Không Gặp Không Nên Duyên

Chương 36

Tiêu Tiêu không ngờ trước mặt người ngoài mà anh cũng dám hôn, tuy những người đó không biết đã lượn đi từ lúc nào, nhưng cô vẫn cảm thấy không thể nhịn được nữa, cô đẩy anh ra, mặt đỏ bừng kéo cánh tay của anh nói: “Đi! Đến đồn cảnh sát!”

Đoạn Mặc Ngôn trêu đùa, “Qua cầu rút ván nhanh thật đấy.”

“Em đương nhiên rất cám ơn anh, nhưng hai chuyện này không thể nhập làm một mà nói được.”

“Nếu không phải anh muốn nhập làm một, thì anh còn có thể kiên nhẫn dạy em à?”

“Đó là anh tự nguyện.” Giọng nói của Tiêu Tiêu yếu đi một chút.

“Tại sao anh tự nguyện?” Đoạn Mặc Ngôn hỏi dồn.

Tiêu Tiêu nghẹn lại một lúc, mới tuôn ra một câu, “Cho dù anh thích em, cũng không thể tùy tiện hôn em!” Nói xong, cô trừng anh một cái, khó xử chạy đi mất.

Cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì thì cô cũng sẽ lọt vào tấm lưới của anh. Tiêu Tiêu chạy ra ngoài cửa, chuông cảnh báo trong đầu rung liên hồi, dường như anh đã bí mật bày ra một tấm lưới dày đặc, để cô từng bước từng bước đi vào bẫy, nhưng anh hoàn toàn đều vì tốt cho cô, y như anh nói, không đáp lại tình cảm của anh giống như là đang lợi dụng anh vậy, từ khi nào thì cô đã rơi vào cục diện này rồi?

Ngay lúc này, Tống Hiếu Nhiên còn gọi điện tới tham gia náo nhiệt, “Tiếu Tiếu, anh về rồi, hôm nay qua nhà anh bắt bếp nấu lẩu nhé.”

“Anh Hiếu Nhiên, anh mới về, chắc là mệt lắm rồi, hay là chúng ta ra bên ngoài ăn đi, hoặc là đổi bữa khác cũng được?”

“Không mệt, qua đây đi, anh mang về cho em một cô chị dâu nè.”

Tiêu Tiêu vừa nghe, trong lòng hơi căng lên một chút, nhưng cô vẫn không đổi giọng nói: “Xem ra là một bà chị dâu người nước ngoài nha.”

Tống Hiếu Nhiên cười một tiếng, “Qua đây thì biết thôi.”

Tiêu Tiêu cúp máy, xoa trái tim có chút cảm giác quái lạ. Thực ra gần đây cô cũng có chút nghi ngờ phải chăng anh Hiếu Nhiên có ý với cô, nhưng bây giờ xem ra, quả nhiên là cô tự mình đa tình rồi.

Nhưng tại sao cô vẫn có cảm giác bị tổn thương thế này, lẽ nào cô vẫn còn thích anh ấy? Hoặc là phản xạ có điều kiện khi nhớ lại chuyện xưa? Cô đứng ngây ngốc hồi lâu, nghĩ không ra nguyên nhân.

Sắp tan ca, công ty ở New York xảy ra chuyện, cần ông chủ ra mặt giải quyết, Đoạn Mặc Ngôn chỉ có thể ở lại, bảo Tiêu Tiêu chờ anh, cô nói: “Em có hẹn với người khác rồi.”

“Với ai?”

Tiêu Tiêu chợt lóe lên ý tưởng, “Người em thích.” Cô dừng một chút, “Anh ấy cũng thích em nữa.”

“Ô?” Đoạn Mặc Ngôn nhướn mày, mặt không đổi sắc nói, “Hỏi thăm anh ta hộ anh.”

Tiêu Tiêu xẵng giọng.

Sau đó Đoạn Mặc Ngôn thế mà hoàn toàn không hề gây khó khăn cho cô, để cho cô tan ca đúng giờ đi đến nơi hẹn.

Nếu như anh thật sự thích cô, theo tính cách của anh thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cô đi như thế. Quả nhiên chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi. Tiêu Tiêu vừa đi xuống lầu, vừa nghĩ.

Lôi Tiểu Trúc đứng ở quầy tiếp tân trông thấy bóng dáng của cô, kêu cô lại, sau đó vội vàng xách túi đạp giày cao gót đi ra.

“Hôm nay tổng giám đốc Đoạn không giữ cậu lại ứng phó xã giao à?”

“Ừ, hôm nay tổng giám đốc Đoạn phải tăng ca.”

“Ui ~ Vận may của cậu tốt thật đấy, mỗi ngày đều đi theo thực tập bên người ông tổng đẹp trai của chúng ta. Có phải ngày nào đều có nai con chạy loạn trong lòng không?” Lôi Tiểu Trúc trêu ghẹo nói.

Tiêu Tiêu cười nói: “Không có, nơm nớp lo sợ thì đúng hơn.”

Hai người nói nói cười cười đi ra khỏi tòa nhà, bỗng Lôi Tiểu Trúc đưa ra lời mời: “Ngày mai là sinh nhật mình, mình định mời bạn bè đi karaoke điên một bữa, cậu cũng đến chung vui thế nào?”

“Được, vô cùng vui lòng.”

“Quyết định vậy nha, ngày mai tan ca, các cậu đi cùng nhé.”

“Được.”

Sau khi hẹn xong, trước cửa tàu điện ngầm, hai người chia ra mỗi người một ngã, Tiêu Tiêu đi tuyến đường khác đến chung cư vườn hoa cuả Tống Hiếu Nhiên.

Cô đã từng đi qua phòng khám tư vấn của anh, nhưng chưa từng đến nhà anh. Tống Hiếu Nhiên đã đợi cô ở cổng chung cư từ sớm, tuy vừa đi một chuyến bay đường dài về, nhưng trông anh không có vẻ mệt mỏi chút nào, ngược lại còn rất có tinh thần. Anh đón lấy trái cây cô mua trên đường đến đây, hơi trách cứ nói: “Qua chỗ anh còn mua đồ đến nữa à?”

“Lần đầu tiên đến nhà, ít nhiều cũng phải thể hiện một chút chứ, nếu không chị dâu mới sẽ cười cô em gái này của anh không biết lễ phép thì sao.” Tiêu Tiêu chớp chớp mắt.

Tống Hiếu Nhiên cười, “Toàn là mồ hôi không này.” Anh lau mồ hôi trên trán cô bằng ống tay áo.

Trên đường đi Tiêu Tiêu cứ hỏi mãi tên tuổi thân phận của bạn gái mới của anh, nhưng dường như Tống Hiếu Nhiên định khiến cô thêm tò mò, một chữ cũng không hề nhắc đến.

“Lên tới nơi em cũng phải chào hỏi người ta chứ?” Tiêu Tiêu lấy làm lạ nói.

“Đến lúc đó thì em sẽ biết chào thế nào thôi.”

Hai người đi vào thang máy không một bóng người, Tiêu Tiêu nhìn sang gương mặt anh tuấn càng thêm chín chắn cẩn trọng, trong lòng bỗng gợn sóng. Cô hẳn là vẫn còn thích anh, nhưng khi nghe anh có bạn gái mới, cuối cùng cô lại thở phào nhẹ nhõm.

Vừa thấy bị tổn thương vừa thấy nhẹ nhõm cả người, tại sao lại có kiểu phản ứng này, bản thân cô cũng không biết.

Thang máy lên đến tầng 21 thì dừng, hai người đi vào căn hộ phía trong cùng nhất, Tống Hiếu Nhiên lấy chìa khóa ra mở cửa, nghiêng người để cô vào trước.

Tiêu Tiêu nói một tiếng “Quấy rầy rồi ạ”, rồi dẫn đầu đi và nhà. Cô vừa đổi giày vừa đánh giá căn hộ rộng lớn. Bên trong mang phong cách điển hình của Tống Hiếu Nhiên, đơn giản, sạch sẽ, gọn gàng.

“Hàn xá đơn sơ, đừng để ý nhé.” Tống Hiếu Nhiên cầm một đôi dép mới tinh đặt trước mặt cô.

Bàn chân nhỏ xỏ vào đôi dép lê, Tiêu Tiêu đi vào sảnh khách, cười hì hì nói: “Thế này mà cũng gọi là hàn xá, anh thật sự nên đến ký túc xá của tụi em xem một chút đó.”

“Phải không? Vậy em có muốn dọn qua đây ở không? Chỗ anh còn nhiều phòng trống lắm.” Tống Hiếu Nhiên nói.

“Ý tốt em xin nhận, nhưng em không dám làm bóng đèn của hai người đâu…… Đúng rồi, chị dâu đâu ạ?”

Tống Hiếu Nhiên để đồ lên bàn trà trong phòng khách, “À, chắc là cô ấy đi ra ngoài rồi, có nóng không, muốn hạ nhiệt độ xuống một chút không?”

“Không cần đâu, vừa đủ rồi.” Tiêu Tiêu lấy khăn giấy lau mồ hôi. Mặc quần jean đi đường giữa trời hè thật sự có chút nóng, cô cũng thích mặc váy, nhưng từ khi Đoạn Mặc Ngôn phát biểu câu nói đó, thì cô không dám mặc váy trước mặt anh ấy nữa.

Tống Hiếu Nhiên rót cho cô một ly nước cam, lấy mấy cái túi giấy từ trong phòng ra, “Anh có mang quà về cho em này.”

“Sao nhiều vậy? Hôm nay em có thu hoạch lớn rồi, cám ơn.” Tiêu Tiêu cười để cái ly xuống đón lấy, mở túi lấy từng món ra, Tống Hiếu Nhiên mua cho cô một cái váy liền có hoa văn li ti, một bộ mỹ phẩm chăm sóc da, còn có mấy thứ đồ chơi đặc sắc của nước ngoài, móc chìa khóa mặt nạ cũng có luôn.

“Woa, nhiều thật đấy, em cũng ngại nhận luôn rồi nè.” Nhất là váy liền và mỹ phẩm chăm sóc da đều là hàng hiệu cả, giá cả chắc chắn rất mắc.

“Còn khách sáo gì với anh nữa? Cái váy này anh vừa nhìn đã thấy nó hợp với em, lần sau ra ngoài mặc cho anh xem thử.” Tống Hiếu Nhiên nhìn cô chăm chú, cười nói.

Tiêu Tiêu ngại ngùng cười cười, sau đó bỏ quà vào túi trở lại, đứng lên nói: “Được rồi, nể mặt nhiều quà thế này, nên hôm nay em xuống đứng bếp trổ tài vậy.”

“Ý là nếu không có mấy món quà này, thì em không định động tay à?”

“Đương nhiên rồi, có sẵn để ăn tốt biết mấy.”

“Con nhóc thực tế này.” Tống Hiếu Nhiên vờ tức giận xoa xoa đầu cô.

“Hì hì.” Tiêu Tiêu cười cột tóc lên thành búi.

Nói là đứng bếp, nhưng nấu lẩu cũng không cần quá nhiều kỹ thuật, nhiều lắm cũng chỉ là hầm nước lèo thôi, thêm vào thái đồ để nhúng lẩu cho thật ngon, rửa cho sạch là xong rồi. Tiêu Tiêu nhanh nhẹn rửa sạch mấy miếng thịt gà, rồi bỏ vào nồi nước hầm chung với gia vị sâm bổ lượng. Tống Hiếu Nhiên rất có lòng, còn đặc biệt mua cái nồi uyên ương về, anh đứng một bên rửa nồi, Tiêu Tiêu thì đứng bên cạnh lặt rau rửa rau, phối hợp rất là ăn ý.

Hai người là thanh mai trúc mã nhiều năm, hơn nữa rất nhiều tác giả, nhóm nhạc mà Tiêu Tiêu ưa thích đều chịu sự ảnh hưởng của Tống Hiếu Nhiên, bất kể là chủ đề gì đều có thể tán gẫu với nhau, trong bếp vang lên tiếng cười không dứt, một lúc không để ý thì đã hoàn thành công đoạn chuẩn bị rồi.

Tiêu Tiêu đổ nước dùng gà vào nồi lẩu uyên ương, một bên thì bỏ thêm nước lẩu cay vào, đặt lên bếp điện từ, không bao lâu sau, nồi lẩu uyên ương một bên thì vàng óng, một bên thì đỏ chót đã ra lò.

Tống Hiếu Nhiên mua rất nhiều đồ ăn nhúng lẩu, thịt dê cuốn, lá xách bò, nấm kim châm, đều là những món Tiêu Tiêu thích ăn. Tiêu Tiêu ngồi vào bàn nhìn một bàn đầy thức ăn ngon, hạnh phúc kêu lên một tiếng woa, “Phong phú quá!”

Tống Hiếu Nhiên lấy ra hai chai bia trong tủ lạnh, hỏi cô một câu, “Có muốn một ít không?”

“Không cần đâu, em uống nước ép là được rồi.” Tiêu Tiêu giơ giơ ly nước cam lên.

Tống Hiếu Nhiên cũng không ép, ngồi xuống bên cạnh cô mở nắp chai bia, “Tửu lượng của em thế nào? Có tự mình thử qua bao giờ chưa?”

“Lần trước sinh nhật bạn cùng phòng, tụi em lén lút mua bia về kí túc xá uống, nói là xem xem trong kí túc xá tửu lượng của ai tốt nhất. Em uống ba chai, say đến ói luôn.”

“Thế này thì không được rồi, ra ngoài nhất định phải uống ít rượu thôi đấy, con gái tốt nhất đừng nên uống.”

“Em biết mà, anh thì sao, ở bên ngoài có uống rượu không?”

“Uống một chút, không nhiều.”

“Vậy thì tốt, rượu uống ít một chút thì tốt hơn, uống nhiều khó chịu lắm.”

“Anh biết.” Tống Hiếu Nhiên dịu giọng nhìn cô cười cười.

Tiêu Tiêu gật đầu, cười híp mắt xoa xoa tay, “Vậy chúng ta bắt đầu đi.”

“Ăn đi, nhóc quỷ tham ăn.”

Hai người cầm nước cam và bia cụng ly với nhau, Tiêu Tiêu đổ thịt dê cuốn vào, chính thức bắt đầu ăn.

Một bữa ăn lẩu “lãng mạn” giữa ngày hè, ăn hết một tiếng mấy đồng hồ, may mà có máy lạnh mới không đổ mồ hôi đầm đìa, tàn tiệc Tiêu Tiêu đứng lên xoa bụng khen ngon mãi, Tống Hiếu Nhiên dọn chén đũa, “Anh cũng ăn nhiều rồi.”

“Để xuống đi, em làm cho.”

“Sao có thể để khách nấu ăn rồi lại rửa chén được?”

“Lúc này lại coi em như khách rồi, đúng lúc cho em tiêu hóa một chút, còn anh đó, đi nghỉ ngơi một chút đi.” Tiêu Tiêu tìm bao tay cao su ra đeo vào.

Tống Hiếu Nhiên cũng không đi ra ngoài, cô rửa chén thì anh giúp dọn vào, đợi cô rửa xong thì tráng lại một lần nữa.

Tiêu Tiêu lau bàn, cảm thấy kiểu chung sống như thế này có thể là hình thức tốt nhất giữa bọn họ rồi, nhẹ nhàng, lại vui vẻ.

Tống Hiếu Nhiên gọt dưa hấu, dưa lưới và táo bày ra một dĩa trái cây nhỏ, Tiêu Tiêu chỉ chọn dưa hấu để ăn, Tống Hiếu Nhiên nói: “Ăn thêm một ít táo đi.”

“Táo không ngon.” Tiêu Tiêu lại đứng lên ghim một miếng dưa hấu.

“Ăn nhiều táo rất tốt cho cơ thể.”

Tiêu Tiêu đáp lại một tiếng, nhưng không ăn là không ăn.

Tống Hiếu Nhiên bất đắc dĩ cười cười, trong mắt chan chứa sự yêu chiều.

Hai người lại tán gẫu một lúc, Tiêu Tiêu không khỏi hỏi: “Sao chị dâu còn chưa qua đây nữa?”

Tống Hiếu Nhiên ăn một miếng dưa lưới, chậm rãi nói: “Thực ra cô ấy đã tới rồi.”

“Hả?” Tiêu Tiêu kinh hãi, “Đâu?”

Tống Hiếu Nhiên cong môi, đứng lên dắt cô vào phòng ngủ chính.

Tiêu Tiêu nghĩ rằng bạn gái của anh vẫn luôn nằm trong phòng ngủ, vì liên tưởng của mình mà đỏ mặt lên, đứng bên cạnh cửa không chịu đi vào. Tống Hiếu Nhiên lại kéo tay của cô, vừa nói không sao đâu, vừa kéo cô đi vào phòng. Thì ra căn phòng ngủ này của anh rất lớn, qua phòng để quần áo mới đến phòng ngủ.

Tống Hiếu Nhiên dắt cô vào phòng để quần áo, đứng trước tấm gương to: “Em nhìn nè, có đẹp không?”

Tiêu Tiêu còn tưởng đâu trong gương có dán hình của bạn gái anh, nhìn một hồi lâu, người con gái có thể nhìn thấy trong gương, chỉ có bản thân mình.

Cô ngơ ngác chớp chớp mắt với mình ở trong gương, Tống Hiếu Nhiên đứng phía sau cô, chăm chú nhìn cô trong gương, hai tay nhẹ nhàng vòng qua vai cô, “Tiếu Tiếu, em làm chị dâu của chính em có được không?”

Tiêu Tiêu ngây người như phỗng.

Thế này là sao, màn kịch đảo ngược à? Hay lại là một trò đùa?

Thấy cô không nhúc nhích, Tống Hiếu Nhiên từ từ cúi người xuống, nói nhỏ bên tai cô, “Tiếu Tiếu, em làm bạn gái của anh Hiếu Nhiên có được không?”

Anh vẫn luôn yêu cô. Thậm chí từ lúc cô còn chưa đến tuổi trường thành, thì anh đã đặt cô vào trong lòng mình. Nhưng năm ấy anh tuổi trẻ lông bông còn có chuyện quan trọng hơn cô - - dã tâm của anh. Anh hi vọng mình có thể xông pha ra một vùng trời mới, không muốn ở trong thị trấn nhỏ nữa, anh muốn làm, thì làm đến mức tốt nhất. Vậy nên, khi anh biết trong trường đại học có một nữ sinh là con gái của chuyên gia cố vấn tâm lý nổi tiếng trên quốc tế, anh không hề do dự chọn theo đuổi cô ấy. Ở bên ngoài chạy đôn chạy đáo vì danh lợi, nhưng vẫn không muốn buông bỏ ánh mắt ngưỡng mộ đơn phương của cô, nhưng cũng không muốn chính miệng nói ra câu anh chỉ coi cô như em gái, chỉ có thể để bạn gái đứng trước mặt cô, không tiếng động mà tỏ thái độ.

Anh biết cuối cùng mình vẫn làm tổn thương cô, tự trách nên không liên lạc với cô nữa, cũng sợ chính mình không kiềm chế được, nhưng anh hối hận rồi, anh ở chốn đất khách xa xôi, mỗi một ngày đều nhớ đến gương mặt tươi cười của cô, anh hi vọng cô có thể lần nữa ngọt ngào gọi anh một tiếng “anh Hiếu Nhiên”, hi vọng có thể ôm cô vào lòng!

Lúc này tâm nguyện đã được bồi thường, hương thơm của thiếu nữ khiến anh có chút không kiềm chế được, anh trầm giọng than thở, đè môi lên cần cổ ngọc ngà của cô.

Mãi cho đến khi đau nhói lên, Tiêu Tiêu mới chợt hoàn hồn lại, ở trong gương thấy được đang xảy ra chuyện gì. Cô vội xoay người đẩy anh ra, bàn tay nhỏ đè lên chỗ như bị phỏng lửa trên cổ.

Thấy cô hoảng hốt sợ hãi, Tống Hiếu Nhiên mới biết mình càn quấy rồi, anh vội nói xin lỗi ngay, “Xin lỗi.”

“Anh Hiếu Nhiên, anh uống nhiều rồi.” Tiêu Tiêu nói.

“Một ly bia không làm anh say được đâu.” Tống Hiếu Nhiên nhìn cô chăm chú, “Anh chỉ là, kìm lòng không đặng thôi.”

Tiêu Tiêu hoàn toàn không thể hiểu nổi chuyện đột ngột xảy ra thế này, anh Hiếu Nhiên hỏi cô muốn làm bạn gái của anh ấy không? Anh ấy còn hôn cổ của cô nữa? “Em muốn đi về trước.” Cô cần một mình bình tĩnh một chút.

Biết mình thất lễ dọa đến cô, Tống Hiếu Nhiên không dám ép cô nữa, “Anh đưa em về.”

“Không cần đâu, em ngồi tàu điện ngầm.” Tiêu Tiêu nói xong, nghiêng người né qua anh đi ra phòng để quần áo, cô vội vã cầm lấy túi xách, đứng ở bên cửa thay giày, chưa mang xong đã muốn rời khỏi, Tống Hiếu Nhiên kéo cô lại, “Tiếu Tiếu, anh nghiêm túc đó, mặc kệ trước kia thế nào, bây giờ trong lòng anh chỉ muốn đối xử với em thật tốt, mong em suy nghĩ thật kỹ.”

Tiêu Tiêu khó khăn đáp lại một tiếng, Tống Hiếu Nhiên buông lỏng tay, cô liền xoay người chạy mất.

Tiêu Tiêu về đến kí túc xá, Liên Hoan Hoan kêu cô xem phim, cô cũng không trả lời, nằm trên giường trằn trọc khó ngủ.

Tại sao năm xưa anh Hiếu Nhiên không chấp nhận lời tỏ tình của cô, sau khi biệt tích mấy năm trời, lại đột nhiên đề nghị hẹn hò với cô? Là trò đùa quái đản, hay là đồng tình? Nhất định không thể vì yêu thích được, so với trước kia, cô của hiện tại lạnh nhạt với anh rất nhiều, ngày xưa anh không thích cô, bây giờ sao lại thích cô được?

Suy nghĩ một hồi, cô lại nghĩ đến Đoạn Mặc Ngôn. Nghĩ lung tung lộn xộn rất lâu, hoàn hồn lại vẫn chỉ là một khoảng trống không, căn bản nhớ không ra vừa rồi nghĩ cái gì.

Rất lâu sau Tiêu Tiêu mới chìm vào giấc ngủ, sau khi ngủ rồi vẫn không ngừng mơ thấy ác mộng, Tống Hiếu Nhiên và Đoạn Mặc Ngôn liên tục xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Sáng sớm, cô thức dậy với hai vòng mắt đen thui, sau khi thoa một lớp trang điểm mỏng để che đi, mới uể oải đến Thái Nhất.

Hôm nay công việc rất nhiều, Tiêu Tiêu cũng vui vẻ vì tạm thời tránh khỏi những suy nghĩ phiền não, cô làm xong nhiệm vụ của mình, còn chủ động làm giúp người khác, chính là không muốn để mình rãnh rỗi.

Mười một giờ Đoạn Mặc Ngôn bước vào tòa nhà, chẳng bao lâu đã báo mở cuộc họp, bảo Tiêu Tiêu đi theo vào phòng họp.

Tiêu Tiêu vẫn ngồi cạnh Đoạn Mặc Ngôn như trước, cô nhìn anh một cái, bỗng dưng lại nghĩ đến Tống Hiếu Nhiên, vô thức thở dài một hơi, tức thì cô lắc lắc đầu, cúi đầu mở sổ ghi chép của mình ra.

Bất chợt ngón tay ấm nóng thô lỗ dùng sức lâu một cái bên cổ của cô, cô nhíu mày quay đầu qua, chỉ thấy một đôi mắt đen âm u như mực.

“Đây là cái gì?” Đoạn Mặc Ngôn dùng ngón cái một lần nữa lau thật mạnh trên cổ cô.

Chỗ đau nhói lên khiến Tiêu Tiêu chợt nhớ đến nụ hôn của Tống Hiếu Nhiên đêm qua, lẽ nào đã để lại dấu hôn rồi? Mặt cô lập tức đỏ lên, lấy tay che cổ.

Đoạn Mặc Ngôn cứng rắn kéo tay của cô ra, dịu dàng lại vô cùng nguy hiểm hỏi: “Anh hỏi em đây là cái gì?”
Bình Luận (0)
Comment