Không Được Yêu Bạn Thân

Chương 36


Mùa Xuân thì dễ buồn ngủ và lười biếng.
Trong thời gian một tháng của kỳ nghỉ trăng mật, sở thích của Tưởng Tinh đã chuyển hoàn toàn từ chế độ tiêu chuẩn sang chế độ giải trí, cộng thêm mỗi sáng, vào một khoảng thời gian nào đó, cô sẽ bị cái người nào đó đánh thức.

Mà sau đấy, chỉ cần vừa tỉnh là sẽ theo tiềm thức tiến vào vòng tay đầy hơi ấm ấy.
Người ôm cô đã tỉnh, chóp mũi và môi anh bắt đầu cọ cọ vào cổ cô, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve vòng eo sau lưng cô, rồi ấn chặt cô vào người mình.
“Trương Tuyết Tề.” Tưởng Tinh buồn ngủ dựa vào anh: “Em mơ thấy chúng ta đã hẹn hò với nhau từ khi còn học cấp ba.”
Anh lật lớp chăn đang che đi hơi thở nóng như thiêu trên người cả hai: “Vậy chẳng phải là bị em chọc tức sớm hơn vài năm rồi sao?”
Cảm nhận được điều đó, cô khẽ ừm một tiếng: “Không phải là… Anh được hôn em sớm hơn vài năm à?”
Hơi thở nặng nề chậm rãi phả bên tai cô, anh không đáp lại.
Tưởng Tinh nhắm mắt: “Chúng ta còn có thể làm cái đó sớm hơn một chút nữa…”
“Chưa tốt nghiệp thì không được.”
“Hai mươi hai tuổi tốt nghiệp đại học, vậy cũng sớm hơn được ba năm kìa.” Giọng nói của cô ngắt quãng: “Hay anh cảm thấy khi đó mình xem ít, nên “kỹ thuật” không mấy tốt?”
Nói còn chẳng ra hơi nhưng vẫn không quên khiêu khích anh.

Trương Tuyết Tề trượt tay đến hõm đùi của cô, đồng thời khàn giọng cười: “Anh thấy em đắc ý quá rồi đó.”
……
Hai người vừa đặt chân trước về nước, thì chân sau đã có người liên tục call cho Trương Tuyết Tề, vội vàng gọi anh đến công ty.

Tưởng Tinh vừa không nỡ rời ra xanh, lại vừa chẳng muốn trì hoãn công việc của anh.

Vì vậy, sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên ông Trương đưa bà Trương đến công ty và đó lại là ngày thứ sáu, khi mà toàn bộ nhân viên đều đang háo hức đợi đến giờ tan làm.
Như đã chuẩn bị từ sớm, mọi người chia nhau đứng sang hai bên, đợi cặp vợ chồng son vừa xuất hiện thì cả nhóm cùng đồng thanh hô to: “Chúc sếp tân hôn hạnh phúc!”
Bùm.

Pháo hoa bay khắp nơi.
Trương Tuyết Tề nhìn quanh, anh đoán đây là chủ ý của Đàm Lực.

Gương mặt Tưởng Tinh lộ rõ vẻ bất ngờ vui mừng, cô kéo kéo ông tay áo anh, nói: “Đây là lần đầu em được đi trên đường có pháo hoa đó.”
Vì đám cưới được tổ chức tối giản, nên không có những bước cầu kỳ này.
Cuối cùng, Tần Du Chu ôm một bó hoa hồng đi tới, mỉm cười nhìn Tưởng Tinh: “Đây là tấm lòng của mọi người, chúc hai người luôn vui vẻ và hạnh phúc.”
Cô tự làm thân, vẫy tay: “Cảm ơn cả nhà, tôi tên là Tưởng Tinh.”
Sau đó, chào đón cô là từng lượt “xin chào”.
Không lâu sau, Đàm Lực chậm rãi xuất hiện trong góc.

Tưởng Tinh nhanh nhẹn rút hai bông hồng trong bó hoa ra, đưa một bông cho Tần Du Chu: “Cảm ơn chị gái xinh đẹp.”
Sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, Tưởng Tinh đưa bông hoa thứ hai đến trước mặt Đàm Lực: “Cảm ơn Đàm Lực…”
Lúc này, cả nhóm đồng loạt phát ra tiếng “trời ơi”, mà sự chú ý cũng lập tức được chuyển hướng, cùng nói cùng cười.
“Đã chuẩn bị cho chúng tôi buổi chào đón này.” Cô tiếp tục nói nốt câu và nở nụ cười ngây thơ, rồi quay lại bên cạnh Trương Tuyết Tề.

Lúc này, Đàm Lực và Tần Du Chu mỗi người cầm một bông hồng, người thì đứng giữa đám đông, người thì dựa bên bức tường trắng, lẳng lặng nhìn nhau.
Trương Tuyết Tề nắm chặt tay Tưởng Tinh, lên tiếng: “Giải tán, quay lại làm việc.”
Câu nói “con đàn cháu đống” bắt đầu lần lượt xuất hiện, Trương Tuyết Tề lướt nhìn một vòng, thấy mấy nhân viên đi cuối cùng còn đang vừa nhảy nhót vừa cười nói, hô hào rồi giải tán.
Trương Tuyết Tề có một cuộc họp, Tưởng Tinh làm ổ trên sofa nhắn tin với Vu Tư Hiểu, tán gẫu từ chuyện kỳ trăng mật cho đến chuyện công việc.

Cô còn đang buồn ngủ, cứ thế cho đến khi một tin nhắn riêng tư đã khiến cô hoàn toàn tỉnh táo.
Hai mươi phút sau, cửa kính mở ra, Trương Tuyết Tề vừa vào đã đưa mắt tìm cô.

Anh thấy chiếc ghế xoay trong văn phòng quay lại, Tưởng Tinh lao về phía anh như tên bắn, hai mắt sáng ngời nhìn anh chằm chằm.

Theo thói quen, Trương Tuyết Tề cúi đầu, vì tưởng rằng cô muốn hôn, nào ngờ, cô lại ghé sát vào tai anh, hào hứng nói: “Anh biết không, Hứa Thư Trạch kết hôn rồi, hơn nữa còn được lên chức ba rồi đó!”
Trương Tuyết Tề liếc cô một cái, chỉ có điều cô vợ của anh lại không hiểu ý, mà tiếp tục nói: “Bộ phim truyền hình mà công ty em hợp tác với J-One, do anh ta và vợ anh ta lồng tiếng vai nam, nữ chính.

Vợ của anh ta còn là sư tỷ đồng môn của anh ta nữa, em gặp rồi, tính cách rất thoải mái, có thể bổ sung cho Hứa Thư Trạch.”
Anh không lên tiếng, mà đi về phía bàn làm việc.

Tưởng Tinh đi theo anh, trầm ngâm nói: “Nhóm nhỏ bốn người tụi em chỉ còn lại mình Bổn Lam là độc thân.

Tuy nhiên, lần trước anh ta nằm viện, hình như giữa cô gái kia và hai anh em anh ta có chuyện gì đó, em cũng nhỏ nhẹ hỏi thử nhưng lại bị anh ta lườm nguýt mấy lần liền.”
“Tưởng Tinh Tinh.” Người đàn ông ném tập tài liệu xuống, trầm giọng lên tiếng.
Cô nghe ra có gì đó không đúng, bèn yếu ớt đáp: “Sao?”
“Em thử nghe xem mình đang nói gì thế?” Anh xoa xoa thái dương trái, cơn đau nửa đầu lờ mờ xuất hiện: “Tất cả đều là đàn ông.”
“Trên đời này chẳng phải là chỉ có đàn ông và phụ nữ thôi sao?” Khi nói ra câu này, đột nhiên cô lại cảm thấy có gì đó quen quen, hình như cũng đã từng bày tỏ quan điểm này với Đàm Lực thì phải: “Em nói chuyện Zizi với anh, anh cũng chẳng hứng thú, huống hồ Zizi và người kia của chị ấy vẫn chưa ổn định, nên em cũng không thể kể mãi về người ta được.”
Tưởng Tinh trợn tròn mắt, đối diện với ánh mắt lạnh lùng kia, rồi đi vòng ra sau ghế ngồi của anh, xoa bóp thái dương cho anh: “Khi nào mới được tan làm đây?”
“Chờ một chút.” Anh thoải mái nhắm mắt, rồi đưa tay lên nắm lấy cánh tay cô: “Tối nay em muốn ăn gì?”
Tưởng Tinh thì thầm bên tai anh: “Tuỳ chồng chọn.”
Cô liếc nhìn, thấy yết hầu của anh đang trượt lên xuống.

Trương Tuyết Tề rất độc diễn, nên luôn thích nghe những lời kiểu như vậy.

Đặc biệt là… Là khi mặt cô hơi nóng, lại không chịu để tim mình đập nhanh một mình: “Tối nay em cũng bóp giúp em nhé?”
“Bóp cái gì?”
“Đầu chứ cái gì.”
Anh nhẹ nhàng hỏi lại: “Đầu nào?”
Hai bàn tay nhỏ lập tức bãi công, anh mỉm cười ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình: “Anh không có hứng thú với chuyện của mấy người đàn ông và phụ nữ kia, không bằng nói về chuyện của em nhiều hơn chút đi.”
Chuyện của cô?
Ánh mắt Trương Tuyết Tề rơi xuống đôi môi hồng nhạt của cô, rồi từ từ tiến lại gần.


Nhưng đôi mắt trầm ngâm của Tưởng Tinh lại đột nhiên nhướng lên, hỏi: “Bao giờ thì chúng ta sinh em bé?”
Lúc này, khuôn mặt anh đang cách cô chưa đầy năm centimet.
“Tuy rằng chúng ta mới kết hôn, cũng chẳng vội vàng.” Cô tiếp tục nói: “Nhưng em cảm thấy việc này vẫn nên có kế hoạch thì hơn.”
Trương Tuyết Tề nhìn cô chằm chằm, nụ cười ranh mãnh thoáng qua trong đôi mắt tròn xoe ấy đã bị anh bắt gặp.

Quả nhiên là cô cố ý.
Anh dựa vào lưng ghế, vẫn vòng tay ôm eo cô: “Chưa đến lúc.”
“Vậy khi nào mới đến?”
“Để em lớn thêm chút nữa.”
“Em đã trưởng thành lâu rồi mà.”
“Tóm lại là không vội.”
“Vậy em biết cái gì cần vội rồi.” Nhân lúc anh không chú ý, Tưởng Tinh nhanh chóng chạm vào môi anh, rồi nở nụ cười đắc thắng: “Là cái này, phải không?”
Trương Tuyết Tề khẽ cong môi, liếc mắt nhìn về phía sau cô.

Tưởng Tinh có chút bối rối quay đầu lại, thì thấy Đàm Lực đang nghệt mặt đứng bên cửa, tiếp đến, có hai cái đầu thò ra từ sau lưng anh ta và đang thích thú nhìn bọn họ…
….
Buổi hẹn hò bốn người mà Tưởng Tinh mong đợi từ lâu, cuối cùng cũng trở thành sự thật.

Bên chiếc bàn hình vuông, hai đôi ngồi ở hai bên, Tần Du Chu cụp mắt nhìn xuống thực đơn, Trương Tuyết Tề cúi đầu tráng bát đũa bằng nước nóng, còn Đàm Lực thì đờ đẫn nhìn Tưởng Tinh.

Tưởng Tinh cũng nở nụ cười nhìn lại Đàm Lực.
Tần Du Chu ngước lên, khiến đôi hoa tai ngọc khẽ đung đưa.

Cô ta đặt thực đơn trên mặt bàn, ngón tay khẽ dịch nó về phía Tưởng Tinh: “Tưởng Tinh, cô xem có muốn ăn gì nữa không?”
“Cảm ơn chị gái xinh đẹp.” Tưởng Tinh cầm lấy bút chì: “Cô có thể gọi tôi là Tinh Tinh.”
“Được, Tinh Tinh.” Tần Du Chu uống một ngụm nước trong cốc: “Tuần trăng mật có vui không?”
“Vui lắm.”
“Vốn dĩ không muốn làm phiền tân hôn hạnh phúc của Trương tổng, nhưng nếu anh ấy không quay lại, thì tôi e là công ty sẽ tan thành mây khói mất.”
Trương Tuyết Tề đẩy cốc trà nóng đến trước mặt Tưởng Tinh, nhẹ giọng đáp: “Có cô và Đàm Lực rồi thì tôi có về muộn nửa tháng cũng chẳng thành vấn đề.”
Đàm Lực hoang mang nói: “Trương tổng đúng là đề cao tôi quá rồi.”
“Là hai người mới đúng.” Trương Tuyết Tề khẽ cười.
Đàm Lực bị hớ, đang định phản công trước thì “nhóc bá đạo” nào đó lại lên tiếng: “Chị gái xinh đẹp, cuối tuần mọi người có cần tăng ca không?”
Tần Du Chu nhướng mày, nhìn về phía Trương Tuyết Tề.
“Thời gian có chút thay đổi, người của tổ chức Vương Tây Nguyên sẽ đến bệnh viện cấp cứu Tỉnh lúc mười giờ sáng thứ hai tuần sau, đến khi đó chúng ta hãy tới.” Trương Tuyết Tề: “Vậy nên, trước mắt cuối tuần chưa có kế hoạch gì.”
“Cảm ơn sếp đã cho tôi có được một cuối tuần trọn vẹn.” Đàm Lực mỉm cười, nâng ly biểu đạt thành ý.
Tưởng Tinh hỏi: “Mấy người có được tính lương làm thêm không?”

“Đương nhiên là có rồi.” Đàm Lực xen vào: “Trợ cấp cộng thêm ngày nghỉ phép, cả hai đều có.”
Trong mắt Tưởng Tinh hoàn toàn không có Đàm Lực, cô nhìn về phía Tần Du Chu: “Chị gái xinh đẹp, cuối tuần có muốn ra ngoài chơi không?”
“???”
“Cùng đi sao?”
“Ừm, chúng ta đi cùng nhau.” Tưởng Tinh nhìn quanh bàn ăn: “Bốn người chúng ta.”
Tần Du Chu khẽ lắc đầu: “Tuần này tôi có lịch trình không bỏ được, để tuần sau tôi sẽ hẹn riêng cô.”
Sau đó, cả hai cùng thêm Wechat của nhau.
“Không phải là Đàm Lực lén lút sắp xếp công việc cho cô đấy chứ?” Tưởng Tinh liếc mắt nhìn sang người nào đó đang xị mặt từ nãy đến giờ.
Đàm Lực đang định phản bác lại, thì Tần Du Chu mỉm cười giải thích: “Không phải, là việc riêng.”
Cô ta nói: “Tôi phải đi xem mắt.”
Trương Tuyết Tề nhướng mày, Tưởng Tinh sửng sốt, còn Đàm Lực thì nhíu mày thật chặt, lập tức quay sang nhìn cô ta: “Sao chưa từng nghe cô nhắc tới? Người ở đâu? Làm nghề gì? Có đáng tin cậy không?”
Tần Du Chu nói: “Tôi có quen được một đồng hương làm ở Cục Nhân sự và An ninh xã hội trong bữa cơm với lãnh đạo Uỷ ban, cô ta giới thiệu đồng nghiệp của mình cho tôi, nói chuyện cũng được, nên hẹn gặp mặt.”
Dứt lời, cô ta nhìn về phía Trương Tuyết Tề: “Có lẽ anh quen đấy, tên là Lâm Thành Vũ.”
“Là anh ta sao?” Trương Tuyết Tề trầm ngâm: “Tôi nhớ là anh ta đã kết hôn một lần rồi.”
“Cái gì?” Đàm Lực bật dậy, khiến nhân viên phục vụ bê đồ ăn lên phải giật mình.
Ý thức được trạng thái mất kiểm soát của mình, anh ta bực bội ngồi xuống, vô cùng ngại ngùng: “Cho dù cô có vội đến mấy, thì cũng không đến mức đi tìm một người đã từng kết hôn chứ, điều kiện bản thân cô ra làm sao cô không biết à? Còn điều kiện của tên Lâm cái gì Vũ kia thì thế nào? Sao phụ nữ thời đại mới lại có thể tuỳ tiện giao phó cả một đời của mình vậy chứ?”
Trương Tuyết Tề giải thích cho người anh em của mình: “Lâm Thành Vũ, vợ của anh ta qua đời vì bệnh tật, ngoại hình có hơi giống Quách Phú Thành.”
Đàm Lực bực nhưng không có chỗ xả, có nỗi khổ lại chẳng thể nói ra, Tưởng Tinh bỗng không chịu nổi, vừa mới nhẹ giọng giảng hoà hai câu, thì Tần Du Chu lại lên tiếng: “Không phải tùy tiện, chỉ là cho bản thân mình một cơ hội mới thôi.”
Đêm đó, trước khi tắt đèn, Tưởng Tinh nằm lướt xem trang cá nhân của Tần Du Chu, cô ta đặt chế độ hiển thị nửa năm gần nhất, ngoại trừ đăng những bài có liên quan đến công việc của công ty ra, thì rất hiếm khi thấy chia sẻ về cuộc sống cá nhân của mình.

Trạng thái hoạt động gần đây nhất là từ tuần trước, Tần Du Chu đã chia sẻ hình ảnh Sudoku khi đến thăm viện bảo tàng.
Tưởng Tinh ôm con bạch tuộc nhỏ, dựa vào gối, cô nhấp mở xem từng tấm ảnh, hỏi: “Đàm Lực và chị xinh đẹp vẫn chưa thành đôi sao? Em thấy anh ta rất để ý đến chị ấy, nhưng lại giữ trong lòng không chịu nói.”
Trương Tuyết Tề ấn công tắc, rút con bạch tuộc trong lòng cô ra, rồi kéo eo cô, ôm vào lòng: “Gia đình Đàm Lực sắp xếp cho anh ta một đối tượng kết hôn, mà mối quan hệ giữa anh ta và Tần Du Chu vẫn chưa rõ ràng nên mới như vậy.”
“Đàm Lực thích ai mà bản thân anh ta cũng không biết à?” Tưởng Tinh yên lặng nằm trong lòng anh: “Sắp xếp đối tượng kết hôn cũng là do gia đình gấp gáp nhỉ, vậy thì anh ta thẳng thắn thừa nhận mình đã có người thích rồi, không phải là xong hay sao?”
Trương Tuyết Tề mỉm cười trên đỉnh đầu cô: “Em còn nói người ta được hả? Người trong cuộc luôn mơ hồ, người chẳng thể phân biệt rõ ràng đâu phải chỉ có mình anh ta.”
Tưởng Tinh nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta có nên giúp hai người họ không?”
“Đợi khi nào về thì tính.”
“Há?!”
“Em quên rồi à?” Anh thì thầm bên tai cô: “Thứ sáu tuần sau chúng ta sẽ về nhà ngoại em ở hai ngày mà.”
Quê ngoại của bà Tô vô cùng bình dị, bà ngoại không thích cuộc sống nơi thành thị, nên đã sống tại đó từ lâu.

Mấy năm nay mở đường, gia đình cũng xây một căn nhà độc lập, tuy rằng ở quê nhưng cuộc sống tương đối tốt.
Thời gian khởi hành là sau giờ tan làm vào thứ sáu tuần sau.
Bà ngoại thường xuyên gặp con gái và con rể nên lần này chẳng thấy có gì hiếm lạ, nhưng đến khi nhìn thấy cháu gái cùng cháu rể thì lại vui mừng khôn xiết, bèn lập tức rút bao lì xì trong túi ra nhét vào tay đôi trẻ.
Tưởng Tinh chưa bao giờ từ chối tấm lòng của người lớn, cô nhoẻn miệng cười ngọt tựa như mật.

Mặt khác, Trương Tuyết Tề lại có thể giao tiếp với người lớn một cách dễ dàng, anh nói những lời chúc phúc vừa phải, thích hợp và tự nhiên, khiến bà ngoại cười tươi không ngớt.
Tưởng Tinh liếc nhìn anh một cái.

Già, trẻ, trên, dưới, gái, trai Trương Tuyết Tề đều “tóm gọn” được tất.
Mưa phùn mùa Xuân, đêm quê ẩm ướt lạnh buốt.
Cả gia đình năm người ngồi ở phòng khách, vừa xem TV vừa trò chuyện, trên đùi phái nữ còn có thêm chiếc chăn.

Bàn trà đầy bánh quy cùng các loại hạt và đều là những món mà bình thường Tưởng Tinh thích ăn.

Bà ngoại càng nhìn cậu cháu rể lại càng thích, bèn kéo anh tới nói chuyện.
Trương Tuyết Tề tận tình trả lời từng câu hỏi của bà, mà tay cũng không rảnh rỗi, anh bóc vỏ từng loại hạt rồi để vào một chiếc đĩa nhỏ.

Tưởng Tinh lại ăn đến khi trên đĩa không còn gì nữa, mới nhỏ giọng nói: “Em không ăn nữa đâu, nó hơi khô.”
Anh vẫn đang trò chuyện với bà ngoại, không đáp lại cô mà phủi phủi vụn hạt trên tay mình, rất nhanh trên chiếc đĩa nhỏ lại xuất hiện vài quả quýt đã được bóc vỏ.
……
Đêm khuya, Tưởng Tinh không thức nổi mà nằm ngủ thiếp đi trên ghế sofa.

Khi mọi người về phòng mình, anh bế cô lên giường, cởi chiếc áo khoác cô mặc trên người sau khi tắm, còn chưa vuốt ve được vài cái thì cô khẽ mở mắt, trong mắt ngập tràn cơn buồn ngủ.
Anh chẳng nói chẳng rằng cứ thế cúi xuống hôn cô, môi lưỡi khuấy đảo.

Hơi thở của anh ngày càng nặng nhọc mà cơn buồn ngủ của cô cũng đã vơi đi một nửa.

Hai người lăn trên lớp chăn ga dày, đột nhiên chiếc giường phát ra mấy tiếng “lộc cộc”, khiến động tác chợt dừng lại.
Trương Tuyết Tề rời khỏi môi cô, hít sâu một hơi, nói: “Tại sao không đổi chiếc giường tốt hơn?”
“Đây là phòng nhỏ, không có ai ở.” Tưởng Tinh không nhịn được cười: “Khi nào em về thì sẽ ngủ ở đây, nhưng trước đây và bây giờ không giống nhau nữa rồi.”
Mái tóc đen của cô trải dài trên gối hoa, ánh mắt quyến rũ mê người, nhưng miệng lại nói: “Hay là thôi nhé, đợi về nhà rồi tính.”
Anh nhổm người dậy, trong mắt nổi chút lửa giận, vươn tay bế cô vào lòng, rời khỏi giường.
Tưởng Tinh khẽ cười bên tai anh: “Phòng của Papi và Mami là phòng ngủ lớn, trang trí cẩn thận, còn phòng này của em thì chưa, lần tới về quê rồi làm sau.”
“Anh không thèm đợi lần sau.” Anh ngoan cố đáp.
Khoảng mười phút sau, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
“Tinh Tinh, A Tề.” Giọng của bà ngoại từ bên ngoài truyền vào: “Buổi tối lạnh lắm, hai con có cần thêm chăn không?”
Tưởng Tinh khẽ cắn môi, cố gắng ổn định giọng nói: “Không cần đâu bà ngoại, con thấy đủ rồi, ngoại mau ngủ đi.”
Cô đỏ mặt vỗ lên vai anh, mà anh lại như cá gặp nước, khàn giọng cười: “Anh thấy em cũng không lạnh được đâu.”
Bà ngoại quan tâm hỏi han vài câu, sau đó tiếng bước chân dần xa.
Trương Tuyết Tề cắn vào vành tai cô: “Em lại quên rồi?”
“Cái gì…”
“Còn chưa giúp anh bóp.”
Cô nhớ lại, cảm thấy xấu hổ nên không dám ngước lên: “Bây giờ thì bóp thế nào?”
“Tay em vẫn đang rảnh mà?” Anh thở hổn hển, mỉm cười: “Giúp anh bóp thái dương, em tưởng là bóp cái gì thế?”
Tưởng Tinh ấn hai tay lên vai anh, rồi từ từ nhấc lên, ngón tay vừa chạm đến thái dương anh, thì anh lại nhìn cô chằm chằm rồi nghiêng đầu hôn vào lòng bàn tay cô.
……
“Ngày mai em muốn ra ruộng chơi.”
“Nếu không mưa thì đi.”
“Em xem dự báo thời tiết rồi, ngày mai có nắng.”
Anh thấp giọng ừm một tiếng: “Không được đi chân không.”
Giọng cô yếu ớt, nhưng vẫn muốn cãi lại: “Anh quản được em chắc…”
“Vậy anh lại phải lau cho em.”
“Em không cần.”
“Chẳng phải em đang cần đây còn gì?”
“…”
Bên ngoài cửa sổ, trời mưa phùn mù sương, đen kịt.
Trong đêm khuya, có người mất ngủ..

Bình Luận (0)
Comment