Không Được Không Yêu Tôi

Chương 2

Trên xe cảnh sát, đồng nghiệp Lý Nghiên nói:

“Chúng tôi tra được rằng sau khi vượt ngục, Trần Bá Diễn từng dùng điện thoại công cộng ở địa điểm này.”

Tôi cúi đầu nhìn ảnh trong máy tính bảng.

“Đúng, đây là nơi hai người từng sống chung.”

Sau khi xác định quan hệ yêu đương, tôi từng sống cùng Trần Bá Diễn một thời gian không ngắn tại nơi này.

Bước vào cửa, đôi dép lê tình nhân ngay ngắn trên thảm cứ như mọi thứ vẫn chưa thay đổi.

Nhưng trên bàn trà, trong gạt tàn có tàn thuốc mới, rõ ràng vừa hút.

“Báo cáo xét nghiệm đầu lọc đã có, đúng là của Trần Bá Diễn.”

Tôi cùng Lý Nghiên đi vào phòng ngủ, anh ta khẽ cười khẩy:

“Gan cũng to thật, mới trốn tù vài tiếng đã dám quay về đây, đúng là kiểu tư duy ngược.”

Trong phòng, các cảnh sát đang chụp ảnh lấy chứng cứ, nhưng tâm trí tôi đã mơ hồ.

Đây là căn nhà đầu tiên tôi sống cùng Trần Bá Diễn, cũng là lần đầu tiên tôi — với tư cách cảnh sát ngầm — tiếp xúc với một trùm m a túy.

---

Tốt nghiệp trường cảnh sát, tiếp nhận số hiệu cảnh sát từ cha tôi, tôi lập tức được điều đi nằm vùng, tiếp cận Trần Bá Diễn.

Lý do rất đơn giản — tôi trông giống sinh viên, ánh mắt trong trẻo, nhưng lại là người lạnh lùng nhất trong số bạn cùng khóa.

Thời điểm ấy, Trần Bá Diễn chưa phải trùm m a túy ở Hoa Tây, chỉ là tay chân cấp hai không có thế lực gì. Nhưng vì quá trẻ, nên hắn lọt vào tầm ngắm của chúng tôi.

Muốn tóm gọn tổ chức, cách tốt nhất là từng bước đặt mồi nhử.

Tôi đóng giả là nhân viên thu ngân trong tiệm tạp hóa dưới lầu nhà hắn.

Mỗi tối khoảng 11-12 giờ, hắn đều xuống mua thuốc lá.

Hắn có gương mặt đẹp đến kinh ngạc, mặc áo khoác đen, ngũ quan rõ nét, làn da trắng gần như lạnh lẽo.

Ban đầu, tôi cố gắng không để bị nghi ngờ, đến nửa tháng sau mới bắt chuyện.

Nội dung rất đơn giản, chỉ là nhắc hắn hút thuốc nhiều quá, nên bớt lại.

Hắn nhướng mày nhìn tôi.

Từ đó, tôi kiếm cớ trò chuyện đôi ba câu mỗi ngày.

Tôi cứ nghĩ “cây sắt cũng bị tôi dỗ cho nở hoa rồi”, mà Trần Bá Diễn vẫn chẳng có cảm tình gì với tôi.

May là, đồng đội tôi đã giúp đẩy nhanh tiến độ.

Khi đó, cảnh sát mở một chiến dịch nhỏ nhằm vào đường dây buôn m a túy. Dù chưa đánh vào gốc rễ tổ chức lớn, nhưng cũng phá được nhiều mắt xích nhỏ.

Trong đó có cả nhóm của Trần Bá Diễn.

Cố ý để hắn bị thương nặng mà thoát, để tôi “tình cờ” cứu hắn trong bãi rác.

Hắn mình đầy máu, làn da vốn đã trắng càng thêm tái. Khi tôi phát hiện ra, hắn vẫn giữ cảnh giác.

Tôi đóng vai cô nhân viên tiệm tạp hóa sợ hãi, nghe hắn dặn không được đến bệnh viện, liền đưa hắn về nhà mình.

Sau đó, hắn ở lại nhà tôi vài ngày.

Mọi thứ đều đã được sắp xếp kỹ lưỡng: vị trí phòng ngủ, chiếc khăn tắm “vô tình” rơi sau khi tôi ra khỏi phòng tắm, tiếp xúc cơ thể khi băng bó vết thương.

Tôi cố tỏ ra hoạt bát dễ thương, làm hắn cười bằng mọi cách: nấu cà ri thành hình con gấu, buộc băng gạc thành nơ bướm.

Một nam một nữ ở chung, vậy mà hắn vẫn nhịn được nửa tháng.

Nhiều đêm, hắn chỉ lặng lẽ nhìn tôi bằng đôi mắt đen sâu thẳm.

Dù đội trưởng dặn tôi phải giữ bình tĩnh, nhưng có lúc tôi nhìn hắn mà nghi ngờ: mình đã bị lộ?

Bình Luận (0)
Comment