Không Được Yêu Bạn Thân

Chương 26

Xe của Trương Tuyết Tề vừa vào cổng khu nhà, bỗng thấy một bóng người bên cạnh tấm biển gỗ có ghi dòng chữ “Cỏ cho ta màu xanh tươi tốt, ta cho cỏ một mảnh yêu thương”, cô đứng đó và liên tục vẫy tay về phía anh. 

Xuyên qua tấm kính chắn gió có thể nhìn thấy bên ngoài xe gió đang thổi bóng cây lắc lư, lạnh đến run người.

Tưởng Tinh nhanh chóng và thuần thục ngồi vào ghế phụ lái, bờ vai run run, cả người lạnh toát: “Cuối cùng cũng đợi được cậu rồi.”

Anh tấp xe vào lề, dừng lại trong gió. Trái tim Trương Tuyết Tề khẽ chùng xuống, anh bắt lấy tay cô, thấy nó lạnh như tảng băng: “Cậu đứng đây bao lâu rồi?”

“Không lâu lắm, đoán là cậu sắp về rồi.” Cô khịt mũi, mím môi cười, lấy trong chiếc áo khoác to ra một chiếc hộp cách nhiệt: “Xem này! Tớ làm mất cả buổi tối đó, vẫn còn đang nóng, mang đến cho cậu ăn.”

Anh cầm lấy chiếc hộp giữ nhiệt, mở nắp ra, bên trong đầy ắp nem cuộn được sắp xếp ngay ngắn thẳng hàng.

“Cứ hễ tăng ca là cậu lại quên ăn cơm.” Tưởng Tinh ngôi nghiêng người, trong mắt ngập tràn bóng hình anh: “Tớ đoán, chắc chắn là cậu đã uống cà phê.”

Trương Tuyết Tề nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trong hai giây, sau đó đóng nắp lại, nắm lấy tay cô dưới ánh mắt đang bối rối của cô, rồi dùng lòng bàn tay mình sưởi ấm cho cô.

“Xoa lâu một chút.” Tưởng Tinh cắn môi, mỉm cười, hưởng thụ phục vụ: “Lạnh thật.”

Anh lạnh lùng ngước mắt lên, ngàn vạn lời muốn nói đều nằm cả trong ánh mắt dịu dàng mà bất lực này.

“Lần sau, khi nào tớ về đến nơi thì cậu hãy ra ngoài.” Lại ngốc nghếch đứng đó đón gió lạnh: “Hoặc là để tớ qua tìm cậu.”

“Nếu tớ ra ngoài trước thì chúng ta có thể gặp nhau sớm hơn một chút mà.” Cô rút tay lại, rồi đẩy cánh tay anh: “Tớ đã ấm rồi, cậu mau ăn đi, nếm thử xem tay nghề hiện tại của tớ và mười năm trước có gì khác nhau không?”

Có ánh sao đêm lạnh lẽo trong đôi mắt đầy mong đợi ấy.

Thấy anh ăn đến cái thứ ba mà vẫn không lên tiếng, Tưởng Tinh không nhịn được, hỏi: “Không ngon sao?”

“Ngon.”

“So với lần khi còn học cấp ba thì thế nào?”

“Đều ngon.”

Cô không hài lòng: “Bắt buộc phải chọn một.”

Trương Tuyết Tề gắp một chiếc đưa đến miệng cô. Cô cắn một miếng, hai má phồng phồng, anh thấy vậy, mặt mày lập tức tràn ngập ý cười: “Lần này ngon hơn.”

“Tớ giỏi hơn rồi, phải không?” Vẻ mặt khó giấu được ý tứ tự mãn, Tưởng Tinh nhồm nhoàm, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh tiếp tục ăn: “Phải ăn hết mới được đi.”

Lần này ngon hơn, vì nó được làm cho anh mà.

Một người ăn, một người ngồi nhìn. Cảm xúc của cô dần dần bình tĩnh lại, suy nghĩ lung tung, ánh mắt bắt đầu đờ đẫn. Một tiếng trước, Tưởng Tinh nhận được tin nhắn Wechat của Đàm Lực.

Anh ta nói: “Twinkle, twinkle, little star, cậu có sợ Trương Tuyết Tề bị cướp mất không?”

Một câu không đầu không đuôi đã phá hỏng tâm trạng chuẩn bị bữa tối yêu thương cho anh của cô. Miệng lẩm bẩm rằng đến khi gặp Trương Tuyết Tề nhất định phải hỏi xem sao, nhưng vừa nhìn thấy anh thì cô lại mềm lòng rồi. Ngày nào anh cũng vất vả làm việc, tăng ta, thức khuya lại uống cà phê, cô thực sự sợ cơ thể anh sẽ không chịu được. Chất vấn phi lý là không cần thiết, cô rất tin tưởng anh.

“Hôm nay tan làm có đi đâu không?”

Tưởng Tinh hoàn hồn trở lại: “Không…đi đâu, tớ về nhà làm nem cuốn thôi.”

Cô đảo mắt rồi đối diện với ánh mắt anh, Trương Tuyết Tề như cười như không nhìn cô: “Gần đây lén lút làm gì sau lưng tớ vậy hả?”

Cô nhẹ nhàng sờ sờ ghế ngồi, nhỏ giọng thì thào: “Đâu có.”

“Không phải là tớ muốn kiểm soát cậu.” Anh nhéo mặt cô: “Nhưng biết đường về nhà là được rồi.”

…Chủ đề có lệch hướng hay không, Tưởng Tinh cũng không rõ, cô dứt khoát bán rẻ bạn bè, hỏi: “Đàm Lực nói bên cạnh cậu lại xuất hiện một “Điềm tổng số 2″, còn là bạn học cũ của chúng ta nữa.”

Tiền thưởng cuối năm nay của Đàm Lực sẽ bị trừ một nửa.

Sắc mặt Trương Tuyết Tề vẫn như thường lệ, anh lôi những gì cô từng nói ra trêu chọc: “Chủ tịch ngọt, chủ tịch mặn, chủ tịch cay, còn thiếu vị gì nữa thì gom lại cả đi, để cho cậu đặt biệt danh luôn thể.”

Tưởng Tinh nhấc chân đá qua, trong lòng thì thầm mắng nhưng chân lại không dùng sức: “Tên bạn học đó là gì?”

“Phục Hạ.”

“Là hai chữ nào?”

“Chữ Phục trong tam phục, còn chữ Hạ trong mùa Hạ.” [1]

Cô không có ấn tượng với cái tên này, bèn tập trung vào điểm mấu chốt: “Quen nhau từ khi học cấp ba sao?”

Anh lắc đầu.

“Bây giờ cô ta làm công việc gì?”

“Bản tin nhanh, phóng viên phụ trách mảng Y tế.” Trương Tuyết Tề giải thích: “Lần trước đi công tác tại Nghiêu Nguyên, cô ta đã đưa tin cho cả đội, bọn tớ và bệnh viện cấp Tỉnh đã xây dựng một nền tảng dữ liệu lớn cho các cuộc gọi cấp cứu, cô ta cần phỏng vấn thông tin của công ty, rồi viết bài báo tuyên truyền, gần đây đều do Đàm Lực tiếp đón cô ta.”

Không chê vào đâu được.

Tưởng Tinh chậm rãi gật đầu: “Thì ra lần này là phóng viên, vậy thì chắc hẳn cô ta rất giỏi viết…”

Trong hộp này có ít nhất hai mươi chiếc nem, tuy đã no, nhưng nghĩ lại dáng vẻ vui mừng hạnh phúc vừa rồi của cô, nên Trương Tuyết Tề vẫn vùi đầu tiếp tục ăn chỗ còn lại.

Mà người bên cạnh thì im lặng hồi lâu. Anh nghiêng đầu, không hề nhìn thấy Ngân hà trong mắt cô và đôi mắt ấy đang lặng lẽ hướng về phía anh, như thể muốn nhìn về thời quá khứ xa xăm vậy.

“Bài báo viết không tệ.” Trương Tuyết Tề đáp lại từng câu: “Phóng viên dựa vào đó để kiếm cơm mà.”

Cánh tay đột nhiên bị túm lấy, Tưởng Tinh tiến gần lại, ngay sau đó hỏi: “Có phải cậu không muốn tớ nữa không?”

Ăn nói kiểu gì thế hả? Rốt cuộc là Đàm Lực đã nói bừa nói bậy những gì rồi?

Trương Tuyết Tề thấy tâm trạng đột nhiên sa sút của cô, muốn trêu chọc vài câu cho bớt căng thẳng: “Tớ có thể làm vậy sao?”

Không ngờ, Tưởng Tinh lại cứ thế quay lại vị trí, vai và ngực phập phồng lên xuống với tốc độ có thể nhìn rõ bằng mắt thường. Cô ném lại một câu “Được cái con khỉ”, rồi kéo cửa chạy đi.

….

Nhóc đáng yêu khi ra ngoài thì vui vẻ, nhiệt tình, lúc về nhà lại thành nhóc xấu xa tức giận, cáu gắt. Bà Tô đang rúc vào lòng lão Tưởng, đôi mắt của cặp vợ chồng trung niên dõi theo bóng người lao lên lầu như một cơn gió, rồi đóng cửa lại, sau đó hai người chỉ biết nhìn nhau không lên tiếng.

Tưởng Tinh chui đầu vào gối vào chăn, trong một giây, nhưng từ ngữ rời rạc được ghép lại thành một câu mơ hồ mà hoàn chỉnh.

Hạ chí đã đến… Sau này, mỗi một mùa Hạ, tớ đều sẽ dùng nó để nhớ về cậu.

Đây chẳng phải là bức thư từ xa xôi kia sao, là câu cuối cùng trong bức thư đó.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa.

“Tinh Tinh.” Bà Tô: “Có chuyện gì thế?”

“Gặp phải chuyện gì không vui có thể nói với Pa pi.” Giọng của lão Tưởng lại càng lo lắng hơn.

Tưởng Tinh ngồi trong phòng, ủ rũ đáp lại: “Con không sao, con muốn ở một mình, hai người cứ xem TV đi, chúc ma mi, pa pi ngủ ngon.”

Cánh của không hề di chuyển, vài phút sau, tiếng bước chân xuống lâu xa dần.

Hoá ra không chỉ có cô, mà cuộc đời của Trương Tuyết Tề cũng đầy rẫy những trùng hợp ngẫu nhiên. 

Phục Hạ, ngày Hạ. Anh có còn nhớ bức thư tình giấu tên năm đó không? Cho dù nhận được vô số thư tình, nhưng lá thư đó là lá thư duy nhất khiến anh phải ngẩng đầu lên từ thế giới riêng của mình.

Tưởng Tinh quay người lại, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Mặc dù cô tin tưởng một trăm phần trăm vào nhân cách của Trương Tuyết Tề cùng tình yêu dành cho bản thân mình của anh, nhưng trong tình huống vừa rồi, anh không những chẳng ôm cô vào lòng rồi hôn hôn, sờ sờ, dỗ dành cô, ngược lại còn nhàn nhã đùa giỡn được nữa.

Trương Tuyết Tề đáng chết, Tưởng Tinh đấm mạnh vào không khí một cái. Cứ chiến tranh lạnh luôn đi, cô nhấc chăn lên che mặt.

Mình muốn lao sang đánh cậu ấy ngay bây giờ. Tưởng Tinh cứ thế kéo cửa ra.

……

Người đàn ông đang bước lên bậc cuối cùng trên cầu thang, đôi mắt đen láy tĩnh lặng như vực sâu nhìn vào cô ngay thời điểm cô vừa mở cửa. Có thể cả cuộc đời này, Tưởng Tinh cũng không biết suy nghĩ lúc này của anh.

Sau khi cô tức giận bỏ đi, anh đã thất thần một lúc, cho đến hiện tại, chỉ vẻn vẹn mười phút đồng hồ ngắn ngủi, nhưng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, Trương Tuyết Tề cảm thấy nỗi bất lực chẳng thể kiểm soát. Khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh đã nín thở đứng yên tại chỗ, vì sợ nếu tiến thêm một bước nữa thì cô sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh.

Mà vào lúc này, Tưởng Tinh lại đang nghĩ… Chắc chắn Trương Tuyết Tề đã nhân lúc cô ngủ rồi lén lút phù phép cô, nếu không thì tại sao mỗi lần nhìn thấy anh, cô lại chẳng thể khống chế được cơ thể mình và chỉ muốn chạy tới để ôm anh như vậy? Nhưng cô đã nén lại ý định đó.

Hai người đứng cách nhau hai, ba mét rồi im lặng nhìn nhau suốt năm, sáu giây. Thấy đầu gối anh cử động, cô giật mình, lập tức đóng cửa, khóa trái lại, rồi nhanh chóng chạy đến bàn làm việc, nhét những tấm ảnh cùng đống giấy viết thư đang nằm rải rác vào ngăn kéo dưới cùng. Sau khi chắc chắn không còn dấu vết khả nghi, cô mới chậm rãi đi tới mở cửa.

Người đừng bên cầu thang bước đến cửa phòng cô, đôi mắt Trương Tuyết Tề rũ xuống rất thấp, anh lại chẳng có tư cách để phá cửa, nên cho dù hôm nay cô có đóng cửa cả đêm đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ đứng đợi cho đến ngày mai.

“Phạt tớ hai mươi phút là đủ rồi.” Anh nhẹ nhàng nói.

Cô phạt anh lúc nào thế?

Tưởng Tinh căm giận bất bình: “Còn dám nói năng linh tinh nữa thì đến mai tớ cũng không thèm để ý tới cậu đâu.”

Trương Tuyết Tề đã thực sự ngừng nói.

Một người cao lớn đứng trước mặt cô, nhưng ánh mắt khi nhìn cô lại như một đứa trẻ phạm lỗi và bị phạt đứng để ngẫm nghĩ lại. Nếu như tai của anh mọc trên đỉnh đầu thì chắc chắn lúc này cũng sẽ cụp xuống.

Nghe thấy tiếng động dưới lầu, sợ bà Tô và lão Tưởng đột ngột lên lầu, nên Tưởng Tinh đã nắm ống tay áo kéo anh vào phòng: “Vào trong rồi nói.”

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, đột nhiên Trương Tuyết Tề nghiêng người ôm chặt lấy cô, hơi thở dồn dập, là hương gỗ ngọt ngào quen thuộc cùng cảm giác bất an không rõ tràn ra từ anh.

“Tinh Tinh, tớ rất sợ cậu sẽ khóc.” Hơi thở của anh phả vào tai cô, kèm theo đó là những gợn sóng run rẩy: “Mỗi lần cậu khóc là cả đêm tớ đều không ngủ được.”

Cơ thể Tưởng Tinh gần như đông cứng.

“Tớ…”

Lời nói nghẹn lại trong cổ họng, Trương Tuyết Tề im lặng một lúc, trái tim như muốn ngừng đập: “Tớ thật sự chỉ có cậu, tớ chỉ yêu một mình cậu.”

Anh thấp giọng thì thầm: “Thậm chí có lúc tớ đã nghĩ rằng, cho dù cậu không chọn tớ mà yêu người khác, thì tớ cũng vẫn lấy thân phận bạn thân để ở mãi bên cạnh cậu. Tớ không cần người khác, tớ sẽ không hẹn hò với người khác, chỉ muốn cậu vui vẻ, hạnh phúc, là ngôi sao luôn tự do và tỏa sáng nhất trong trái tim tớ.”

Hơi nóng trong hốc mắt chốc lát đã tích tụ, vệt nước chảy cuồn cuộn không ngừng.

“Không có người khác, sao có thể có người khác được chứ?” Trương Tuyết Tề ôm lấy mặt cô, cúi đầu xuống thấp, những giọt nước mắt trượt dài trên má cô như những tảng đá khổng lồ rơi xuống trái tim anh. Anh phải hôn sạch nó đi mới có thể thở được: “Tớ yêu cậu lâu như vậy mà.”

Ánh mắt anh chuyển động, cuối cùng chẳng thể nhìn cô khóc nữa, chỉ có thể cố gắng hết sức nở nụ cười: “Cậu là món quà ông trời ban tặng cho tớ, một món quà phải kiên trì mới có được. Cậu mới là người mà tớ trân trọng nhất.”

Cậu rất quý giá. 

Vào đêm mà Tưởng Tinh đột ngột tỏ tình với anh, cô cũng từng nói câu này.

Người bạn thân mà mười năm trước chặn anh lại nói với anh rằng “Chúng ta hẹn hò nhé?” và cô gái trong mắt ngập tràn sự chân thành nói “Cậu rất quý giá” là cùng một người. Anh đã thức trắng đêm, cứ hễ nhắm mắt là cảnh tượng cô đứng trước mặt anh, xin lỗi vài nói “Tớ thích người khác rồi” lại xuất hiện. Việc anh từ chối cô trái với ý muốn của mình là vì sợ mình sau khi có được cô rồi sẽ không muốn buông tay và làm cô tổn thương.

Nhưng anh lại chẳng thể từ chối, anh rất nhớ cô. Cho dù có đau thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ là anh đau, nếu một ngày nào đó, cô thực sự muốn ra đi… Trừ phi người đàn ông đó phải moi tim moi phổi ra vì cô, yêu cô thật lòng, nếu không anh nhất định sẽ ngăn cản đến cùng.

Nước mắt Tưởng Tinh vẫn không ngừng rơi, nếu đã chẳng hôn sạch được nước mắt vậy thì hôn cô, hết lần này tới lần khác, anh nhẹ giọng an ủi: “Cậu đừng khóc, đừng khóc nữa. Tớ sẵn sàng cho cậu tất cả những gì mà tớ có…”

“Ừm.”

Cuối cùng, cô gái cũng nghẹn ngào đáp lại anh bằng giọng mũi đặc sệt. Bởi vì qua những nụ hôn liên tiếp ấy, cô đã cảm nhận được cảm xúc hỗn loạn của anh, còn cả những lời thì thầm kiến cô dần rơi vào mơ hồ ấy nữa: “Tớ không khóc nữa rồi… Cậu sao thế?”

“Tinh Tinh, mãi yêu tớ được không?” Trương Tuyết Tề tiếp tục thì thầm: “Giống như lúc này vậy.”

Tưởng Tinh ôm anh, vuốt ve sau lưng anh: “Được.”

“Đã nói rồi thì không được thay đổi, không được như trước đây, tỏ tình với tớ xong rồi lại nói mình thích người khác.”

Chuyện cũ bị đào lại, Tưởng Tinh không khỏi ủ rũ mặt mày, chỉ đành cọ cọ vào người anh, làm nũng: “Khi đó tớ không biết, không biết bản thân mình thích cậu, tớ là của cậu, của một mình cậu.”

Cơ thể đột nhiên bị nhấc lên, cô bị hôn đến không cưỡng lại được, phải lùi về sau liên tiếp vài bước, đến khi bắp chân đập vào thành giường và cả hai cùng ngã xuống chăn bông.

“Đừng giận tớ nữa có được không? Tớ không muốn mắng cậu… Chỉ sợ cậu biến mất, tớ lo lắng đến phát điên nên mới hung dữ như vậy với cậu. Là tại tớ quá lo lắng.”

Tưởng Tinh bị cuốn vào những nụ hôn dày đặc và nóng bỏng của anh đến mức chẳng mở nổi mắt, cô cố gắng nói: “Khi nãy cậu đâu có mắng tớ, tớ giận là vì cậu không ôm tớ lại còn cố ý trêu chọc, bên cạnh cậu xuất hiện quá nhiều Điềm tổng số 2,3,4, tớ khó chịu…”

Trương Tuyết Tề nhấc hai tay cô lên, giữ chặt trên đỉnh đầu, hơi thở nóng rực như thiêu như đốt phả vào cổ cô, anh hôn cô từng li từng tí: “Không có Điềm tổng 2,3,4 nào hết, chỉ có Tinh Tinh số 1.”

“Tớ tha lỗi cho cậu rồi, đừng làm loạn.” Hai chân Tưởng Tinh bị đè chặt, chỉ có thể cử động đầu, xin tha: “Không được! Trương Tuyết Tề, ma mi và pa pi đang ở bên ngoài…”

“Bọn họ ra ngoài đi dạo rồi.” Anh nói.

“Thật không?” Cô nghi ngờ, không tin lời nói ma quỷ của đàn ông khi ở trên giường.

Trương Tuyết Tề tháo đồng hồ đeo tay, hôn lên tai cô, hỏi: “Thông thường chú dì đi dạo sẽ đi bao lâu?”

“Khoảng… Một tiếng.”

Anh thấp giọng cười: “Vậy có thể làm một lần.”

Mắt của Tưởng Tinh vẫn còn những giọt nước mắt ướt át, dưới ánh đèn, đôi mắt ấy càng thêm ẩm ướt và sáng ngời, dáng vẻ khi cô lườm anh lại càng khiến lòng anh thêm ngứa ngáy. Trương Tuyết Tề nói: “Có thể làm một lần trên giường của cậu, trong phòng ngủ của cậu, thì có chết tớ cũng chẳng hối tiếc.” Anh dứt lời, liền cúi người hôn cô một cách mãnh liệt, không cho cô có cơ hội phản kháng.

Gió từng đợt từng đợt đập vào cửa sổ, phát ra âm thanh rầm rầm trầm đục. Ngoài phòng gió lạnh ồn ào, tiếng người yên tĩnh, trong phòng không ai lên tiếng, đảo lộn đất trời. Có người cãi cọ dưới ánh đèn đường mờ ảo, có người ân ái trong ngôi nhà ấm áp. Sự tương phản cực độ, cùng chung một bầu trời nhưng lại như hai thế giới.

Trong cuộc đời thăng trầm của mỗi con người, chỉ muốn được ôm trọn trái tim đang đập của người mình yêu thương trong ngồi nhà ấm áp như mùa Xuân giữa đêm đông lạnh giá.

Trương Tuyết Tề khàn giọng cười: “Tớ không biết cậu lại thích khóc vậy đó.”

Tưởng Tinh vùi mặt vào gối, giọng nói trầm thấp: “Cậu còn không biết nhiều thứ lắm.”

“Còn gì nữa?”

“Không muốn nói cho cậu nghe.”

“Tớ muốn biết.”

“Vậy thì… Mấy ngày nữa mới nói cho cậu.”

Anh áp ngực vào lưng cô, thì thầm bên tai cô: “Được, tớ sẽ đợi cậu.”

….

Trương Tuyết Tề kéo chăn lên cao, che kín người cô.

Tưởng Tinh mơ hồ ừm một tiếng, như đang nói mơ: “Tớ muốn viết cho cậu một bức thư.”

“Muốn viết cái gì cơ?” Anh nhỏ giọng hỏi.

“Thư…” Cô mơ màng: “Tớ chưa từng viết cho cậu, cậu cũng chưa từng viết cho tớ.”

Anh vuốt ve má cô, nhìn vào ánh mắt cô, tập trung và trìu mến.

Cô rùng mình mạnh một cái, rồi nhắm nghiền đôi mắt đang hé mở, muốn bắt lấy tay anh, nhưng cuối cùng lại chỉ nắm đại được hai ngón tay: “Tớ muốn viết thư cho cậu, để cậu chỉ đọc của tớ.”

Trương Tuyết Tề nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, như đã nhìn lâu đến cả một thế kỷ vậy. Cuối cùng, anh dứt bỏ những ký ức trong quá khứ, hé môi đáp: “Tớ ngẩng đầu không phải vì muốn đọc bức thư đó, mà là muốn nhìn cậu.”

Điều khiến tớ ngẩng lên chính là giọng cậu khi đọc bức thư, còn cả biểu cảm như muốn rơi lệ của cậu nữa. 

Đó đã là chút sức lực cuối cùng của Tưởng Tinh, hàng lông mi cô khẽ run, mí mắt nhắm chặt lại, cứ thế chìm vào giấc ngủ.

“Bức thư có thể khiến một người vô tư đọc đến rơi nước mắt thì quả thật rất thần kỳ.” Trương Tuyết Tề tập trung ngắm nhìn khuôn mặt khiến anh cả đời khắc cốt ghi tâm, thấp giọng nói: “Khi ấy, tớ nghĩ mình cũng phải viết cho cậu một bức thư, nếu nó có thể khiến cậu rơi lệ thì tốt biết bao.”

Năm giờ trước…

Bổn Lam nói: “Cùng nhau ăn cơm.”

“Hôm nay không được rồi.” Tưởng Tinh ném chiếc que tre vào thùng rác: “Tối nay tôi phải về nhà làm nem cuốn cho bạn trai.”

“Hai người ăn nem cuốn vào bữa tối hả?”

“Không phải ăn tối, mà là ăn đêm.” Cô trịnh trọng nói: “Tối nay tôi có nhiều việc phải làm, vốn dĩ cũng đã hẹn anh ấy đi ăn cùng nhau, nhưng sau đó tôi quyết định vẫn nên tranh thủ thời gian để hoàn thành nhiệm vụ chính trước.”

Mười năm trước, sự kiện “nem rán” gây nên rắc rối, nên mười năm sau cô muốn làm lại cho Trương Tuyết Tề một lần. Cô còn muốn viết cho anh một bức thư tình, ghi lại những hồi ức từ nhỏ tới giờ. Thời gian gần đây, cô đang xem lại những tấm ảnh cũ và ấm ủ tình cảm trong lòng.

Bổn Lam bình tĩnh “ồ” một tiếng, chưa đi được vài bước anh ta lại quay đầu lại: “Gửi cho tôi địa chỉ nhà hàng mà cô nói lần trước.”

Tưởng Tinh thắc mắc: “Lần nào? Nhà hàng nào cơ?”

Anh ta im lặng hai giây: “Thôi bỏ đi.”

“Có phải nhà hàng Nhật cool ngầu kia không?” Cô chợt nhận ra, bước chân cũng đuổi kịp anh ta: “Hoá ra là anh thích ăn đồ Nhật, chắc trách lần trước lại đồng ý đi ăn cùng bọn tôi, sao không nói sớm! Lần tới gọi cả Zizi và Tầm kha cùng đi ăn nhé…”

Ba giờ trước…

Phục Hạ hỏi: “Bây giờ anh đã có bạn gái chưa?”

Trương Tuyết Tề nhìn lại cô ta và gật đầu: “Bọn tôi chuẩn bị kết hôn.”

Đối phương hơi ngẩn người: “Tôi còn nhớ anh có một thanh mai trúc mã, tan học thường xuyên thấy anh đưa cô ấy về, cô ấy tên là Tưởng Tinh.”

Vào thời khắc cô ta nói ra cái tên đó, ánh mắt của anh bỗng dịu dàng hơn hẳn: “Chính là Tưởng Tinh.”

“Thực sự hẹn hò với nhau rồi sao?” Đôi mắt Phục Hạ cong cong, cô ta chống hai tay lên má nói: “Tôi nhớ là cô ấy rất đáng yêu, khi ấy rất nhiều người nhờ cô ấy gửi đồ cho anh, cô ấy còn có một chiếc túi rất chắc chắn chuyên dùng để nhận quà hộ mọi người.”

Trương Tuyết Tề nở nụ cười bất lực.

“Thực ra…” Cô ta hơi dừng lại, ngập ngừng thăm dò anh: “Khi đó anh đã thích cô ấy rồi phải không?”

Vừa dứt lời, Phục Hạ liền vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, không phải tôi đang cố ý hỏi chuyện riêng tư của anh đâu, có thể anh không biết, khi còn học cấp ba anh rất nổi tiếng, các bạn nữ đều muốn lấy lòng anh, khi ấy chuyện mà mọi người hay thảo luận nhất chính là sau này anh sẽ hẹn hò với ai, cái tên Tưởng Tinh được tất cả mọi người biết đến, nhưng lại không có ai nhắc đến cô ấy trong câu chuyện này.”

Trương Tuyết Tề lặng lẽ nhìn cô ta.

“Nhưng tôi biết, nếu thực sự có một người.” Phục Hạ chậm rãi nói: “Thì nhất định sẽ là cô ấy.”

Vì anh là Trương Tuyết tề và anh chỉ yêu cô.

“Quả nhiên là phóng viên, để trở thành phóng viên thì phải có tầm nhìn về bản chất của sự việc.” Trương Tuyết Tề đánh giá cao, nói.

Phục Hạ mỉm cười: “Vậy thì hôm nay, với tư cách là bạn học cũ chứ không phải là một đồng nghiệp, tôi xin gửi lời chúc mừng sớm đến anh, chúc hai người có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.”

“Cảm ơn.”

“Ừm, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

….

Tưởng Tinh dần dần mất sức và trượt xuống. Trương Tuyết Tề giữ cô lại, chầm chậm đưa tay cô áp lên mặt mình.

“Tớ đã từng viết thư cho cậu, nhưng cậu chưa nhìn thấy nó.” Anh nói.
Bình Luận (0)
Comment