Không Được Yêu Bạn Thân

Chương 34


Rầm…
Trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa, ngay sau đó là tiếng bước chân vội vàng mỗi lúc một gần, một bóng người nhỏ nhắn lao vào tầm mắt.

Người đàn ông ngồi bên bàn ăn không thay đổi sắc mặt, hơi ngước mắt lên.
Tưởng Tinh kéo ghế ngồi xuống, khẽ thở: “Chào buổi sáng cả nhà, con dậy hơi muộn.”
Trên một bên thái dương cô có búi tóc vểnh lên, trông giống như cặp sừng ở đầu con ác quỷ nhỏ.
Con quỷ nhỏ.
Anh thầm đọc lại từ đột nhiên xuất hiện trong đầu này, ánh mắt bình tĩnh hơi cụp xuống ly nước thuỷ tinh trên bàn, đồng thời cúi đầu khẽ mỉm cười.
Bà Tô bất lực thở dài: “Còn nói không cần mẹ phải gọi, nếu không gọi con trước một lượt, nói không chừng con sẽ ngủ đến khi thi xong mất.”
Bà vừa nói vừa bắt đầu lấy Trương Tuyết Tề ra để giảng đạo: “Con nhìn A Tề kìa, sang đây từ sớm, còn đọc sách chờ con cả nửa tiếng đồng hồ, bảo hai đứa dậy sớm một chút ăn sáng còn không phải là vì kỳ thi này hay sao.”
“Tối qua con ôn bài khuya quá.” Thực ra là cô làm bài được một nửa lại mở truyện tranh ra đọc, rồi thời gian cứ thế trôi qua một cách vui vẻ.
Bà Tô: “Tuy rằng nói có nước đến chân mới nhảy, nhưng không nghỉ ngơi thật tốt thì sao đạt được điểm cao trong bài thi?”
Trương Tuyết Tề không lên tiếng, anh chỉ ngồi một bên phối hợp gật đầu.
Tưởng Tinh liếc anh một cái, nhỏ giọng lầm bầm: “Chẳng phải chỉ là một kỳ thi cuối kỳ thôi sao.”
Bà Tô từ tốn ừm một tiếng: “Để mẹ xem con thi được bao nhiêu điểm.”
Cô nhất thời im bặt, còn Trương Tuyết Tề thì âm thầm cong môi.
……
Vào sáu, bảy giờ sáng một buổi mùa Hạ, bầu trời trong xanh trắng xoá.

Trong sân có tiếng bước chân dồn dập, Tưởng Tinh vội vàng chạy ra khỏi cửa, quen thuộc ngồi lên yên sau xe đạp.

Trương Tuyết Tề loạng choạng, phải ổn định lại chiếc xe bị chấn động bởi lực mạnh.
Cô nắm lấy vạt áo đồng phục của anh, nói: “Đi thôi.”
Một chân anh đạp trên bàn đạp, trước mặt có gió thổi qua: “Có phải cậu mập lên không?”
“Làm gì ra có!”
“Tớ cảm thấy cậu nặng rồi.” Anh nói: “Tớ đạp xe mất nhiều sức hơn.”
Cô siết chặt nắm tay, ủ rũ đấm vào lưng anh một cái: “Là do cặp sách nặng, tớ mang theo rất nhiều sách về nhà.”
Trương Tuyết Tề chép miệng: “Có mang nhiều thế nhiều nữa, chồng chất dày thế dày nữa, thì chẳng phải cậu vẫn đọc cuốn truyện tranh mỏng nhất hay sao.”
“Đừng có vu oan cho tớ nhé.” Tưởng Tinh kéo dài âm cuối, đồng thời làm mặt xấu sau lưng anh.
Xe bỗng nhiên dừng lại đột ngột…
Tưởng Tinh á lên một tiếng, rồi che mũi lại, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trương Tuyết Tề đang chỉ tay.

Bên đường có chiếc hộp các tông, một con mèo to bằng lòng bàn tay đang thò đầu ra hỏi hộp, hình như nó đã bị bỏ rơi ở đây.

Người đi đường ai nấy đều vội vội vàng vàng, người bàng quan như không, người thì muốn giúp nhưng nằm ngoài khả năng.
Tưởng Tinh: “Làm sao bây giờ?”
Trương Tuyết Tề: “Trường học không cho phép mang vật nuôi vào trong.”
Tưởng Tinh: “Bây giờ mang về nhà có kịp không?”

Trương Tuyết Tề: “Không kịp, nửa tiếng nữa chúng ta phải vào thi rồi.”
Tưởng Tinh vừa đi vừa ngoái lại, Trương Tuyết Tề để ý thấy, đột nhiên nói: “Cửa hàng Tiểu Tuyết Thư có lẽ đã mở cửa rồi, chúng ta tạm thời để ở chỗ ông chủ, sau đó quay lại lấy sau.”
Cô gật đầu lia địa, sau đó ôm chiếc hộp ngồi lên ghế sau xe.
Ông chủ của Tiểu Tuyết Thư là một người vạm vỡ thích mặc áo phông hoa và quần đùi, nhìn thì ngang tàn nhưng lại tốt bụng, dễ nói chuyện, thường xuyên giúp học sinh giữ mấy thứ đồ kỳ quái.

Ông ấy ngáp một cái thật dài, xuất hiện sau tấm rèm, bĩu môi nhận lấy chú mèo nhỏ, sau khi nhìn trái ngó phải liền bảo đám trẻ đang gặp rắc rối mau chóng rời đi.
Buổi trưa, hai người trở lại trường sau khi ghé qua Tiểu Tuyết Thư.

Tưởng Tinh không vui, cô lo lắng về chú mèo con lang thang: “Chắc chắn là ma mi sẽ không cho tớ nuôi, nếu tớ mang về nhà thì ngày nào bà ấy cũng sẽ cằn nhằn tớ cho xem.”
Trương Tuyết Tề liếc nhìn xuống dưới, bắt gặp ánh mắt đang mong đợi nào đó, bèn quay đi: “Tớ không nuôi.”
“Cậu không thích thú cưng sao?”
“Hiện tại không thể nuôi.”
“Cậu nói xem liệu ông chủ có nuôi không nhỉ?”
“Sao vừa rồi cậu không hỏi?”
“Tớ định đến tối mới hỏi, để ông ấy và mèo con có chút thời gian làm quen.” Cô nhẩm tính: “Nói không chừng ông ấy lại thấy mèo con đáng yêu, rồi chủ động nhận nuôi nó thì sao.”
Trương Tuyết Tề nói: “Chẳng thấy cậu bỏ tâm bỏ sức cho bài thi như vậy bao giờ, liệu không phải bài văn hôm hay lại viết luôn thành “Tôi nhặt được một chú mèo trên đường” đó chứ?”
“Cậu biết rõ rồi mà.” Tưởng Tinh đá một viên đá nhỏ, thản nhiên nói: “Có cậu ở đây thì tớ có làm bài thế nào cũng như nhau cả thôi.”
Anh nhìn cô: “Cậu phải tự so sánh với bản thân mình chứ.”
Thấy sắp tới lầu dưới của toà nhà dạy học, Trương Tuyết Tề lấy trong túi ra một viên kẹo dẻo đưa đến trước mặt cô: “Đừng có ăn vụng trong giờ làm bài là được.”
“Cậu vừa mua à? Cảm ơn nhé, Trương Tuyết Tề.” Tưởng Tinh vui vẻ nhận lấy, bóc vỏ, ăn kẹo rồi đưa vỏ lại cho anh.
Anh hơi hé môi, nhưng không lên tiếng, chỉ lắc đầu mỉm cười.

Sao có thể quên được chứ, đồ ăn vặt chẳng bao giờ để được lâu trước mặt cô, cô luôn trực tiếp thể hiện niềm khao khát với những thứ mình thích, muốn ăn là ăn, nói làm là làm, thẳng thắn và dũng cảm.

Nghĩ đến đây, anh dần dần kiềm chế nụ cười, ánh mắt trở nên mờ mịt.
….
Ngày đầu tiên của kỳ thi đã kết thúc.
Sau tiết tự học buổi tối, Tưởng Tinh cùng bạn cùng bàn của mình đi bộ đến nhà để xe.

Dưới ánh đèn trắng treo trên nóc nhà xe, Tưởng Tinh nhìn thấy dáng người cao lớn đang tắm trong luồng ánh sáng ấy.

Nhưng Người đối diện với ánh mắt của cô không phải là anh mà là bạn cùng lớp đang đứng nói chuyện bên cạnh anh, Đàm Lực.
Đàm Lực vừa nói vừa liếc nhìn cô, rồi đột nhiên nở nụ cười.

Trong giây tiếp theo, đôi mắt đang cụp xuống của Trương Tuyết Tề bỗng ngước lên, xuyên qua nhóm người lần lượt đi tới đi lui, hướng về phía cô.
“Này, trúc mã của cậu đang nhìn cậu kìa.” Bạn cùng bàn khoác vai cô, tiến lại gần thì thầm: “Gần đây tớ nghe nói bạn nữ mắt to tròn, rất trắng bên lớp A4, tên là Lăng Lộ Lâm ấy, cậu có nhớ không? Hình như cô ta đang theo đuổi Trương Tuyết Tề và dự định tỏ tình trong thời gian tới.”
Sau vài câu tán gẫu, cô bạn nhìn thấy nam chính dắt xe đi tới, bèn chuồn đi trước.
“Hi, Tưởng Tinh.” Đàm Lực chủ động lên tiếng chào hỏi: “Về nhà cùng Trương Tuyết Tề à?”
Tưởng Tinh có ấn tượng rất sâu sắc với Đàm Lực, không chỉ bởi vì anh ta thường xuyên xuất hiện bên cạnh Trương Tuyết Tề mà còn vì mỗi lần nhìn thấy cô, gương mặt anh ta luôn hiện lên vẻ rất khó diễn tả, trong mắt ẩn chứa ý tứ, nói chuyện cũng ẩn chứa ý tứ khiến người ta muốn thuận theo tình hình mà trêu đùa vài câu.

Cô chớp mắt nhìn anh ta hai giây, rồi gật đầu nói: “Đúng thế, tụi tôi từ nhỏ tới lớn đều cùng nhau về nhà.”
Đàm Lực mím chặt môi, nhếch mép, sau khi ho khan thì xoa xoa mũi, nói: “Đúng là thanh mai trúc mã có khác.”
….
Cùng đi trên con đường đầy nắng ban mai, đến khi quay về thì trời đã khuya.

Tưởng Tinh vẫn ngồi ở yên sau xe của Trương Tuyết Tề, sau ngần ấy năm vẫn không thay đổi.
Cô nhớ ra điều gì đó: “Trương Tuyết Tề, có phải từ kỳ học tới cậu sẽ chuyển vào ký túc xá ở không?”
“Ừm.” Người phía trước nhàn nhạt đáp lại.
“Tại sao đột nhiên lại muốn ở trong ký túc xá?”
“Vì học tập, tiết kiệm thời gian đi đường.”
“Cậu luôn đứng top 10 toàn khối mà vẫn lo lắng vậy sao? Tớ xếp thứ hai trăm còn chẳng sợ đây này.”
Anh chỉ ậm ừ một tiếng mà không đáp lại.
Cô có chút thất vọng: “Nếu như vậy thì sau này tớ phải về nhà một mình rồi.”
Ánh đèn bên đường chiếu xuống đáy mắt Trương Tuyết Tề như hai đốm lửa nhỏ.

Đi ngang qua gốc cây, nơi tìm thấy con mèo sáng nay, anh lập tức giảm tốc độ, vì anh biết nhất định cô sẽ muốn nhìn, vì vậy chủ đề này cũng sẽ tự nhiên mà trôi qua.
“Hy vọng mèo con có thể sống thật tốt với bạn của ông chủ.” Tưởng Tinh rời mắt, nhẹ giọng nói: “Trên thế giới này lại bớt được một chút mèo hoang.”
Anh cất tiếng hỏi trong cơn gió đêm Hè: “Cậu có thích mèo không?”
“Thích.”
“Thích giống mèo nào?”
“Ragdolls.” Cô ngẫm nghĩ: “Hoặc là mèo Anh lông ngắn, loại chân ngắn mũm mĩm ấy.”
Trương Tuyết Tề đột nhiên nở nụ cười: “Cũng giống như cậu vậy.”
Đáp lại anh là một cú đấm không đau cũng chẳng ngứa vào lưng.
Tiếng cây cối xào xạc cùng cơn gió nóng cuộn tới, quét qua mắt Tưởng Tinh.

Cô nhắm mắt lại để tránh cát trong gió, giọng nói của anh vang lên phía trước, có chút mơ hồ: “Cuối tuần tớ sẽ về nhà, cậu có bài nào không làm được có thể mang sang hỏi tớ.”
Tối hôm đó, cô không còn “nước đến chân mới nhảy” nữa, mà tắm rửa sớm rồi lên giường, ủ rũ nằm trong khung cảnh tối tăm.

Khi cơn buồn ngủ sắp ập đến thì một ý nghĩ lại nhanh như chớp vụt qua trong đầu khiến cô chợt tỉnh táo.
Lớp A4 là lớp nội trú.

Vì vậy, cô gái tên Lăng Lộ Lâm kia cũng sẽ ở trong ký túc xá?
….
Để tiếp thêm sức mạnh cho các con đang vất vả trước thềm kỳ thi, nên phụ huynh đã thống nhất rằng trong hai ngày diễn ra kỳ thi, mỗi gia đình sẽ chuẩn bị bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng một ngày để con cái mình được hạnh phúc vui vẻ bước vào kỳ thi.
Ngày thứ hai là ở nhà Trương Tuyết Tề.
Anh đi vòng qua sofa, ngước mắt lên nhìn và không nhịn được đành phải bật cười: “Tối qua cậu “bay” đến mấy giờ thế hả? Truyện tranh nào mà hay đến mức vậy?”
Tưởng Tinh dụi mắt, ủ rũ nói: “Tớ không đọc truyện tranh.”

Anh ngạc nhiên: “Cậu ôn bài ấy hả?”
Giọng điệu này đã khiêu khích cô.

Cô cắn rứt lương tâm, nói dối: “Không được à?”
“Được chứ.” Anh gật đầu, có chút hài lòng: “Xem ra lần đột phá thứ hạng hai trăm này nhất định sẽ thành công.”
Trương Tuyết Tề mỉm cười đón lấy ánh mắt uất hận của cô, thấy cô lúng túng đứng dậy, huých vai vào anh rồi đi đến bàn ăn, anh tưởng rằng cô đang không vừa ý vì bị anh trêu đùa.
Lúc này, tâm trạng của Tưởng Tinh đang vô cùng ảm đạm, nhớ lại bộ phim tình cảm thanh xuân vườn trường tối qua, cô cảm thấy ngực như bị nghẹn, nên đã ăn liền tù tì ba quả trứng ốp la.
……
Khi ngồi sau yên xe anh, Tưởng Tinh liên tục sờ đi sờ lại eo mình, trong đầu ngập tràn suy nghĩ, rốt cuộc giữa cô và Lăng Lộ Lâm thì ai nặng hơn.
Khi đến gần cổng trường, cô bất ngờ nhảy xuống xe, Trương Tuyết Tề vội vàng phanh lại, quay đầu nhìn: “Sao thế?”
“Ăn no quá, tớ muốn đi bộ.” Vừa dứt lời, thấy anh chuẩn bị xuống xe, cô bèn thay đổi lời nói: “Cảm ơn, tạm biệt, cậu vào trước đi.”
Bỏ mặc anh đơn độc trong gió.
Đi được nửa đường, Trương Tuyết Tề lại chậm rãi đạp quay lại bên cạnh cô, thấp giọng hỏi: “Giận rồi à?”
“Không.” Cô nói không và hướng đi quả thực là về phía nhà để xe.
Anh nhận ra điều gì đó, liền điều chỉnh tốc độ song song với cô: “Ôn tập là chuyện tốt, nhưng thức khuya thì không nên, vốn dĩ cậu luôn thích ngủ gật, lát nữa nhắm mắt vào cái là hết giờ làm bài, bài thì chẳng làm được, cái thu về chẳng đáng với cái bỏ ra.”
Tưởng Tinh nhìn về phía đầu xe của anh, sau đó tăng nhanh tốc độ bước, quả nhiên độ lắc lư của xe đã giảm xuống và di chuyển ổn định hơn.
Nếu không muốn gặp anh, thì e là anh sẽ chẳng tìm thấy cô, chịu đáp lại lời anh và đi con đường này thì chứng tỏ rằng cô đang đợi anh chủ động làm hoà.

Trương Tuyết Tề ho nhẹ một cái, rồi mỉm cười: “Tối nay không có tiết tự học, thi xong tớ mời cậu ăn kem.”
“Tối nay tớ có hẹn đi ăn với bạn cùng lớp, không về nhà với cậu đâu.” Suýt chút nữa thì quên mất việc này.
Anh hơi dừng lại: “Với ai?”
“Bạn lớp tớ.”
“Có mấy người?”
“Khoảng bốn, năm người.” Thấy sắp đến nhà để xe, cô bèn vẫy tay: “Cậu vào khoá xe đi, tớ lên lầu trước đây.”
Kỳ thi đã kết thúc, cả tòa nhà dạy học đang sôi sục.
Đêm đó, Tưởng Tinh theo bạn cùng lớp đến quán karaoke mới phát hiện ở đây không chỉ có bạn trong lớp mình mà còn cả các bạn của lớp khác nữa, cộng lại có tất cả hai, ba mươi người.
Bạn cùng bàn chào hỏi xong xuôi bèn kéo cô ngồi xuống, vừa mở đồ uống vừa nhỏ giọng nói: “Đã thấy chưa? Người xoã tóc mặc áo màu hồng, ngôi bên cạnh Lý Tiểu chính là Lăng Lộ Lâm.”
Tưởng Tinh liếc nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lăng Lộ Lâm: “Hôm nay là ngày gì à?”
Không hổ là hoa khôi trường được bình chọn trên diễn đàn, cô gái có đôi chân dài miên man, nước da trắng nõn, tuy bên trên mặc áo phông, dưới là quần đồng phục, nhưng vẫn khó có thể che giấu được thân hình của cô ta.
“Hôm nay là sinh nhật Vương Chiêu của lớp mình, bạn của cậu ấy nhiều, đại gia chiêu đãi khách, ai cũng có thể đến nếu muốn.” Bạn cùng bàn có chút kích động, đẩy cô: “Sân khấu không có ai, tụi mình qua đó hát đi.”
Tưởng Tinh vừa bị đẩy, vừa bị kéo đứng dậy, cô đờ đẫn nghĩ: “Chắc chắn là Lăng Lộ Lâm nhẹ cân hơn mình.”
Có bốn người ngồi xung quanh sân khấu, Tưởng Tinh vừa nhìn đã nhận ra Hứa Thư Trạch, chính là người đứng đầu trong top 10 ca sĩ của trường.

Cô thân quen bắt chuyện khiến mấy người xung quanh phải ngơ ngác, sau đó bắt đầu hò hét trêu chọc.
Thấy cô thoải mái, chỉ thiếu mỗi nước mang một chiếc ghế đẩu lại ngồi để bàn bạc bí kíp làm sao để hát được vị trí số một, thì mọi người chỉ nhìn nhau cười và không để ý đến cuộc trò chuyện của cô nữa.
Đến lượt bạn cùng bàn chọn bài, nên cô ấy quay lại gọi Tưởng Tinh: “Tưởng Tinh, lại đây hát đi.”
Một cô gái tóc ngắn trong phòng đột nhiên lên tiếng: “Cậu là Tưởng Tinh sao?”
“Đúng.” Cô nhìn lại: “Cậu biết tôi à?”
“Cậu là thanh mai trúc mã với Trương Tuyết Tề bên lớp A2 phải không?”
Một số bạn học xung quanh bắt đầu đổ dồn ánh mắt về phía này.
“Đúng thế.” Tưởng Tinh không chút giấu giếm đáp.
Cô gái tóc ngắn thở dài: “Không biết liệu hôm nay cậu ấy có đến đây không?” Đối phương dứt lời liền mỉm cười với cô rồi quay lại với đống trò chơi trên bàn.
“Tưởng Tinh, rốt cuộc là cậu hát bài gì?” Bạn cùng bàn thúc giục.
Cô mơ màng: “Tuỳ cậu chọn, bài nào phổ biến chút là được.”
Không phải trùng hợp vậy chứ? Tưởng Tinh quay đầu lại liếc nhìn xung quanh một lượt, thì thấy cô gái tóc ngắn trong góc đang nói chuyện với Lăng Lộ Lâm, sau đó hai người họ đồng thời nhìn về vị trí của cô.

Nhạc dạo vang lên, Tương Tinh cầm lấy chiếc micro do bạn cùng bàn đưa cho rồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
“Không cần bật lời hát gốc đâu.” Cô khẽ nói.
“Ok.” Bạn cùng bàn vươn tay, đột nhiên ấn vào nút tạm dừng, rồi quay người nói với Hứa Thư Trạch đang nghịch điện thoại: “Hay là hai người hát cùng nhau nhé? Vị trí thứ nhất và vị trí thứ tư.”
Hứa Thư Trạch ngẩng đầu lên, trầm mặc một lát rồi mỉm cười, nói: “Được thôi.”
“Cậu hát được bài “Ngày mưa” không?” Bạn cùng bàn hỏi.
“Được.” Anh ta gật đầu.
Tiếng nhạc lại bao quanh phòng bao, bạn cùng bàn thân mật tiến đến gần Tưởng Tinh, nói nhỏ: “Thế nào? Hoàn thành tâm nguyện của cậu rồi chứ?”
Tưởng Tinh không cười, cô chậm rãi quay đầu nhìn về phía những ánh mắt phía sau Hứa Thư Trạch.

Anh ta hơi nâng cằm, ra hiệu cho cô hát trước, cô khẽ gật đầu, nhìn đến phần chữ phụ đề.

Ngày này đã đến, nhưng hình như nó không được vui và hạnh phúc như cô tưởng tượng.
“Trời đổ mưa rồi, phải làm sao đây? Em rất nhớ anh, nhưng chẳng dám gọi, vì không tìm được lý do”
Khi Hứa Thư Trạch hát, đôi lông mày của anh ta hơi nhíu lại.

Giọng của anh ta rất trong và sáng, vô cùng thích hợp với những bài hát có hồn và trầm lắng.
“Vì sao âm thanh của mất ngủ lại trở nên quá đỗi quen thuộc, khung cảnh trầm mặc đã thay thế cho anh ở bên em cùng đợi cơn mưa tạnh”
Trong tích tắc, giọng nói ồn ào và phấn khích trong phòng bao dường như đều tan biến theo gió.

Trong ít nhất một giây, tất cả mọi người đều lặng đi vì hai giọng hát xúc động, sau khi phản ứng sâu lắng nhất biến mất, thì có người tiếp tục chơi trò chơi, có người lại lựa chọn trầm mặc.
Tại góc nhìn của Tưởng Tinh, cô thấy có một số người lần lượt ra khỏi phòng bao.
Trong lúc phần đệm của bài hát vang lên, vẫn có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp của một cô gái nào đó: “Giọng của hai người họ hợp nhau thật đó.”
“Quả thực là rất hợp.” Có người đáp lại như vậy.
“Cơn mưa thế nào, màn đêm ra sao, em phải làm gì mới có thể khiến anh nhung nhớ? Mưa lớn thế nào, đêm tối ra sao mới đủ để có được sự ân cần của anh?”
….
Khi Hứa Thư Trạch tiếp tục hát đoạn sau thì Tưởng Tinh nghe thấy tiếng thì thầm sau lưng truyền đến.

Vừa rồi vì tiếng hát nên bầu không khí rơi vào yên tĩnh, lúc này lại như tia lửa trong khí đốt, bốc cháy dữ dội.
Tâm trí của Tưởng Tinh không còn đặt vào bài hát nữa, cũng chẳng phải trong bầu không khí của bọn họ.

Cô cầm micro lên hát một câu duy nhất trong đoạn này.
“Tình yêu thì không cần xin lỗi”
Lúc này, trong đầu cô chỉ còn lại duy nhất một câu hỏi.

Trương Tuyết Tề đang ở đâu?
Như thể tại một khoảnh khắc, luồng hơi nóng xông thẳng lên mắt và mũi, cô như bất chợt nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị, hướng về nguồn gốc của cuộc vui.

Xung quanh có rất nhiều tiếng ồn ào, còn đôi mắt anh thì tĩnh lặng và xa xăm.

Cô ngồi đó, nhịp trống đập vào trái tim, hòa cùng nhịp tim cô.
“Thực ra khi không có anh, em sẽ chẳng rõ những khác biệt ấy, kết thúc còn có thể rõ ràng thế nào? Đừng nói rằng anh sẽ buồn đau, đừng nói rằng anh muốn thay đổi, tình yêu thì không cần xin lỗi”
Đây là phần cuối cùng của bài hát, Tưởng Tinh và Hứa Thu Trạch đã hát cùng nhau.
Cô ngẩn ngơ nhìn Trương Tuyết Tề, người vừa xuất hiện trong làn không khí và hát cho đến khi nốt nhạc cuối cùng dừng lại.
Giữa những tiếng ồn ào náo động ấy, nhưng trong mắt Trương Tuyết Tề chỉ có mình cô..

Bình Luận (0)
Comment