Không Được Nói

Chương 57

"Em muốn anh."

Edit: Rea

-----

"Đúng rồi, sao nó không về cùng cậu?"

Tần Nghiên bất động nhìn điện thoại, nghiêng đầu: "Cãi nhau."

"Chuyện này lạ thật, hai đứa mà cũng cãi nhau?" Vẻ mặt mẹ Ngụy nghi ngờ, "Cậu hận không thể cung phụng nó, nó còn có gì không hài lòng?"

Tần Nghiên thở dài, nói rõ nguyên nhân cho bà một lượt.

Nói xong lại hỏi: "Phải dỗ anh ấy thế nào mới được ạ?"

Mẹ Ngụy nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn là muốn cười, cố nén cười ý đáp hắn: "Chuyện tình cảm của hai đứa hỏi ta có ích lợi gì?"

"Tôi không có cách nào." Tần Nghiên lại gọi điện cho Ngụy Hoài Minh, vẫn là nhắc nhở "Đối phương đã tắt máy" như cũ, "Ngài cũng thấy rồi, đây lần đầu tiên anh ấy không để ý tới tôi... Tôi thật sự không biết làm thế nào anh ấy mới có thể tha thứ cho tôi."


Tần Nghiên sắp điên lên rồi.

Vừa rồi hắn nói với mẹ Ngụy mình vẫn luôn phải dùng thuốc thần kinh thật ra là nửa thật nửa giả. Mấy năm trước đúng thật là muốn dựa vào cái này để sống tiếp, nhưng trong thời gian này hắn vẫn luôn phối hợp trị liệu, không bao lâu sau đã không cần uống thuốc nhiều nữa, mà từ sau khi xác định quan hệ với Ngụy Hoài Minh thì ngay cả thuốc ngủ cũng không cần đến.

Nhưng mà hôm nay, hắn lại lấy lọ thuốc ra.

Từ giây phút Ngụy Hoài Minh tức giận với hắn, hắn đã cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn gấp gáp muốn được tha thứ, lời đối phương nói hắn gần như không nghe vào một câu, chỉ có thể nghe thấy âm thanh từ đáy lòng --

"Trói lại ném lên giường, làm đến khi anh ấy không còn sức nói chuyện nữa mới thôi".

Loại phương pháp nguyên thủy mà tàn bạo này trong lòng càng ngày càng nghiêm trọng, nên hắn chỉ có thể chạy trối chết.


"Khi đối mặt với anh ấy, tôi không biết phải nói như thế nào mới tốt." Tần Nghiên vẫn không ngừng gọi điện thoại, lông mày cũng sắp xoắn vào nhau, "Tuy rất không nên, nhưng mà, có thể xin ngài giúp tôi được không?"

Mẹ Ngụy: "Giúp như thế nào?"

Tần Nghiên suy nghĩ một chút, do dự nói: "Giúp tôi... Xin anh ấy tha thứ cho tôi đi... Tôi thật sự không còn cách nào khác, không phải cố ý giấu anh ấy, cũng chưa từng nghĩ tới tính kế anh..."

"Bạn nhỏ, loại chuyện cầu xin tha thứ này nhất định phải tự mình nói trước mặt." Mẹ Ngụy nghiêm mặt nói, "Chân thành một chút, nói những điều mà cậu muốn cho nó biết mới được."

Tần Nghiên dùng sức lắc đầu: "Tôi sợ mình không khống chế được lời nói và hành động của bản thân."

"Mặc dù không biết cậu muốn làm gì, nhưng cậu phải vâng theo con tim mình." Mẹ Ngụy mỉm cười ẩn ý, "Tần Nghiên, ta biết cậu đoán lòng người rất lợi hại, nhưng tình yêu không phải là đoán. Cậu phải đem điều tốt và xấu nhất của mình đặt lên bàn cho nó xem, phần còn lại cứ giao cho nó đến phán xét."


Tần Nghiên cúi đầu không nói lời nào.

Mẹ Ngụy nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, đứng dậy mặc áo khoác vào: "Cũng không còn sớm nữa, ta phải đi rồi."

"Tôi tiễn ngài."

Bà giữ tay hắn lại, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không tiện đường."

Tần Nghiên ngước mắt nhìn bà.

"Lúc tâm trạng của nó không tốt, rất thích giận dỗi nhốt mình trong phòng." Tầm mắt mẹ Ngụy rơi xuống chiếc nhẫn Tần Nghiên mang trên tay, cười một tiếng, "Thuận buồm xuôi gió."

.

Ngụy Hoài Minh nhốt bản thân trong phòng xem TV.

Hai người trên màn ảnh đang cãi nhau, anh nhìn nữ chính khóc nước mắt nước mũi sướt mướt là cảm thấy phiền lòng, nên trực tiếp tắt TV đi ngủ.

Vừa nhắm mắt lại là cảnh Tần Nghiên đứng trước căn phòng nhỏ từ trên cao nhìn xuống vươn tay về phía anh, nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm như người máy của hắn, anh lại tức đến mở mắt.
Ngụy Hoài Minh lăn qua lộn lại một lúc thì chuông cửa vang lên.

Anh mở camera ở cửa, thấy Tần Nghiên đứng thẳng tắp ở bên ngoài.

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.

Ngụy Hoài Minh lấy nút bịt tai ra nhét vào lỗ tai, giả vờ như không nghe thấy gì.

Tần Nghiên vẫn kiên trì ấn chuông cửa, thỉnh thoảng xoa xoa tay, mặt đã bị thổi đỏ.

Trời càng ngày càng tối mà cửa lại chậm chạp không mở, Tần Nghiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua lầu hai không có ánh đèn, dưới chân trượt ngã xuống đất.

Ngụy Hoài Minh nhìn chằm chằm vào camera, thấy hắn đột nhiên ngất xỉu thì ngay cả quần áo còn chưa mặc xong đã chạy xuống dưới lầu.

Cơ thể Tần Nghiên lạnh lẽo, giây phút Ngụy Hoài Minh chạm vào hắn là đã mềm lòng.

Sân không nhỏ, giữa cổng sân và cửa nhà vẫn có một khoảng cách. Anh đặt cánh tay Tần Nghiên lên vai mình đi một đoạn, cảm thấy chân đối phương quẹt trên mặt đất không tốt lắm, dứt khoát nâng chân Tần Nghiên lên, ôm vào trong lòng.
Vừa bế lên liền thấy sửng sốt.

Lần đầu tiên quyết định tỏ tình với Tần Nghiên, chính vì một cái ôm như vậy.

Lúc ấy Tần Nghiên nép vào lòng anh, giọng điệu vừa mềm vừa nhẹ gọi một tiếng "Anh ơi".

Trong chớp mắt đã cùng nhau trải qua nhiều như vậy.

Ngụy Hoài Minh đặt Tần Nghiên lên sô pha trong phòng khách, xoay người lại đóng cửa, nhưng còn chưa xoay lại đã cảm thấy trên eo có thêm hai cánh tay.

"Nếu em không sao thì đi đi." Ngụy Hoài Minh nhận ra mình lại bị lừa lần nữa, một chút dịu dàng vừa rồi kia không thấy đâu, anh gỡ hai cánh tay đang vòng lấy eo mình, cảm nhận được Tần Nghiên lại siết chặt hai tay, giọng điệu cứng rắn, "Hiện tại tôi không có tâm trạng chơi với em."

Tần Nghiên không nói gì, chỉ cắn vành tai anh một cái.

Những nụ hôn dày đặc lan từ bên tai đến cổ, tay cũng không an phận mà chui vào từ vạt áo.
Ngụy Hoài Minh nắm lấy tay hắn, nghiêng đầu tránh khỏi đôi môi đang tiến lại gần, hô hấp có hơi loạn: "Tần Nghiên, tôi nói tôi không có tâm trạng chơi với em, tôi chơi không lại em, em có thể buông tha cho tôi được không?"

Tần Nghiên ngừng động tác, lại tiến đến bên tai anh nhẹ giọng nói: "Em muốn anh."

"Đây lại là kịch bản gì?" Ngụy Hoài Minh nhíu mày, "Tôi tưởng em tới xin lỗi."

"Không phải kịch bản, là bản năng. Em muốn lấy lòng anh, đây là bản năng." Giọng nói của Tần Nghiên cực trầm thấp, mang theo một tia mỏi mệt, "Em thật sự tới xin lỗi, nhưng em không biết nên nói thế nào anh mới có thể tha thứ cho em, mà bản năng của em vẫn luôn thúc giục em làm như vậy."

"Em chống lại bản thân mình mười mấy năm, hiện tại không thể không đầu hàng." Tần Nghiên buông tay ra, lùi về sau một bước, "Trong lòng em không có chính nghĩa gì, tiền đề của bất cứ chuyện gì em làm đều là khiến anh bình an mà thôi, sống chết của người khác không liên quan đến em. Em ích kỷ lại lạnh nhạt, đây là con người em."
"Em đem chính mình hoàn chỉnh giao cho anh, quyền lựa chọn cũng giao cho anh."

Ngụy Hoài Minh xoay người, nhìn chằm chằm hắn chốc lát, bất đắc dĩ thở dài: "Em biết cuối cùng Trịnh Uyên nói với tôi câu gì không?"

Từ giây phút Tô Hà đưa ảnh chụp cho Trịnh Uyên, Trịnh Uyên không nói một câu nào, nhưng khi Ngụy Hoài Minh đưa hắn vào ngục giam, Trịnh Uyên lại quay đầu lại cúi người trước anh.

"Hắn nói, cảm ơn."

Lần này đổi lại là Tần Nghiên ngây người.

"Em luôn cho rằng mình ích kỷ lạnh nhạt, nhưng sự dịu dàng khi em đối mặt với Đặng Lệ Lệ không phải là giả vờ, quyết định để tôi chặn Trịnh Uyên trước cửa nhà kia cũng không sai, em chỉ là bình tĩnh, không phải lạnh nhạt."

Ngụy Hoài Minh tiến lên hai bước, nắm lấy tay Tần Nghiên: "Tôi tức giận vì em không thành thật với tôi, là em luôn xem nhẹ tín nhiệm và tình yêu tôi dành cho em."
"Thật xin lỗi."

"Thật xin lỗi."

Hai người đồng thời mở miệng, nhìn nhau đều nở nụ cười.

Ngụy Hoài Minh lồng ngón tay vào giữa những ngón tay Tần Nghiên: "Bây giờ bản năng vẫn còn không?"

Tần Nghiên hôn lên môi anh: "Vẫn luôn còn đó."

.

"Chúng ta về phòng được không? Sô pha không thoải mái."

"Anh có phải tắm rửa trước một cái không?"

"Với lại lúc trước em nói làm chuẩn bị gì đó là làm thế nào?"

"Còn có..."

Ngụy Hoài Minh hỏi một loạt câu hỏi, Tần Nghiên từ trong đó chuẩn xác chọn ra hai chữ "Tắm rửa".

"Anh vào tắm trước đi, cái khác để em chuẩn bị là được rồi."

Ngụy Hoài Minh nghe lời vào phòng tắm, vừa mới rửa sạch bọt trên tóc thì Tần Nghiên đi vào.

Ngụy Hoài Minh che người lại theo bản năng, cơ thể bắt đầu nóng lên: "Có... Có chuyện gì sao?"

"Cùng nhau tắm đó." Tần Nghiên đương nhiên trả lời một câu, đặt đồ trong tay qua một bên, bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Đường cong cơ thể đẹp mắt lộ ra từng chút một, Ngụy Hoài Minh nhìn đến muốn điên rồi.

"Tần Tiểu Nghiên em đúng là yêu tinh."

Tần Nghiên đi tới ôm lấy anh, liếm yết hầu của anh một cái, ngón tay của tay kia trượt một đường xuống: "Anh ơi, có thể sẽ hơi đau."

"Càng đau càng tốt."

Vòi hoa sen được mở ở mức lớn nhất, hơi nước mờ mịt trong phòng tắm bốc lên lên, có một loại mỹ cảm không chân thực.

.

Cái giá mà Ngụy Hoài Minh phải trả cho những lời này chính là ngày hôm sau tỉnh lại thân thể giống như rã rời cả ra.

Tần Nghiên đã dậy sớm nấu bữa cơm. Từ lần trước muốn nấu cho anh nhưng lại không tìm được bất kì nguyên liệu nấu ăn nào trong nhà, Tần Nghiên đã bắt đầu cố tình chuyển nguyên liệu nấu ăn đến nhà anh, rốt cuộc hôm nay cũng có ích.

Ngụy Hoài Minh vừa mở cửa ra là đã ngửi thấy mùi cơm, vội vội vàng vàng chạy tới, nhưng vừa ngồi xuống ghế lại giật bắn lên.
"Sao vậy anh?" Tần Nghiên nhìn biểu tình nhe răng trợn mắt của anh, nhịn cười biết rõ còn cố hỏi.

"Bị gì chính em còn không biết sao?" Ngụy Hoài Minh trừng mắt nhìn hắn một cái, "Nếu không thì em thử nằm dưới xem?"

"Nhưng anh à, anh đã nói để em nằm trên mà." Tần Nghiên chớp mắt, có chút uất ức, "Với lại là chính anh nói càng đau càng tốt."

Ngụy Hoài Minh: "..."

Anh sẽ không bao giờ lẳng lơ thế nữa.

Lề mề một hồi, anh vẫn ngồi xuống. Ngụy Hoài Minh vừa định động đũa thì điện thoại lại vang lên.

Tần Nghiên nhắc nhở: "Điện thoại anh reo kìa."

"Anh biết." Ngụy Hoài Minh húp một hớp cháo, "Hiện tại cứ mặc kệ cậu ta, ăn xong rồi nói."

Điện thoại liên tục đổ chuông, Tần Nghiên dứt khoát giúp anh nhấc máy.

Giọng Triệu Chính bên kia rất hỗn tạp, nghe như có người đang cãi nhau: "Sếp, Trịnh Uyên nói muốn gặp anh."
Tần Nghiên thu lại nụ cười, hỏi: "Hắn tỉnh rồi?"

"Tỉnh là tỉnh táo ấy, nhưng em luôn cảm thấy hắn không bình thường lắm..." Triệu Chính đột nhiên ngừng lại một chút, không xác định hỏi, "Giáo sư Tần?"

"Là tôi."

Triệu Chính cầm điện thoại kiểm tra kỹ dãy số, xác định mình không bấm sai, hỏi: "Sao mới sáng sớm mà anh có thể giúp sếp nhận điện thoại vậy?"

Giọng điệu Tần Nghiên tự nhiên đáp: "Đêm qua tôi ngủ với anh ấy."

Ngụy Hoài Minh đang vùi đầu ăn cơm bị sặc một cái.

Giọng nói đầu bên kia đột nhiên thu nhỏ, Triệu Chính kích động hỏi: "Là ngủ cùng anh ấy hay là ngủ với anh ấy?"

"Ngủ."

Giọng Triệu Chính càng thêm kích động, Tần Nghiên nghi ngờ lúc này trong mắt cậu đều đang tỏa sáng.

"Thể lực của sếp thế nào?"

Tần Nghiên quay đầu lại nhìn Ngụy Hoài Minh một cái, trong giọng nói mang theo chút ý cười: "Cậu có chuyện gì?"
Triệu Chính hừ một tiếng: "Lục cục bảo tôi, trước tiên không nói, các anh mau đến đây đi đã."

Tần Nghiên cúp điện thoại, một tay chống cằm nhìn chằm chằm Ngụy Hoài Minh.

Người bị nhìn chằm chằm gắp đồ ăn đưa đến miệng Tần Nghiên: "Nhìn anh làm gì?"

Tần Nghiên nhai hai cái, độ cong nơi khóe miệng càng lúc càng lớn: "Triệu Chính hỏi em thể lực của anh thế nào."

Ngụy Hoài Minh: "..."

Không chỉ có thể lực tốt, mà còn có sức đề kháng.

Hết chương 57.

Bình Luận (0)
Comment