Không Được Nói

Chương 5

Lời khai giả và Gϊếŧ người chặt đầu

Edit: Rea

—————

Ngụy Hoài Minh chỉnh kiểu tóc nửa ngày trước cái ống kính đen kịt, sau khi xác định dáng vẻ không có vấn đề gì mới hắng giọng nói: "Thứ được tìm thấy bên bờ sông ngày hôm qua đúng thật là một cái xác, nhưng nó đã được xác nhận là xác của một con chó săn lông vàng. Chúng tôi cũng rất kinh ngạc, rốt cuộc là hung thủ mất trí đến mức nào mới có thể làm ra loại hành vi lột da ném xác này ---- đối với loại sát nhân có tính cách chống đối xã hội tiềm ẩn này chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực để truy tìm, hơn nữa trước nhất tôi sẽ cho mọi người một lời giải thích!" Nói xong còn vô cùng nhiệt huyết giơ tay lên kính lễ làm Lục Bạch đứng bên cạnh kinh hãi đến mức nổi da gà toàn thân.

Phóng viên gần anh nhất đặt câu hỏi: "Nhưng có những người xem nói rằng đó là thi thể người."

Ngụy Hoài Minh bất lực dang tay: "Tôi cũng rất tò mò muốn hỏi tại sao lại có cách nói như vậy. Nhân viên công tác của chúng tôi đã vớt xác từ sông lên, sau khi vớt lên cũng dọn sạch hiện trường và cũng chỉ có nhân viên của chúng tôi nhìn thấy hiện trường đó. Một bao rác nhìn qua được bao bọc kín mít vậy mà chỉ vì có cảnh sát vây quanh liền biến thành thi thể, thậm chí còn là thi thể người sao? Vẫn luôn có kẻ muốn tung ra tin tức ầm ĩ, nếu không phải cục cảnh sát có quy định thì tôi cũng không ngại dẫn các người vào xem. Xác thật bởi vì do sơ xuất của chúng tôi đã gây ra sự hoảng loạn nhất định cho xã hội nên chúng tôi gửi lời xin lỗi sâu sắc về sự việc này đến mọi người, nhưng..."

Anh bỗng nhiên ngước mắt nhìn chằm chằm vào ống kính trước mặt, tăng thêm khẩu khí: "Các người có biết tung tin đồn thất thiệt cũng là phạm pháp không?" Ngụy Hoài Minh nói xong câu đó rồi nhìn lướt qua mọi người dưới bậc thềm, các phóng viên đều cúi đầu viết viết vẽ vẽ, khung cảnh đột nhiên im lặng hẳn.

Triệu Chính nhoài người trên bệ cửa sổ chép chép miệng: "Sếp chúng ta cứng thật đó."

Thật vất vả mới tiễn được đám phóng viên đi, Lục Bạch lại nhớ đến chuyện tính sổ Ngụy Hoài Minh, từ việc quen biết ba anh như thế nào cho đến ngày hôm qua líc bọn họ không có ở đây ông đã phải khuyên phóng viên đi như thế nào, nói đến lúc sau có chút khát nước, Ngụy Hoài Minh vô cùng chân chó đến đưa nước cho ông: "Lục cục, cháu biết sai rồi, đó không phải là do tình thế bắt buộc hay sao..." Lục Bạch nghe thấy lời này thì giơ ngón tay lên nhưng lại bị ấn xuống, thằng nhóc đối diện kia chạy thẳng đến phía sau đấm lưng cho ông, "Nhưng cho dù là tình thế bắt buộc thì cậu cũng không thể như vậy được! Tôi nhớ dai lắm đó!"

Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.

Lục Bạch đặt cái ly trong tay xuống ý bảo anh có rắm mau thả, Ngụy Hoài Minh cũng lười nói vòng vo nên đi thẳng vào vấn đề: "Cháu muốn xem hồ sơ hoàn chỉnh của 'Tam Giác Vàng'." Anh nhấn mạnh hai chữ "hoàn chỉnh", Lục Bạch quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt anh hỏi: "Có ý gì?"

Ngụy Hoài Minh thoải mái đối diện với ông, anh nói là nghĩa trên mặt chữ.

Anh đã suy nghĩ cả đêm hôm qua, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Anh luôn thích nghiên cứu sâu các loại kỳ án nhưng tại sao hầu như hoàn toàn không biết gì về vụ án lớn như 'Tam giác vàng'? Vừa rồi lúc nghe Lục Bạch nói chuyện đột nhiên anh nhận ra ---- phần hồ sơ anh nhìn thấy căn bản không phải là bản hoàn chỉnh. Hiện tại lại nhìn thấy phản ứng của Lục Bạch lúc này anh càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình hơn.

Trực giác mách bảo anh rằng còn có những bí mật ẩn chứa trong đó.

"Không phải là cậu đã xem qua hồ sơ hoàn chỉnh rồi sao?" Lục Bạch ho khan rồi nhìn sang chỗ khác khi ông nhận ra vừa rồi mình đã thất lễ, "Sao cậu lại nghĩ đến vụ án đó? Có liên quan gì đến vụ gϊếŧ người lần này không?"

"Hiện tại cháu chỉ đang nghi ngờ thôi nên mới cần xem lại hồ sơ lần nữa." Trong lòng Ngụy Hoài Minh dâng lên nghi hoặc nên lời nói cũng lấp lửng, anh luôn cảm thấy giống như là mình gặp phải cái gì đó nhưng lại không nắm bắt được, loại cảm giác này rất kỳ lạ.

Lục Bạch tỏ thái độ rất kiên quyết, hồ sơ hoàn chỉnh được cất giữ trong phòng lưu trữ, muốn xem thì cứ đi xem, nhưng chính ông tận mắt ông chứng kiến 'Tam giác vàng' đã chết từ nhiều năm trước nên không có khả năng xuất hiện lại. Ngụy Hoài Minh biết không mình không lấy được gì từ miệng ông nên bèn tìm cớ chuồn khỏi phòng làm việc, Lục Bạch cũng không ngăn cản mà chỉ ngây ngẩn nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ.

Có một con chim én bay vào từ cửa sổ, vỗ cánh bay trong phòng làm việc nhưng không tìm thấy đường thoát ra, sau đó nó đậu trên bả vai Lục Bạch, vừa định sửa sang lại lông vũ thì bị một bàn tay to nắm chặt cổ.

Trong phòng làm việc vang lên một tiếng chim hót ngắn ngủi nhưng sau đó lại chìm dần trong yên tĩnh.

Khi Ngụy Hoài Minh vào phòng thẩm vấn thì anh thấy Tần Nghiên đang cau mày nhìn một tờ giấy, vẻ mặt phức tạp đến mức như thể tờ giấy đó có mối hận sâu sắc với mình vậy, anh tiến đến gần hắn nhìn thoáng qua thì thấy đó là khẩu cung. Tần Nghiên thấy anh tiến vào liền trở lại khuôn mặt tươi cười thường ngày: "Ngụy đội, có thể là tôi cần anh giúp gọi một cuộc điện thoại."

"Gọi cho ai?"

"Tôn Giai Thần."

Ngụy Hoài Minh bấm điện thoại, tầm mắt anh nhìn xuyên qua kính thủy tinh dừng lại trên người phụ nữ bên trong. Người phụ nữ hôm qua bị bắt hiện tại đã tẩy trang hoàn toàn nên không còn vẻ quyến rũ như ngày hôm qua, nhưng lại trông trẻ hơn rất nhiều, cô ta có vẻ rất ung dung, thậm chí là sau khi cảm nhận được tầm mắt của Ngụy Hoài Minh còn tặng cho anh một nụ hôn gió khiến Ngụy Hoài Minh muốn buồn nôn, vừa quay đầu lại thì giọng Tôn Giai Thần truyền đến.

Đối phương vẫn bắt đầu với giọng điệu cà lơ phất phơ nhưng khi nghe nói muốn anh ta đến cục cảnh sát xem thi thể thì liền sợ hãi, nói thẳng do bản thân có vài cuộc họp quan trọng phải được tổ chức nên thật sự không có thời gian. Ngụy Hoài Minh lười đôi co cùng phú nhị đại cả ngày ăn no tối đần độn, khi anh nói nếu cậu không đến thì tôi sẽ phế bỏ hết ba chân của cậu thì Tôn Giai Thần mới đồng ý.

"Cô ta nói nạn nhân cướp người đàn ông của mình, cô ta tức giận quá nên mới lừa nạn nhân đến khách sạn để gϊếŧ." Tần Nghiên nói đến đây thì nhíu mày, "Chúng ta đều đã xác nhận được nạn nhân là vợ của Tôn Trinh, chẳng lẽ điều này cũng vậy sao? Hơn nữa nếu là gϊếŧ ở khách sạn thì làm sao mà không đến một đêm có thể rửa sạch sẽ vết máu?"

Ngụy Hoài Minh nghe hắn nói vậy thì cười nói: "Nếu thật là như vậy thì chị gái này đúng là siêu nhân."

"Với cả cô ta nói rằng việc làm tổn thương đến bộ phận riêng tư của nạn nhân vốn không có người đàn ông nào cả mà là do cô ta dùng dụng cụ làm." Tần Nghiên lại bắt đầu nghịch ngón tay, "Quả thật là chúng ta không phát hiện ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ của đàn ông trong cơ thể nạn nhân nên lập luận này cũng có cơ sở... nhưng khi hỏi là dụng cụ gì thì cô ta không nói rõ. Còn về việc vứt xác thì cô ta nói rằng cố tình đặt thêm vài chỗ để chúng ta có thể nhanh chóng tìm được mình ---- cô ta biết bản thân gϊếŧ người sẽ chạy không thoát nên đã cùng chúng ta chơi đùa."

Có hàng tá lỗ hổng trong đó.

"Cô ta không biết 'Tam giác vàng' sao?" Ngụy Hoài Minh thấy Tần Nghiên lắc đầu khiến anh cũng cảm thấy nhức đầu theo ---- dấu vết bắt chước rõ ràng như vậy dù có đánh chết anh cũng không tin đó là trùng hợp, nhưng anh lại không tìm được bất kỳ bằng chứng nào, giống như đấm một quyền vào bông vậy, không những không gây ra thương tổn nào mà ngược lại bông còn có thể trêu ngươi.

Khi Triệu Chính dẫn Tôn Giai Thần vào thì nhìn thấy cảnh hai người đang cau mày viết viết vẽ vẽ gì đó, cậu phải gọi "Sếp" mấy lần mới khiến Ngụy Hoài Minh chú ý đến, anh ngẩng đầu nhìn Tôn Giai Thần: "Xem qua thi thể chưa?"

Tôn Giai Thần lắc đầu nói chưa. Khi Ngụy Hoài Minh vừa chuẩn bị bảo Triệu Chính dẫn anh ta đi xem thi thể thì anh thấy một cái chổi lông gà lướt qua trước mắt mình, lại cúi đầu thì phát hiện người nọ đã ngồi xổm trên mặt đất: "Anh Minh, em sợ."

"Đừng sợ, có anh ở đây."

Dù cái đầu bị mất nước nghiêm trọng nhưng anh ta vẫn có thể nhìn thấy bóng của người đó lúc còn sống, chỉ cần liếc mắt một cái là Tôn Giai Thần đã nhận ra.

Sau đó thì anh ta bắt đầu nôn mửa.

Ngụy Hoài Minh đến vỗ lưng rồi đưa nước cho anh ta, Tôn Giai Thần vẫn ôm cái thùng rác nôn không ngừng đến mức không còn thứ gì có thể nôn nữa cũng không chịu buông ra, nước mắt nước mũi cùng nhau rơi xuống thùng rác, anh ta cúi thấp đầu như muốn vùi vào bên trong. Anh ta há miệng thở dốc nhưng không thốt ra lời nào, sau khi thử vài lần mới miễn cưỡng nói ra: "Cô ấy..." Ngụy Hoài Minh không ngờ rằng phản ứng của anh ta lại lớn như vậy, anh vội vàng rót cho Tôn Giai Thần mấy ly nước súc miệng ý bảo anh ta khoan hãy nói.

Phải mất nửa giờ sau Tôn Giai Thần mới chịu buông thùng rác ra nhưng tầm mắt vẫn dán vào đó, lúc mở miệng có chút nghẹn ngào: "Anh Minh, trước kia cô ấy không giống như thế này, cô ấy đã từng rất xinh đẹp... Cô ấy cũng không phải là tiểu tam, cô ấy thật sự thích ba em... Cô ấy cũng đối xử rất tốt với em... Lúc em bị đau dạ dày cô ấy đã nấu canh cho em, còn không để ba nói cho em là do mình nấu, có lần bị em nhìn thấy, em liền đến xô cô ấy, em còn khiến cô ấy phải dọn đi nữa..." Hai tay Tôn Giai Thần ôm mặt, cả người đều phát run, "Tại sao em lại là một thứ như vậy chứ... Nếu em không để cô ấy đi thì cô ấy sẽ không chết... Anh Minh, là em hại chết cô ấy..."

Ngụy Hoài Minh nghe anh ta nói linh tinh, mỗi lần nói ra một câu thì trái tim lại đau đớn, anh muốn nói đó không phải là lỗi của cậu nhưng câu này lại quá cứng nhắc, anh còn muốn nói bọn anh nhất định sẽ tìm ra hung thủ nhưng ngay cả anh cũng không dám khẳng định được điều đó.

Bỗng nhiên anh cảm thấy bản thân mình thật kém cỏi.

Không có ai đi qua cửa phòng pháp y, hai người ngồi ở cuối hành lang không nhúc nhích, nhìn như hai cái bóng.

Tần Nghiên ở trong phòng thẩm vấn sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình thì đột nhiên trong đầu lại nảy ra một ý nghĩ, vì thế hắn dặn dò một cảnh sát trẻ giúp mình theo dõi phạm nhân còn mình thì đi đến phòng pháp y.

Ngụy Hoài Minh thấy Tần Nghiên đến cũng lười nhúc nhích mà chỉ chờ hắn ngồi xuống bên cạnh rồi nghe hắn nói: "Tôi nghĩ ra một cách."

"Cách gì?" Vẻ mặt Ngụy Hoài Minh mệt mỏi, anh cuốn góc áo của mình không nhìn hắn.

"Anh sao vậy?" Tần Nghiên chú ý đến động tác nhỏ của anh, hắn nhìn thấy Tôn Giai Thần đã khóc mệt nằm dựa trên vai anh thì đoán có lẽ là anh đã bị Tôn Giai Thần ảnh hưởng, nhưng hắn vẫn hỏi một câu vô nghĩa như vậy. Ngụy Hoài Minh nói không sao nhưng so với anh thì Tần Nghiên tương đối ổn hơn, hắn nói nếu tâm trạng của đội trưởng không tốt thì sẽ không thể điều tra vụ án được.

Ngụy Hoài Minh thở dài: "Hay là tôi nói bản thân tôi ghét bác sĩ tâm lý đây... Vừa rồi tôi đã nghĩ, trước đó cậu nói người đàn ông đó hẳn là sẽ tái phạm, vậy cậu nói thử xem nếu tôi sớm bắt được hắn ta thì mọi chuyện sẽ không trở thành như ngày hôm nay phải không?" Không đợi Tần Nghiên mở miệng thì hắn đã nói tiếp, "Tôi biết là cậu sẽ nói loại chuyện này thường diễn ra, hơn nữa hầu như không có ai báo án nên bắt không được hắn cũng không phải là lỗi của tôi, cậu còn sẽ nói với tôi rằng bây giờ nghĩ về những điều đó là vô ích, phá án mới là việc đúng đắn nhất... Tôi đều biết hết cả."

"Chỉ là tôi rất khổ sở."

Tần Nghiên nhéo anh một cái khiến suýt chút nữa Ngụy Hoài Minh nhảy dựng lên vì đau, anh ôm lấy cánh tay quay đầu lại trừng hắn, Tôn Giai Thần đang dựa vào vai anh cũng bị chuyện này đánh thức, anh ta sững sờ nhìn Tần Nghiên.

Tần Nghiên nhìn vào mắt Ngụy Hoài Minh rồi chỉ vào phòng pháp y nói với anh: "Đau lắm đúng không? Nhưng người bên trong đó không thể cảm nhận được. Cho dù anh có cảm thấy có lỗi với cô ấy hay tiếc nuối cho cô ấy, thậm chí là anh mang hung thủ đến dập đầu trước mặt cô ấy, cô ấy đều không thể cảm nhận được. Tôi nghĩ là Ngụy đội anh hiểu rõ hơn tôi mục đích phá án của chúng ta là gì, chúng ta phải giải oan cho người chết, nhưng còn hơn thế nữa, chúng ta phải vì những người còn sống mà cố gắng để họ không phải chịu thêm nỗi đau này."

Bỗng nhiên Ngụy Hoài Minh nâng tay lên xoa xoa đầu hắn, động tác này của anh trực tiếp đóng đinh Tần Nghiên ngay tại chỗ, hắn cứng lưỡi không nói được gì. Hắn nghe thấy Ngụy Hoài Minh nói: "Rất mềm."

Tóc và tim đều rất mềm.

"Được rồi, nói chuyện chính sự." Ngụy Hoài Minh bị hắn giáo huấn một hồi nên tâm tình cũng tốt lên, anh đẩy Tôn Giai Thần đang dựa trên vai mình sang bên một bên, chỉnh lại quần áo rồi hỏi Tần Nghiên, "Cậu nghĩ ra cách gì?"

Tần nghiên vuốt lại tóc của mình che đi sự mất tự nhiên trong ánh mắt, cười như một con hồ ly thành tinh: "Lừa hắn."

Hết chương 05.

Bình Luận (0)
Comment