Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ

Chương 55

Từng lớp vảy trông cực kỳ sống động, từ nhỏ Hà Tỉnh đã rất thích hình ảnh nàng tiên cá thần bí, xem qua vô số phim ảnh và sách truyện về nàng tiên cá, giờ nhìn thấy bộ đồ đuôi cá tinh xảo nhường này, cô kích động không thôi. Cô ôm cái đuôi cá vào lòng rồi bảo: “Em thay đồ đây, anh ra trước đi.”

“Thay đi.”, Trình Triều Lạc dựa vào cạnh cửa, đứng yên bất động, hai tay khoanh trước ngực, hai chân bắt chéo, sẵn sàng nán lại làm một tên lưu manh, “Có phải là chưa nhìn thấy bao giờ đâu.”

“Không được!”, Hà Tỉnh nhất quyết đẩy anh ra. Đóng cửa lại, cô xỏ chân vào cái đuôi cá trước, sau đó ngồi xuống nền gạch men, thục chân tới đáy bộ đồ, kéo cạp lên trên. Từ phần trên đùi trở lên tương đối khó mặc, chỉ có thể từ từ kéo từng chút một. Lần đầu tiên Hà Tỉnh mặc thứ này, quá trình hết sức gian nan, loay hoay hơn hai mươi phút mới mặc xong.

Mặc xong cái đuôi cá, vấn đề lại xuất hiện, cô không thể nào đứng thẳng dậy được, không vào được bồn tắm, chỉ đành quẫy trên sàn như nàng tiên cá mắc cạn.

“Cần anh giúp không?”, Trình Triều Lạc đã sớm đoán được chuyện Hà Tỉnh mặc xong đuôi cá thì không xuống nước được, áng chừng thời gian, anh gõ cửa hỏi.

“Cần.”

“Anh vào đây.”, Trình Triều Lạc vặn tay nắm, không mở được, bị khóa trái mất rồi, anh không vào nổi, “Mở cửa.”

Vừa rồi thay đồ, Hà Tỉnh sợ Trình Triều Lạc xông vào làm loạn nên khóa trái cửa, lúc này hai chân không sao bước đi được, muốn ra mở cửa cũng khó, đuôi cá lại khó mặc, cô không muốn cởi bỏ. Ngẫm nghĩ giây lát, cô chống hai khuỷu tay xuống nền, chầm chậm bò ra.

Cửa mở, trên gương mặt hờ hững của Trình Triều Lạc lập tức hiện ra một nụ cười, anh cúi đầu nhìn nàng tiên cá đang nằm rạp dưới đất, “Thế là em bò như con sâu róm từ chỗ bồn tắm ra đây đấy à?”

Hà Tỉnh: “…”

Trình Triều Lạc thu nụ cười lại, khom người bế Hà Tỉnh lên, “Công chúa nhỏ, để anh đưa em về nhà nào.”

Vào nước, Hà Tỉnh lập tức được vây trong sự ấm áp, nhiệt độ nước trong bồn vừa phải, cô chìm cả nửa thân dưới xuống, cái đuôi cá hình dẻ quạt chồi khỏi mặt nước.

Đuôi cá dính bọt nước, cô khẽ đạp chân, khiến cho cái đuôi ngoe nguẩy trên mặt nước, trông vô cùng sinh động. Nhìn thấy cảnh tượng này, Hà Tỉnh quên tiệt sự bối rối ban nãy, mà thoải mái ra lệnh cho Trình Triều Lạc, “Lấy cho em cái điện thoại.”, nhận được điện thoại rồi, cô vội vàng chụp lại cái đuôi cá, sau đó đăng lên trang cá nhân.

Rất nhanh bức ảnh đã thu hút sự chú ý của bạn bè, vô số lượt thích và bình luận. Cô thỏa mãn khóa màn hình điện thoại lại, đặt sang một bên, vừa quẫy cái đuôi cá vừa hỏi Trình Triều Lạc, “Đẹp không?”

Hà Tỉnh nghiêng nửa thân trên, hai cánh tay đan vào nhau gác lên thành bồn tắm, đầu gối hờ lên cánh tay, mái tóc dài xõa tung rủ vào làn nước, bên dưới là phần thân cá màu xanh lam, đuôi cá trồi lên mặt nước ở đầu bên kia bồn tắm, trông y như nàng tiên cá thật.

Trình Triều Lạc không tìm ra được từ ngữ thích hợp để hình dung cảnh tượng chấn động này, vì thế phải biểu đạt bằng hành động. Anh ngồi xổm xuống, kề môi bên môi Hà Tỉnh, “Y như thật.”

Hà Tỉnh cười tươi rói, ôm lấy cánh tay anh, “Mặc đuôi cá xong rồi, nên nói đến vấn đề giữa người với người cá thôi.”

“Muốn biết à?”

“Ừ, đừng có úp úp mở mở nữa.”, Hà Tỉnh thúc giục.

Khóe môi Trình Triều Lạc cong lên, anh lột bỏ áo khoác, tiến thẳng vào bồn tắm, làm nước bắn tung tóe xuống sàn.

Hà Tỉnh hét lên: “Anh làm gì đấy?”

Trình Triều Lạc cúi xuống, khẽ cắn lên cằm cô, “Nói cho em biết, người cá làm thế nào để duy trì nòi giống.”

Anh không cho Hà Tỉnh cơ hội hỏi nhiều nữa, từ cái cằm duyên dáng, một đường đi thẳng xuống, đầu chìm trong làn nước, phần trên của bộ trang phục người cá bị gỡ bỏ, ném ra khỏi bồn tắm.

Hà Tỉnh còn đang trôi nổi trong cảm giác phập phù, tới khi phản ứng lại, rằng tại sao khi ở trên đảo Trình Triều Lạc lại bảo về nhà mới nói cho cô biết, tại sao bồn tắm lại được xả sẵn đầy nước, từ khi cô uống say trên đảo, mơ mơ hồ hồ hỏi ra câu ấy, thì Trình Triều Lạc đã tính toán xong chuyện hôm nay rồi.

Phòng tắm ngập tràn hơi nước, chiếc đuôi cá xanh lam quẫy đạp ở cuối bồn, lớp lớp bọt nước bắn ra tung tóe. Hà Tỉnh vịn lấy hai mép bồn tắm, phát ra những âm thanh ngân nga như người cá, sau đó, chiếc đuôi cá bị xé rách, vứt ra khỏi mặt nước, chỉ còn lại thân mình lay động trong làn nước ấm. Khoảnh khắc này, cô bị vây chặt trong thế giới của Trình Triều Lạc, vô biên vô tận, chỉ có hơi thở của anh, âm thanh của anh.

Ra khỏi bồn nước, Hà Tỉnh như nàng tiên cá bị loài người giam cầm, mệt mỏi, bơ phờ, cô ôm cổ Trình Triều Lạc, ngoan ngoãn tựa vào lòng anh, để anh sấy tóc thay quần áo cho mình. Tới khi nằm xuống giường, thể lực dần hồi phục đôi chút, cô bắt đầu đấm đá Trình Triều Lạc, “Khốn nạn, lại gài em.”

Trình Triều Lạc để yên cho cô đánh, đợi cô mệt rồi, anh ôm cô vào lòng dỗ dành: “Anh dùng cách thực chiến để nói cho em biết, lúc người cá với người giao phối, phải biến hóa sang hình dạng con người, cùng loài thì mới duy trì nòi giống được.”

Hà Tỉnh: “…”

Cô bám riết hỏi anh câu ấy, là vì mong đợi một câu trả lời khác lạ từ anh, kết quả là lại có một trải nghiệm khác lạ, nghĩ lại vẫn còn thấy xấu hổ. Sao anh có thể nghĩ ra kiểu này cơ chứ?



Ngày hôm sau, Nam Tiêu hẹn Hà Tỉnh ra ngoài, vừa gặp đã hỏi: “Tối qua mặc đồ người cá làm gì đấy? Nhìn bối cảnh thì chắc là phòng tắm nhà cậu rồi, chụp ảnh chân dung riêng tư à?”

Hà Tỉnh cầm cốc trà sữa lên, nghe đến câu này thì phụt nguyên ngụm trà trong miệng ra, rồi ho sặc sụa không ngừng.

Nam Tiêu vỗ lưng cho cô, “Uống từ từ thôi, có ai cướp đâu, cuống cái gì chứ?”

Hà Tỉnh hết cơn ho, Nam Tiêu mới phát hiện ra mặt cô đỏ một cách bất thường, “Bọn cậu mặc đồ người cá không phải là để gia tăng hưng phấn đấy chứ?”, cô nàng vừa hỏi xong, lại nhíu mày nói: “Chân cho cả vào trong đuôi cá rồi, hình như không làm được.”

“…”

Bên môi Hà Tỉnh treo một nụ cười chẳng mấy tự nhiên, trong lòng thầm niệm “Đừng nói nữa!”

Nam Tiêu không nghe thấy, nên vẫn đang suy tư, “Lúc mấu chốt có thể cởi bỏ đuôi cá ra mà nhỉ.”, dứt lời, lại quan sát vẻ mặt xấu hổ của Hà Tỉnh, “Bọn cậu… thật à?”

“Đừng nói nữa, bọn mình đi đi.”, Hà Tỉnh kéo nam Tiêu đi về phía trước.

“Hôm nay không đi dạo phố nữa.”, Nam Tiêu kéo Hà Tỉnh về phía bãi đỗ xe, “Đi đến bệnh viện với tớ một chuyến.”

“Khó chịu ở đâu à?”, Hà Tỉnh hỏi.

Nam Tiêu không trả lời, “Cậu trả lời câu hỏi của tớ trước đi.”

Hà Tỉnh: “Thì… như cậu nói đấy.”

Vào xe, Nam Tiêu cười rung cả vai, “Ý của Trình Triều Lạc à?”

Hà Tỉnh gật đầu.

Nam Tiêu: “Cậu ấy sáng tạo thật đấy, cảm giác thế nào?”

Hà Tỉnh thật thà trả lời: “Thích lắm.”

Trên xe chỉ có hai người họ, chủ đề nói chuyện giữa đôi bạn thân được mở rộng ra, Nam Tiêu lại hỏi: “Tần suất của bọn cậu như nào?”

“Những hôm phải đi làm thì ít, ngày nghỉ thì nhiều hơn, trung bình khoảng hai ba hôm.”, Hà Tỉnh không biết như vậy có bình thường không.

Nam Tiêu: “Xem như Trình Triều Lạc không trọng ham muốn.”

Điều này thì Hà Tỉnh biết, mỗi lần Trình Triều Lạc đều tôn trọng ý kiến của cô, cho cô trải nghiệm tốt đẹp, sau đó mới đến anh.

Mấy chuyện vu vơ thì lúc nào cũng có thể nói được, Hà Tỉnh sực nhớ ra chuyện Nam Tiêu muốn đến bệnh viện, không biết là vì khó chịu ở đâu, nên lại hỏi thêm lần nữa.

Nam Tiêu: “Không khó chịu ở đâu cả, tại tháng này bà dì đến muộn, đi kiểm tra xem có phải có em bé rồi hay không.”

Hà Tỉnh bám lấy cánh tay Nam Tiêu mà hò hét.

“Vẫn chưa chắc mà, cậu hét cái gì?”, Nam Tiêu nhìn vẻ sung sướng của Hà Tỉnh mà phải bật cười theo, “Thật ra tớ vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị tinh thần để làm mẹ.”

Hà Tỉnh dừng màn hú hét lại, khóe miệng vẫn treo nụ cười tươi rói, “Lúc cưới cậu cũng có sẵn sàng đâu, giờ vẫn tốt đấy thôi? Có nhiều chuyện lúc chưa xảy ra thì sợ thật đấy, nhưng đến lúc ấy rồi, cậu sẽ phát hiện ra cũng chẳng đáng sợ lắm đâu.”

Tâm trạng thấp thỏm trước khi cưới, Nam Tiêu vẫn còn nhớ rõ, cũng y hệt như lần này khi biết mình có thể đang mang thai, đều là trước thì kích động sau lại âu lo, “Sáng nay, trước khi đi, tớ nghĩ nếu có thì bỏ luôn, thế nên mới để cậu đi cùng, giờ suy nghĩ lại thay đổi, nếu nó đến rồi, vậy thì tớ sẽ chào đón.”

Hà Tỉnh: “Đây là duyên phận của sinh mệnh đấy.”

“Cậu với Trình Triều Lạc định bao giờ thì cưới? Sau đấy cũng định sinh em bé luôn chứ? Sinh cùng tớ.”, Nam Tiêu nói.

Trở về từ đảo, Trình Triều Lạc lập tức lao vào công việc, bận rộn đến mức chẳng có thời gian về nhà bố mẹ, càng đừng nói đến chuyện lễ cưới. Hà Tỉnh cũng không sốt ruột, “Bọn tớ chưa từng lên kế hoạch cụ thể xem bao giờ sẽ tổ chức lễ cưới.”

“Nhanh lên đi.”, Nam Tiêu nói với giọng “hận không thể rèn sắt thành thép”, “Cậu ấy còn trẻ mà đã làm chủ công ty, tướng tá lại còn đẹp trai, cậu không sợ bị cái đám thích ăn bám hưởng vinh hoa cướp mất à?”

Hà Tỉnh cười phá lên, “Cướp đi càng tốt, chia tay tớ sẽ lập tức đi tìm phi công trẻ.”, cô giải thích thêm, “Nếu mà bị người có âm mưu cướp đi thật, thì chứng tỏ tình cảm của anh ấy với tớ không vững vàng, lấy “một bức tường hở lọt gió”, thà không có còn hơn.”

Nam Tiêu ngẫm nghĩ, “Cũng phải. Ê? Cậu thử Trình Triều Lạc bao giờ chưa?”

“Thử thế nào?”, Hà Tỉnh không hiểu.

“Trước khi cưới, tớ từng thử Mạnh Thiên Sơn rồi, qua cửa tớ mới đi đăng ký kết hôn. Tớ học cách trên mạng, vào game xin kết bạn với hắn, sau đấy tiếp cận add Wechat, giả vờ làm người lạ để cua hắn, để xem hắn xử lý vụ này thế nào, trên đời này có lắm thẳng đểu yêu được cùng lúc hàng bao nhiêu người đấy.”

“Mạnh Thiên Sơn xử lý thế nào?”, lòng hiếu kỳ của Hà Tỉnh lúc nào cũng dạt dào vô biên.

Nam Tiêu: “Nói là hắn có bạn gái rồi, sau đấy cho tớ vào danh sách đen.”

Dựa vào tính cách lạnh lùng của Trình Triều Lạc thì có lẽ là không khả thi, có khi anh còn chẳng thèm nói gì đã thẳng thừng xóa luôn. Hà Tỉnh tin Trình Triều Lạc, nhưng lại không dằn được máu ham vui, không dằn được lòng hiếu kỳ, trong đầu lập tức nảy ra ý định thử Trình Triều Lạc.

Bệnh viện nghe tình trạng của Nam Tiêu xong liền lập phiếu xét nghiệm cho cô, sau khi lấy máu không lâu đã có kết quả, đúng là mang thai thật. Trước đó Nam Tiêu đã tự kiểm tra bằng que thử ở nhà, nghe được kết quả thì không quá bất ngờ, Hà Tỉnh thì ngược lại, hỏi bác sĩ cả lô câu hỏi, lên xe vẫn còn nhìn Nam Tiêu chòng chọc, “Mấy tháng đầu ít vận động thôi, nghỉ ngơi nhiều vào, nếu mà đau bụng dữ dội quá là nhất định phải đến bệnh viện ngay.”

Nam Tiêu cười, “Biết rồi, dài dòng hơn cả mẹ tớ.”

Hà Tỉnh cũng cười, “Đương nhiên là phải dài dòng rồi.”, cô sờ bụng Nam Tiêu, “Đây là con rể tương lai của tớ mà lị.”

“Tớ không muốn sinh con trai.”, Nam Tiêu nhấn mạnh.

Hà Tỉnh lại sờ tiếp, “Thì bạn thân tương lai của con gái tớ.”

Vốn có kế hoạch đi dạo phố cùng nhau, nhưng vì Nam Tiêu có thai nên Hà Tỉnh không đi đâu hết, nhất quyết đưa Nam Tiêu về nhà nghỉ ngơi, còn đích thân đưa cô nàng vào tận nhà.

Rời khỏi nhà Nam Tiêu, Hà Tỉnh đến thẳng công ty Trình Triều Lạc. Anh đang họp, cô không có gì làm nên ngồi lên ghế tổng giám đốc xem ti vi, đợi đến khi Trình Triều Lạc đi vào, cô lập tức chạy đến bảo: “Nói cho anh một tin vui, Nam Tiêu có em bé rồi.”

Sắc mặt Trình Triều Lạc vẫn như thường, rất điềm tĩnh, “Nam Tiêu có em bé, em kích động cái gì?”

“Ôi vãi chưởng! Cậu nói gì cơ?”, theo sau Trình Triều Lạc, Mạnh Thiên Sơn nhảy ra nắm lấy bả vai Hà Tỉnh lay lắc, “Nói lại lần nữa.”

Trình Triều Lạc phát một cái vào cánh tay Mạnh Thiên Sơn, “Bỏ ra.”

Mạnh Thiên Sơn buông tay, “Ông mở nhà máy giấm được rồi đấy.”

Trình Triều Lạc giang tay ôm Hà Tỉnh vào lòng, “Lắc hỏng vợ tôi rồi.”, anh không ghen với Mạnh Thiên Sơn, mà chỉ không nhịn nổi hành vi lay Hà Tỉnh vì kích động của Mạnh Thiên Sơn.

Mạnh Thiên Sơn bó tay, “Hà Tỉnh làm từ thủy tinh động vào là vỡ à?”, anh chàng lùi lại một bước, “Tôi đứng cách xa thế này được chưa?”, Mạnh Thiên Sơn lại nhìn sang Hà tỉnh, “Nam Tiêu có thai à?”

Hà Tỉnh: “Cậu ấy không nói với cậu à?”

“Vợ chồng plastic, làm sao mà nghĩa nặng tình sâu như chị em cậu được.”, Mạnh Thiên Sơn để hết đống tài liệu của cuộc họp lên bàn, xoay người chạy ra ngoài, “Hai người ân ái đi, tôi ra ngoài gọi điện thoại đây.”

Hà Tỉnh nhìn bóng lưng cuống quýt của Mạnh Thiên Sơn mà không nhịn được phải ngẩng đầu hỏi Trình Triều Lạc, “Sao anh bình tĩnh thế?”

Trong mắt Trình Triều Lạc như giăng đầy dấu hỏi chấm, “Có phải con em đâu, sao anh phải kích động?”, anh cúi đầu cười với Hà Tỉnh, “Hay là em cũng sinh cho anh một đứa đi?”

Hà Tỉnh đẩy Trình Triều Lạc ra, “Mơ mộng hay nhỉ.”

Nói chuyện chưa được bao lâu, thì Trình Triều Lạc lại phải đi họp. Hà Tỉnh đợi trong nhàm chán, bèn lập một tài khoản mới, rồi gửi lời mời kết bạn với Trình Triều Lạc. Đến tận tối, Trình Triều Lạc vẫn chưa chấp nhận. Trước khi ngủ, Trình Triều Lạc đi tắm, Hà Tỉnh thấp thỏm không thôi. Hiện giờ Trình Triều Lạc không chơi game, không dùng các mạng xã hội khác, muốn dùng thân phận người lạ để kết bạn với anh, chỉ có thể thông qua Wechat.

Lúc Trình Triều Lạc đi từ phòng tắm ra, Hà Tỉnh vờ như đang nghịch điện thoại của anh, lướt lướt bấm bấm mấy cái, cô mở Wechat ra rồi bảo: “Có người kết bạn với anh này, ai đấy?”

“Không quen.”

“Em chấp nhận hộ anh nhé, ngộ nhỡ là bạn cùng trường ngày trước thì sao.”

Trình Triều Lạc nhìn tấm ảnh avatar dưới ngón tay Hà Tỉnh, dửng dưng nói: “Tùy em.”

Hà Tỉnh ấn nút chấp nhận, khóe môi trộm nhếch lên. Ngày hôm sau, cô dùng tài khoản mới với cái tên Bào Bào Hùng gửi tin nhắn cho Trình Triều Lạc: [Trình Triều Lạc phải không?]

ZL: [?]

Bào Bào Hùng: [Mình là Triệu Ninh, cũng học Đại học B, cậu không nhớ mình ư? Giờ mình cũng đang làm ở tòa Thịnh Thế,lần trước trông thấy cậu ở đại sảnh]

Hà Tỉnh thoăn thoắt gõ chữ, cô đang chuẩn bị thiết lập hình tượng một người yêu thầm đã lâu, lại chuẩn bị bịa một câu chuyện yêu thầm không thành rồi động lòng khi trùng phùng sau nhiều năm.

ZL: [Rồi sao?]

Bào Bào Hùng: [Không ngờ tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn có thể gặp được cậu, mình muốn kết bạn với cậu, được không?]

ZL: [Tùy thôi]

Giống phong cách của Trình Triều Lạc, Hà Tỉnh vội vàng hỏi: [Mình thật sự vui quá, Trình Triều Lạc, cảm ơn cậu]

Lúc này, Wechat của cô nhận được một tin nhắn của Trình Triều Lạc, [Đang làm gì thế?]

Hà Tỉnh đặt chiếc điện thoại cũ xuống, cầm điện thoại của mình lên rồi trả lời: [Soạn giáo án cho học kỳ sau]

Trình Triều Lạc: [Soạn hẳn hoi, về anh kiểm tra]

Hà Tỉnh: [Anh làm việc đi, mặc kệ em]

Trả lời xong lại cầm chiếc điện thoại cũ lên, dùng thân phận Triệu Ninh để nói chuyện với Trình Triều Lạc. Cầm lên đặt xuống hai chiếc điện thoại khiến Hà Tỉnh mỏi nhừ cả cánh tay.

Bên này vừa trả lời xong tin nhắn của mình, bên kia Bào Bào Hùng cũng nhận được một tin nhắn, [Cậu đang làm ở tầng mấy? Ra ngoài uống cà phê đi?]

Vậy mà lại chủ động hẹn đứa con gái khác đi uống cà phê, Hà Tỉnh tức tối trả lời anh: [Để hôm khác mình mời cậu, mấy hôm nay đang đi công tác]

ZL: [Được, về thì nhắn tôi]

Qua mấy hôm, Hà Tỉnh lại dùng tài khoản Bào Bào Hùng để nhắn tin cho Trình Triều Lạc, lần này vượt quá chừng mực, gửi hai tấm ảnh chụp bộ đồ nội y ren, [Hôm nay ra ngoài bị dính mưa, phải mua tạm hai bộ này, bộ nào đẹp?]

ZL: [Hồng nhạt]

Bộ hồng nhạt chỉ có một lớp ren siêu mỏng, chẳng phải loại đồ lót thông thường, Hà Tỉnh cố ý gửi mấy thứ mờ ám này, để xem phản ứng của anh.

Bào Bào Hùng: [Không ngờ cậu lại thích loại này, nhìn không ra là bề ngoài lạnh lùng mà bên trong cũng bạo phết]

ZL: [Bạo công khai còn được nữa là]

Nói chuyện với người lạ mà lại tùy tiện như này?

Quả nhiên trên mạng nói không sai mà, đàn ông đều là loại suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

Hà Tỉnh điên tiết ném điện thoại sang một bên, không thèm nói chuyện nữa.

Lúc này, Trình Triều Lạc chủ động gửi tin nhắn tới: [?]

Hà Tỉnh lại cầm điện thoại lên, gõ chữ trong sự phẫn nộ, [Thích màu hồng nhạt, thế mình mặc cho cậu ngắm nhé?]

Sau lại bổ sung thêm một tin, [Nghe nói cậu có bạn gái rồi, nếu không tiện thì thôi vậy]

ZL: [Tiện, bạn gái tôi ngốc lắm, tìm bừa một lý do thôi là cô ấy tin ngay]

Cuộc nói chuyện này không tiếp tục nữa, Hà Tỉnh thu dọn đồ đạc, kéo vali định về nhà.

Kết hôn? Kết hôn cái ông nội nhà anh đấy.

ZL: [Định vị khách sạn]

[Mấy giờ đến?]

Hà Tỉnh gửi ảnh chụp màn hình cuộc nói chuyện giữa Trình Triều Lạc và Bào Bào Hùng sang điện thoại của cô, sau đó kéo Trình Triều Lạc vào danh sách chặn, rồi xóa tài khoản Bào Bào Hùng, tắt điện thoại cũ, cuối cùng kéo va li đi về nhà. Vừa ra đến cửa tòa nhà, cánh tay cô bỗng bị tóm lại, “Em đi đâu đấy?”

“Cần anh quan tâm à?”, Hà Tỉnh ngó lơ Trình Triều Lạc.

Trình Triều Lạc không giận mà lại bật cười, anh một tay kéo Hà Tỉnh, một tay tống chiếc vali vào cốp xe. Hà Tỉnh vừa đánh vừa đá anh cũng không buông, cuối cùng vẫn bị nhét vào xe, cài dây an toàn. Trình Triều Lạc vòng sang ghế lái, cửa xe “cạch “ một tiếng – đã bị khóa lại rồi.

Hà Tỉnh trợn trừng mắt nhìn anh.

Trình Triều Lạc không lái xe đi, chỉ xoay người cười với cô, “Em tức giận gì đấy?”

“Bao nhiêu năm nay tôi đúng là mù rồi, không nhìn ra anh lại là loại người tùy tiện như thế.”, Hà Tỉnh giơ đoạn nói chuyện kia ra trước mặt Trình Triều Lạc.

Anh chẳng thèm nhìn mà hỏi luôn: “Không tin anh thế cơ à? Anh làm chưa tốt chỗ nào, để em phải nảy sinh ý định thử anh như này?”

“…”

Hà Tỉnh á khẩu, lúc cô mới làm chuyện này hoàn toàn chỉ vì ham vui, chứ không phải là vì không tin Trình Triều Lạc, sự việc phát triển đến bước này, cô lập tức hiểu ra, vội giơ nắm đấm lên tẩn anh, “Anh cố ý phải không?”

Trình Triều Lạc nắm lấy tay cô, đan các ngón tay vào nhau, cuộn vào lòng bàn tay, “Có cô bạn gái nào lại chủ động để bạn trai kết bạn với một cô gái không rõ lai lịch không?”

Hà Tỉnh: “…”

Sơ suất quá, lúc ấy cô chỉ nghĩ làm thế nào để dùng tài khoản lạ kết bạn Wechat với Trình Triều Lạc, không cẩn thận tính đến vấn đề logic, vả lại chuyện này vốn dĩ là cô làm chơi chơi thôi, không quá để tâm suy nghĩ kĩ càng.

“Còn nữa, bọn mình quen nhau bao nhiêu năm nay, thói quen nói chuyện, từ ngữ em hay dùng, anh vừa nhìn đã nhận ra rồi.”, Trình Triều Lạc khẽ búng lên trán Hà Tỉnh, “Lần sau trước khi thử anh, nhớ phải nghĩ logic cho kĩ vào, đừng để chưa bắt đầu đã bị anh phát hiện ra.”

Hà Tỉnh: “…”

Người học máy tính, khả năng tư duy logic quả thật đáng sợ. Muốn lừa Trình Triều Lạc quá khó, hơn nữa anh không thích kết bạn vu vơ trên Wechat, bạn bè muốn kết bạn, anh sẽ chủ động gửi lời mời, những tài khoản không rõ danh tính, anh luôn bỏ qua.

“Anh cố ý nói chuyện với hai tài khoản một lúc, làm em cuống tay cuống chân thôi.”, Hà Tỉnh nói một cách chắc nịch.

“Thông minh rồi đấy.”, Trình Triều Lạc gập ngón tay lại quệt nhẹ bên má cô.

Hà Tỉnh xoay tay phát một cái lên lưng anh, “Lại gài em.”

Trình Triều Lạc: “Lần này là em lừa anh trước mà.”

Hà Tỉnh: “…”

Trình Triều Lạc không nói gì, mà đột nhiên đánh xe rời khỏi khu nhà, làm Hà Tỉnh phải hỏi: “Đi đâu đây?”

“Đến rồi em sẽ biết.”, Trình Triều Lạc không trả lời luôn.

Hà Tỉnh tranh thủ ngủ một giấc trên xe, đến khi tỉnh thì đã tới trước cửa Cục Dân chính, cô mở to hai mắt nhìn Trình Triều Lạc, “Đến Cục Dân chính làm gì?”

“Đăng ký.”,Trình Triều Lạc xoay người cởi đai an toàn cho cô, “Đỡ cho em không có cảm giác an toàn, còn phải dùng cách nhạt nhẽo để thử anh.”

“Không không không! Em tin anh mà, lập cái nick Bào Bào Hùng chỉ là vì tò mò xem anh phản ứng với tình huống này thế nào thôi! Cũng là tò mò anh sẽ nói chuyện như nào với người khác thôi mà!”

Trình Triều Lạc không nghe lời giải thích của cô, “Trên đảo em đã nhận lời cầu hôn của anh rồi.”

“Nhưng mà đột ngột quá.”, Hà Tỉnh ngồi im, không chịu xuống xe, “Với lại hôm nay em không mang sổ hộ khẩu, bố mẹ cũng không biết.”

Trình Triều Lạc lấy một túi đựng tài liệu từ ghế sau xe ra, “Anh lấy sổ hộ khẩu rồi, các bố mẹ đều biết hết, nhà hàng tối nay cũng đặt xong rồi.”

Hà Tỉnh: “…”

Thế nên trong khoảng thời gian nói chuyện với cô, tên chó má này đã kịp về nhà móc ngoéo với phụ huynh xong xuôi về việc đăng ký kết hôn rồi, mọi thứ đều đâu ra đấy, chỉ đợi cô nhảy vào bẫy.

Cứ thế, trong một buổi chiều vô cùng bình thường, họ từ một đôi tình nhân trở thành một đôi vợ chồng được pháp luật bảo hộ.

Ra khỏi Cục Dân chính, Hà Tỉnh cầm quyển sổ màu đỏ trong tay, vẫn mơ màng cảm thấy không chân thực. Cô giơ quyển sổ lên nền trời xanh ngoài cửa sổ, chụp một tấm ảnh, sau đó đăng lên trang cá nhân, [Bị tên chó má âm mưu đầy mình lôi đi đăng ký, sau này chúng tôi hợp pháp rồi.]

Cô mỉm cười trả lời lại bình luận của bạn bè, không nhìn đường, đến khi ngẩng đầu lên thì phát hiện đây không phải đường về nhà bố mẹ, nên hỏi: “Đi đâu đây?”

Trình Triều Lạc: “Về nhà.”

Hà Tỉnh: “Làm gì?”

Đèn đỏ vụt sáng, Trình Triều Lạc dừng xe, nghiêng đầu nhếch môi cười với Hà Tỉnh, “Mặc bộ hồng nhạt.”
Bình Luận (0)
Comment