn, bọn tớ có phải người yêu đâu mà làm cái này, xấu hổ bỏ xừ.”, Hà Tỉnh hết cách, từ nhỏ đến lớn, cô và Trình Triều Lạc thường xuyên bị người xung quanh gán ghép, như thể họ là một cặp đôi trời sinh vậy.

Nhắc đến chuyện này, Đổng Tuế Tuế mới nhớ ra câu hỏi mà Hà Tỉnh đã hỏi mình hôm nọ, “Ê? Vụ lần trước cậu kể Trình Triều Lạc theo đuổi cô bạn đang ở nơi khác thế nào rồi?”

Hà Tỉnh: “Không thành.”

“Tại sao? Đứa kia không thích Trình Triều Lạc à?”, Đổng Tuế Tuế trưng ra vẻ mặt hóng hớt, “Từ chối Trình Triều Lạc, con bé đấy nghĩ luẩn quẩn kiểu gì thế?”

“Hình như còn chưa tỏ tình cơ, cậu ấy bảo không theo đuổi nữa.”

Đám bạn cùng phòng đồng loạt quay sang nhìn Hà Tỉnh, tất cả đều cực kỳ tò mò về vấn đề tình cảm của Trình Triều Lạc, cả đám đồng thanh hỏi: “Tại sao?”

“Cậu ấy bảo vì tớ không vui, lúc sau lại nói là con bé kia không thích cậu ấy.”, Hà Tỉnh càng nói càng thấp giọng, nói đến mấy từ cuối cùng, ánh mắt bắt đầu lảng tránh, từ từ trôi ra ngoài cửa sổ, “Tớ cũng chẳng biết cậu ấy có chuyện gì nữa.”

“Cậu không vui, cậu ấy không theo đuổi nữa, có vấn đề nha.”, Đổng Tuế Tuế cao giọng nói.

Hà Tỉnh bước đến bịt miệng cô nàng, “Đâu có, đừng nói linh tinh.”

Trương Cúc đứng bên cạnh bật cười, “Không có thì cậu sồn sồn lên làm gì?”

Mạnh Thanh Đồng: “Còn đỏ cả mặt nữa.”

Hà Tỉnh: “…”

Sau trận đùa giỡn, đèn tắt, ai về giường người ấy. Đến gần nửa đêm, Hà Tỉnh tắt điện thoại định đi ngủ, nhưng vừa nhắm mắt, trong đầu bỗng nhảy ra hình ảnh Trình Triều Lạc chống đẩy trên người mình, rồi hình ảnh lại chuyển sang cái đêm ở khách sạn, Trình Triều Lạc đè lên cô, bảo cô đừng coi anh là bạn thân cùng giới, mà sự thay đổi kia dường như lại một lần nữa chạm vào cô.

Tại sao lại nghĩ đến mấy chuyện này?

Phiền thật.

Cô quy hết vấn đề cho đoạn clip của Đổng Tuế Tuế, không ngủ được, cô lăn sang sát thanh chắn giường, lại lộn về gần tường, đảo qua đảo lại hệt như miếng trứng rán trên chảo mỡ.

Mọi người đều thức đêm, Đổng Tuế Tuế thấy Hà Tỉnh lăn qua lăn lại thì tắt điện thoại rồi hỏi: “Tỉnh Tỉnh, trên người cậu có bọ chét à?”

Hà Tỉnh “hừ” một tiếng. “Tại trước khi ngủ cậu lại mở cái clip kia đấy, tớ cứ nhắm mắt…”, cô tự động giấu đi phần của Trình Triều Lạc, “… là lại thấy cảnh tượng chống đẩy trong đấy.”

Đổng Tuế Tuế vùi mình vào chăn cười trộm, “Mộng xuân rồi, kiếm bạn trai đi thôi.”

Hà Tỉnh: “…”

“Như Thanh Đồng mà nghĩ đến cảnh tượng trong clip thì gọi luôn bạn trai đến làm, sẽ không bị mất ngủ nữa.”

“Làm gì cơ?”, Hà Tỉnh hỏi.

“Chống đẩy đấy.”, Đổng Tuế Tuế càng cười to hơn, rồi nói một cách khẳng định, “Thứ cậu vừa nghĩ trong đầu chắc chắn không phải là chống đẩy, mà là cảnh tượng không thể miêu tả được.”

“Không phải.”, tiếng Hà Tỉnh nói lí nhí như muỗi bay vo ve.

Đổng Tuế Tuế nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Đúng thì cũng bình thường mà, bọn mình mười tám rồi, chưa lần nào nghĩ đến mới là bất bình thường ấy.”, im lặng một lát, Đổng Tuế Tuế bỗng hỏi, “Cậu thử chưa?”

Hà Tỉnh chậm chạp đáp: “Tớ còn chưa có bạn trai bao giờ.”

“Tớ cũng chưa, chỉ có lý thuyết suông thôi.”

Hai cô gái nhìn nhau qua quầng sáng mờ nhạt, rồi cùng cười.

Người đỗ vào Đại học B đều là những cá nhân ưu tú từ khắp cả nước, cuộc sống thời cấp Ba cũng tương tự nhau, Đổng Tuế Tuế nói: “Trường cấp Ba của bọn tớ là trường trọng điểm, trong lớp toàn mọt sách, suốt ba năm tớ gần như chẳng có hoạt động giải trí nào, càng đừng hòng nói đến chuyện có thời gian yêu đương, cũng may là qua cả rồi, tớ không muốn học cấp Ba một lần nào nữa đâu, quá khổ rồi.”

Hà Tỉnh: “Đề thi ở lớp tớ nhiều dã man, tớ lại còn bị môn Toán hành cho gần chết, trước mỗi lần thi là lại lo đến mất ăn mất ngủ, tóc rụng cả nắm, phải dựa vào niềm tin với kiên trì mới vượt qua được đấy.”

“Lên đại học vẫn phải ôn thi thật đấy, nhưng bình thường thì không có nhiều bài tập như hồi cấp Ba, thế nên trong mấy năm này muốn làm gì thì làm luôn đi, tuyệt đối đừng có như hồi cấp Ba, mai sau nhớ lại cũng chỉ có giày vò với khổ sở.”, Đổng Tuế Tuế kể cho Hà Tỉnh nghe về kế hoạch của mình, “Tớ đang định học kỳ này sẽ giảm năm cân, nếu gặp được người phù hợp làm bạn trai thì tốt, không gặp được thì cứ độc thân xinh đẹp thôi.”

Hà Tỉnh thò tay qua khoảng trống giữa hai thanh chắn giường rồi ngoắc tay với Đổng Tuế Tuế, “Tuế Tuế siêu ghê.”

“Hỏi thật nhé, rốt cuộc cậu có thích Trình Triều Lạc không?”, Đổng Tuế Tuế hỏi.

Hà Tỉnh thoáng trầm mặc trong giây lát, “Không thích đâu.”

Đổng Tuế Tuế: “Trình Triều Lạc để tâm đến cậu lắm đấy, có hôm cậu ấy hỏi tớ là dạo gần đây cậu có muốn mua gì không, tớ kể chuyện cậu muốn mua máy ảnh, hôm sau cậu ấy mua cho cậu luôn.”

Hà Tỉnh vẫn còn thắc mắc về chuyện cái máy ảnh, chưa hỏi Trình Triều Lạc, sao anh lại biết là cô muốn mua, thì ra nguyên nhân đến từ Đổng Tuế Tuế.

“Nếu không thích Trình Triều Lạc thật, thì để tớ giới thiệu bạn trai cho cậu, chính là cậu bạn học khoa máy tính của tớ đấy. Cậu ấy là trạng nguyên ở huyện tớ, đầu óc thông minh, có muốn thử không?”

Chuyện yêu đương này, có một quãng thời gian cô đã từng thay đổi suy nghĩ, chủ yếu được quyết định bởi việc xung quanh có nhân tố ảnh hưởng hay không, giờ lại không muốn yêu đương cho lắm, nên cô do dự.

Đổng Tuế Tuế: “Có bạn trai rồi thì sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa, thật đấy.”

Hà Tỉnh: “Thế thì thử vậy.”

“Ok. Mai tớ gửi số của cậu cho cậu ấy.”

***

Hà Tỉnh vẫn không xin nghỉ ở chỗ làm thêm, cô muốn kiếm thêm một ít, sau này trả lại cho Trình Triều Lạc, không thể nợ anh quá nhiều được.

Mỗi tối, Trình Triều Lạc đều đến quán ăn đợi cô tan làm, “Vẫn cứ phải đi làm thêm à?”

“Ừ.”, Hà Tỉnh đưa ra một câu trả lời chắc nịch, “Tiền của cậu cũng có phải từ trên trời rơi xuống đâu, tôi phải trả cậu chứ.”

Đêm cuối thu, gió khá lạnh, Trình Triều Lạc cởi áo khoác ra choàng lên vai Hà Tỉnh, “Khách sáo như thế, không làm bạn tốt nữa hay gì?”

Hả Tỉnh xỏ tay mặc áo khoác của anh, “Bạn tốt cũng không thể tùy tiện tiêu tiền của nhau được, tám trăm một nghìn còn được, bộ máy ảnh kia đắt như thế, với trình độ của tôi thì dùng loại cơ bản thôi là đủ rồi.”

“Nếu vẫn cứ muốn đi làm, thì đến văn phòng của tôi đi.”, không có áo khoác, Trình Triều Lạc chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng, cánh tay gầy phơi ra trước gió.

“Lập văn phòng từ bao giờ thế?”, Hà Tỉnh nghiêng đầu nói chuyện, không nhìn thấy có chiếc xe đang lao như bay trên đường.

Trình Triều Lạc giang tay ra ôm cô, kéo cô lại, “Nhìn đường kìa.”

Hà Tỉnh cảm nhận được cánh tay lạnh ngắt, vội vàng cởi bỏ áo khoác trả lại cho Trình Triều Lạc, “Cẩn thận cảm lạnh đấy.”

“Không lạnh.”, Trình Triều Lạc không nhận.

Hà Tỉnh tóm lấy một cánh tay anh, “Tự sờ xem? Sắp thành tảng băng rồi mà còn kêu không lạnh?” Trình Triều Lạc nhận lấy cái áo, lại khoác lên người Hà Tỉnh, “Không yếu như cậu nghĩ đâu.”

Hà Tỉnh làm mặt lạnh, “Không mặc thì đừng nói chuyện với tôi nữa.”

“…”

Trình Triều Lạc rén liền, ngoan ngoãn mặc áo khoác vào, “Sản phẩm mới bên chỗ bố tôi ra mắt rồi, hoạt động khá tốt, tôi ở đây tìm mấy đàn anh, cùng lập hệ thống hỗ trợ tương thích với sản phẩm, cậu đến giúp bọn tôi làm mấy việc vặt như thống kê tiến độ dự án, lập bảng chấm công, lương cao hơn quán ăn năm lần.”

“Đừng cho tôi đặc quyền cao quá.”, Hà Tỉnh nghe đến mức lương là bắt đầu dao động.

“Đâu phải, cậu không làm, tôi kiếm người khác cũng trả từng ấy lương.”

Lương cao như thế, Hà Tỉnh vui gần chết, nhưng ngoài miệng vẫn nói như đang miễn cưỡng, “Thôi được rồi.”

Trình Triều Lạc lập một văn phòng ở ngoài trường, để tiện cho mọi người có thể đến sau khi tan học hoặc cuối tuần. Nội dung công việc của Hà Tỉnh không khó, chỉ giúp mọi người mấy việc lặt vặt như chấm công, thống kê tiến độ, đặt cơm, nhàn hơn làm ở quán ăn nhiều, tiền lương lại cao, ngày nào cô cũng vui vẻ, không có việc gì vẫn chạy qua bên này.

Gần tới cuối tuần, trong văn phòng có khá ít người, Hà Tỉnh học mệt nên nói chuyện với một cô gái ở khoa máy tính, cô gái đó nói: “Giờ chỗ nào cũng nghiêm cấm đốt pháo hoa, không khí Tết giảm đi hẳn một nửa.”

“Đúng đấy, hồi bé, cứ đến đêm giao thừa là mình lại bò rạp trên khung cửa sổ nhìn ra ngoài, pháo hoa tỏa ra từng chùm, đẹp lung linh.”, nhớ lại những màn pháo hoa hồi bé, Hà Tỉnh không giấu được nụ cười, “Muốn được xem pháo hoa lại ghê.”

“Trong thành phố thì không có đâu, bạn cùng phòng của mình bảo ở quê cậu ấy thì được, nhưng mà bọn mình cũng không chạy được đến chỗ xa lắc xa lơ như thế đâu, đốt được một dàn pháo hoa xong lại về, nên thôi đừng mơ tưởng đến pháo hoa nữa, ngắm hoa tươi đi vậy.”

Hà Tỉnh: “…”

“Sang đông rồi, hoa tươi cũng chẳng có ý.”

“Mình có này.”, cô gái lôi từ dưới bàn lên một bó hoa bách hợp, “Bạn trai mình tặng đấy.”

Hà Tỉnh: “…”

Bất thình lình bị tọng một bát “cơm chó”, Hà Tỉnh lại chợt nghĩ đến cậu bạn mà Đổng Tuế Tuế giới thiệu. Hai người đã add Wechat được mấy ngày, tuy nhiên, không giống với kiểu học sinh xuất sắc nhưng chơi ra chơi học ra học như Trình Triều Lạc, cậu bạn kia thuộc mẫu mọt sách điển hỉnh, thường xuyên chia sẻ tài liệu kĩ thuật cho cô, trên trang cá nhân thì chỉ toàn những thứ liên quan đến thuật toán, ngôn ngữ lập trình, cơ bản là không nhìn ra được các phương diện khác của cuộc sống.

Óc tư duy logic khoa học của Hà Tỉnh không tốt, cô chẳng có hứng thú với ngôn ngữ máy tính hay thuật toán, mỗi lần cậu bạn kia gửi tài liệu, cô trả lời rằng không hiểu, cậu ta mới không gửi tiếp nữa. Nhìn lịch sử trò chuyện của hai người, giống như vị trưởng bối chia sẻ về kiến thức dưỡng sinh với một đứa trẻ chỉ trả lời qua loa lấy lệ.

Không quen nhau lại không có chung sở thích, sau khi add Wechat, hai người không nói chuyện nhiều, mấy câu lác đác vụn vặt thì toàn những lời khách sáo, dần dà, Hà Tỉnh mất sạch hy vọng vào cậu bạn này, danh chính ngôn thuận án binh bất động.

Nhân viên trong văn phòng không nhiều, Trình Triều Lạc ngồi ở phía đối diện Hà Tỉnh, nội dung nói chuyện bị anh nghe thấy rõ ràng từng chữ một. Tới chiều, cô sinh viên kia ra về, trong văn phòng chỉ còn lại Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc.

“Tôi chán quá, bao giờ bọn mình về?”, Hà Tỉnh đứng dậy, đi sang bên cạnh Trình Triều Lạc, thấy anh đang làm gì đó. Trình Triều Lạc gập máy tính lại, “Tôi vẫn còn việc, cậu cứ làm bài tập trước đi.”

Hà Tỉnh hậm hực quay về chỗ, “Lén lén lút lút làm chuyện không thể cho người ta biết chứ gì?”

Trình Triều Lạc tập trung gõ bàn phím, không để ý đến cô.

Tới tối, Trình Triều Lạc vẫn chưa xong việc, Hà Tỉnh thu dọn đồ đạc về trước, về đến ký túc xá mới phát hiện ra để quên điện thoại ở văn phòng, đành phải quay lại lấy.

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, ngoài trời tối om, cô mượn chút ánh đèn đường le lói mà chạy nguyên cả chặng. Cửa văn phòng không khóa, cô đẩy ra, bên trong tối thui, không biết cửa sổ đã được ai đóng vào, cô khẽ lên tiếng, “Có ai không?”

Không ai trả lời, cô nhỏ giọng oán trách Trình Triều Lạc, “Về rồi mà cũng không biết đường khóa cửa, máy tính thì vẫn để đây, mất thì làm thế nào?”

Cô vừa nói vừa mò mẫm tìm công tắc trên tường, đang định ấn, thì trong phòng bỗng lóe sáng, dưới đáy bức tường trắng đối diện xuất hiện một chùm sáng, lan nhanh lên phía trên. Một âm thanh vang lên, chùm sáng nho nhỏ bỗng bung tỏa, thành một vòng tròn rồi biến mất, rồi lại một chùm sáng bay từ chân tường lên, sau tiếng vang thì lại nở ra. Một màn pháo hoa hư cấu đủ hình dạng, phối hợp với hiệu ứng âm thanh, khiến người ta như lạc vào một khung cảnh kỳ diệu, như đang thật sự xem được pháo hoa trên nền trời đêm.

Hà Tỉnh ngây ra như tượng, sau tiếng pháo nổ cuối cùng, chùm pháo lan từ mặt tường lên trần nhà trên đỉnh đầu Hà Tỉnh, tỏa bung, rơi xuống, rồi biến tan.

Khung cảnh rực rỡ biến mất, xung quanh lại một lần nữa chìm vào bóng tối, mà Hà Tỉnh vẫn ngây ngốc đứng ở cạnh cửa. Trong bóng tối đen kịt, cùng với sự kết hợp âm thanh, màn pháo hoa hư cấu này lại tạo nên cảm giác chân thực cực mạnh, cô như được xuyên về thời thơ ấu, lại một lần nữa được ngắm pháo hoa, chấn động không nói nổi thành lời.

Mùi hương quen thuộc mỗi lúc một gần, cô bị hai cánh tay vây lấy, lưng dựa vào tường. Người trước mặt không cho bật đèn, nhưng cũng có thể nhận ra là Trình Triều Lạc, giọng nói quen thuộc rót từ trên đỉnh đầu xuống, “Đẹp không?”

“Còn đẹp hơn cả pháo nhìn thấy hồi nhỏ.”, Hà Tỉnh khẽ gật đầu, lí nhí đáp.

Khoảng cách gần, cô cúi đầu, đỉnh đầu gần chạm tới lồng ngực Trình Triều Lạc. Trong phòng ấm áp, Trình Triều Lạc lại chỉ mặc một chiếc sơ mi dài tay, nên có thể cảm nhận rõ mái đầu bù rù trước ngực, ngứa ngáy không thôi.

“Trưa nay không ngó ngàng đến tôi, là vì làm cái này à?”, Hà Tỉnh thì thầm hỏi.

Trình Triều Lạc “ừ” một tiếng, rồi nói: “Thành phố không cho đốt pháo hoa, tôi đốt cho cậu.”

Chóp mũi Hà Tỉnh cay xè, lát sau cô lại cong khóe môi, chẳng biết phải nói gì, mãi mới nặn ra được một câu, “Trình Tinh Tinh… đừng tốt với tôi thế này, tôi sợ có ngày mất đi rồi sẽ không quen.”

Một năm Trình Triều Lạc đi nước ngoài, cô như đứa trẻ bị bỏ rơi, ôm đầy hờn tủi, bao áp lực nặng nề không có chỗ trút, vừa gặp lại thì chỉ muốn cãi nhau với anh, cô không thích bản thân mình gây sự vô lý như thế, cô sợ lại phải đi qua trải nghiệm ấy một lần nữa.

“Thế thì đừng đánh mất, tôi sẽ luôn ở cạnh cậu, mười năm hai mươi năm, đến khi răng rụng hết, bọn mình vẫn như hồi bé, vẫn như hôm nay.”

Hà Tỉnh lắc đầu, “Tình bạn khác giới khó kéo dài được lắm.”

“Vậy thì bọn mình đổi sang một loại quan hệ khác, được không?”, Trình Triều Lạc thấp giọng nói, từng bước dụ dỗ cô.

Cảm giác chấn động do pháo hoa mang đến cho Hà Tỉnh vẫn chưa tiêu tan hết, dòng suy tư của cô vẫn đang bồng bềnh trong khoảnh khắc lộng lẫy và nỗi xúc động vừa rồi, cô buột miệng hỏi: “Đổi thành gì? Bố con à? Cậu trẻ quá, không làm bố tôi được.”

Trình Triều Lạc: “…”

Đầu óc Hà Tỉnh bỗng chốc trở nên trống rỗng, cô không biết phải nói gì cả. Trình Triều Lạc cũng không nói gì, động tác lại chẳng thay đổi, vẫn là tư thế giam cầm Hà Tỉnh. Căn phòng tối om, không nhìn rõ nhau, cả hai chỉ đứng đối diện nhau như thế.

Mãi lâu sau, Trình Triều Lạc mới lên tiếng, “Sao lần này không nói cảm ơn nữa đi?”

Hà Tỉnh: “Nói rồi cậu vẫn đòi cho nợ.”

“Hôm nay không cho nợ.”

Nghe câu này, Hà Tỉnh lập tức nói: “Cảm ơn pháo hoa của Trình Tinh Tinh. Tôi mời cậu ăn cơm nhé?”

“Không đói.”

“Xem phim vậy?”

“Không xem.”

Hà Tỉnh không muốn đoán tâm tư của anh nữa, “Nói đi, cậu muốn làm gì? Chỉ cần là việc tôi có thể làm là được.”

Trình Triều Lạc trầm mặc mãi một lúc lâu, “Hôn tôi một cái.”

Lần này đổi thành Hà Tỉnh tắt tiếng.

Đêm đen như một tầng vải, che giấu nỗi ngại ngùng của cả hai, những suy nghĩ được giấu sâu trong tâm trí giờ lại liều lĩnh xông ta ngoài, muốn đè nén cũng không đè nén nổi. Hà Tỉnh đứng yên giữa hai cánh tay Trình Triều Lạc, không hề tránh né. Cuối cùng thì khả năng kiềm chế cực đỉnh của anh cũng đã tan rã, trong một khoảnh khắc mất khống chế, anh đã buột miệng nói ra câu ấy, đến khi lý trí quay về, muốn thu hồi lại thì đã muộn.

“Cậu điên à?”, giữa bóng tối, giọng nói ngọt ngào của Hà Tỉnh vang lên.

Đã đến nước này rồi, không còn đường lui nữa, Trình Triểu Lạc nói: “Hồi bé có phải là chưa hôn bao giờ đâu, có bức ảnh chụp cậu hôn môi tôi còn gì, đấy mới là nụ hôn đầu của tôi nhé.”

Hà Tỉnh: “…”

Cô đẩy Trình Triều Lạc ra, “Lúc đấy còn chưa hiểu chuyện nhé, tránh ra, tôi phải về ký túc xá đây.”

Không hôn thành công, Trình Triều Lạc lại thở phào nhẹ nhõm. Anh thu tay, lùi ra mép tường chuẩn bị bật đèn, vừa chạm được lên công tắc, thì má trái đột nhiên chạm phải thứ gì đó rất mềm, khẽ khàng chạm vào rồi dời ra luôn. Tới khi anh phản ứng lại được, thì người đã chạy rồi.

Hà Tỉnh chạy thẳng một lèo xuống lầu, còn không dám ngoảnh đầu lại. Đêm tối nên mới to gan, trong tích tắc ấy, đầu óc cô như bị chập mạch nên mới hôn Trình Triều Lạc, xong việc lại rầu rĩ thảm thương, chỉ đành cuống cuồng chạy trốn khỏi Trình Triều Lạc.

“Chạy cái gì?”, Trình Triều Lạc chân dài, nhanh chóng đuổi kịp, “Điện thoại của cậu này.”

Nghe thấy giọng Trình Triều Lạc, Hà Tỉnh đỏ bừng mặt, cô cầm lấy điện thoại rồi ra lệnh: “Hai bọn mình tránh xa nhau ra, đừng có theo tôi.”

Trình Triều Lạc nhếch khóe môi, thong thả bước đi theo sau. Thấy Hà Tỉnh vào đến ký túc xá rồi, anh mới vào nhà.

Về đến ký túc xá, má trái vẫn như còn dập dờn xúc xảm ấm áp mềm mại đó, anh giơ tay lên chạm vào, khóe miệng lại cong lên.

Nhìn thấy cảnh ấy, có cậu bạn cùng phòng hỏi: “Cười cái gì đấy? Theo đuổi bạn gái thành công rồi à?”

Khóe môi Trình Triều Lạc vẫn treo vòng cung cong vút, “Sắp rồi.”
Bình Luận (0)
Comment