Không Được Không Yêu Tôi

Chương 5

“Đang nghĩ gì vậy?”

Một bàn tay kẹp điếu thuốc kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

Đã lâu rồi tôi không ngửi thấy mùi thuốc. Tôi ngẩn người.

Nhiều đồng nghiệp thường hút thuốc khi suy nghĩ, nhưng Trần Bá Diễn chưa bao giờ hút trước mặt tôi.

Để xây dựng hình tượng gái ngoan, tôi càng không thể hút.

“Lấy được anh hùng hạng nhất rồi, chắc cô sắp lui về hậu phương nhỉ?”

Tôi và Lý Nghiên ngồi bậc thang hành lang, anh ta vò tóc, xem báo cáo, hỏi tôi.

Tôi gật đầu.

Chúng tôi — những người như tôi — cuối cùng đều sẽ như cát bụi, tan vào hư không.

“Sau khi giải ngũ, cô định làm gì?”

“Giáo viên tiếng Anh.”

Tôi đáp ngay, anh ta nhướn mày.

“Tôi nghĩ mình có thiên phú dạy học…”

Trần Bá Diễn chưa từng học hành tử tế.

Tiếng Anh của hắn là tôi dạy.

Có lẽ vì tôi dạy hay, hoặc vì hắn thông minh.

Từ một người từng nói “You is my”,

Giờ đã dám dùng tiếng Anh tuyên chiến với cảnh sát.

Vâng, tôi tin tất cả những gì hắn làm là để tuyên chiến với cảnh sát, và để ép tôi xuất hiện.

Hắn ngạo mạn trở về nơi từng sống cùng tôi, để lại dấu vết sinh hoạt.

Như đang nói: tôi sẽ tìm được em, dù có bao nhiêu cảnh sát bảo vệ, em cũng không trốn được.

“Nên tôi nghĩ, giữ tôi trong khách sạn kiểu này cũng chẳng ích gì.”

Tôi khoanh tay, nói với Lý Nghiên đang đứng canh trước cửa phòng trọ.

“Nếu Trần Bá Diễn muốn tìm tôi, cứ để tôi ra ngoài.”

Anh ta thở dài:

“Cô nói gì thế? Mạng ai không phải mạng? Trừ phi bất đắc dĩ, chẳng ai muốn mất đồng đội.”

Thấy tôi im lặng, anh ta vỗ vai tôi:

“Tiểu Giang, cô biết rất rõ, bọn buôn m a túy báo thù cảnh sát ngầm tàn độc thế nào mà.”

Ngoài cửa sổ là ánh mặt trời chói chang, xuyên cả rèm chắn sáng.

Một vệt sáng đong đưa.

Phải rồi, tôi sao có thể không biết.

Cha tôi từng là đội trưởng đội chống m a túy ở Trường Minh. Một băng m a túy nước ngoài từng treo thưởng 1 triệu đô cho cái đầu ông.

Khi bác hai tôi tìm được xác ông, tôi vẫn còn chưa tốt nghiệp trường cảnh sát.

Tôi nên cảm ơn ông, đã cho tôi một bài học cuối cùng.

Vì cả đời này, tôi chưa từng thấy cái chết nào thê thảm hơn.

Từ đó, bất kể đối mặt cảnh tượng nào, tim tôi cũng không còn rung động nữa.

Cha tôi từng nói: muốn được anh hùng hạng nhất khi còn sống là rất khó.

Vậy nên, tôi chỉ muốn lấy được một tấm huân chương khi còn sống, để ông trên trời được thấy.

Bình Luận (0)
Comment