Không Gặp Không Nên Duyên

Chương 55

Đậu Thắng Lợi về đến nhà, thì bà xã liền đi lên trước đón, “Ông nói gì với Tiểu Huyên mà làm con bé tức ghê thế?”

Đậu Thắng Lợi đổi dép đi vào nhà, “Mặc kệ nó, tôi có chuyện hỏi bà.”

“Chuyện gì?” Tiêu Mẫn – cô của Tiêu Tiêu hỏi.

“Trước đó chẳng phải tôi bảo bà nhắc nhở cháu gái của bà, hình như có một cậu ấm họ Đoạn nhìn trúng nó, kêu nó đừng để ý đến cậu ta hay sao?”

Tiêu Mẫn hơi ngây ra, bỗng vỗ tay một cái nói: “Ông xem trí nhớ của tôi đây này!”

“Bà chưa nhắc tới à?” Đậu Thắng Lợi sửng sốt.

“Chẳng phải lúc ấy phải chạy ngược chạy xui giữa nhà với bệnh viện đó sao, xoay người một cái thì tôi quên mất tiêu.” Tiêu Mẫn vỗ vỗ đầu, thoắt cái lo lắng nói, “Sao ông lại nói chuyện này với tôi nữa, lẽ nào Tiếu Tiếu có chuyện?”

Đậu Thắng Lợi phất phất tay, “Không có gì, chỉ là bây giờ nó với cậu thiếu gia kia đang làm bạn bè.”

“Làm bạn bè?” Tiêu Mẫn sửng sốt, “Thật sự làm bạn bè hay là……”

“Hẳn là đang làm bạn bè, Tiếu Tiếu giới thiệu với tôi, cậu ta trực tiếp học theo Tiếu Tiếu gọi tôi là dượng, hơn nữa thấy cậu ta đối xử với Tiếu Tiếu cũng rất tốt.” Đậu Thắng Lợi nói.

“Nhưng chẳng phải ông nói cậu ta không học vấn, không nghề nghiệp, mới kêu tôi nhắc nhở Tiếu Tiếu hay sao?”

Đậu Thắng Lợi lấy một chai bia trong tủ lạnh ra, đang lưỡng lự có nên nói cho vợ mình biết về nhân phẩm của Đoạn Mặc Ngôn hay không.

Nếu như ông nói ra, bà xã tuyệt đối sẽ không để cho Tiêu Tiêu ở bên Đoạn Mặc Ngôn, vậy có khi nào Đoạn Mặc Ngôn sẽ ghi hận với bọn họ không? Dựa theo tính cách lạnh lùng của cậu ta, đoán chắc sẽ không ngoài ý muốn đâu, lần này e rằng không chỉ đơn giản như là làm cho ông nhập viện truyền nước biển thôi đâu.

Ông làm việc ở chỗ như vậy, so với những người bình thường thì lại càng hiểu rõ một cách sâu sắc về sự chênh lệch giai cấp. Tuy Đoạn Mặc Ngôn còn trẻ, nhưng cậu ta tuyệt đối có năng lực giẫm chết ông.

Cháu gái của vợ trêu phải một nhân vật không thể dây vào, dường như con bé hoàn toàn không biết nhưng chuyện này là phước hay họa, ông ta cũng không dám chắc. Lỡ như, con bé thật sự có kết quả với cậu ta, vậy thì cả đời đều giàu sang phú quý - - Cho dù có ly hôn cũng vậy, nhưng khả năng lớn hơn nữa, chính là chưa vào đến nhà họ Đoạn thì đã tàn, không biết sẽ dây vào tai họa gì đây.

Nói ra thật mất mặt, bây giờ tinh thần của ông không yên, tim thì không ngừng đập thình thịch, thình thịch. Không được, ông không thể để cho vợ biết được, nếu không nhà họ Đậu tuyệt đối sẽ bị vạ lây mất. Hiện giờ việc ông có thể làm chỉ là không để cho con gái cũng dây vào đó.

“Ông Đậu già, ba là ông già thối, xấu xa! Con hận ba!” Đậu Tiểu Huyên gào thét trên tầng hai.

Sáng hôm sau, vốn Tiêu Tiêu đã đặt báo thức lúc 9 giờ, nhưng còn chưa đến 9 giờ, tiếng chuông điện thoại đã thay thế cho tiếng chuông báo thức, cô rầm rì bước qua Đồng Dĩ Dịch nằm cùng giường với cô, đi xuống giường bắt lấy di động đang sạc pin trên bàn học.

“Tiếu Tiếu, em gây họa gì vậy hả, tại sao có cảnh sát đến hỏi anh xác nhận chuyện gặp em ngày hôm trước?” Giọng nói của Tống Hiếu Nhiên vang lên ở đầu bên kia.

Trong chốc lát Tiêu Tiêu không còn buồn ngủ chút nào, cô hắng giọng, áy náy nói: “Xảy ra một chút chuyện, không sao đâu, anh Hiếu Nhiên, đừng lo.”

“Tiếu Tiếu.” Giọng điệu của Tống Hiếu Nhiên mang theo vẻ nghiêm túc, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Tiêu hết cách, chỉ có thể khai thật, “Trong nhà bạn trai em bị mất trộm, mấy người đó nghi ngờ em.”

“Cái gì? Lí nào lại như thế?” Ở đầu bên kia, Tống Hiếu Nhiên chau mày, “Sao bọn họ lại nghi ngờ đến em chứ?”

“Ặc, ai biết đâu, người ngay thẳng không sợ gì cả, anh đừng lo.”

“Hôm đó em đã đến nhà anh ta à?”

Tiêu Tiêu nhớ ra lời nói dối của mình, chỉ có thể nói: “Có qua đó một lúc.”

“Vậy nhà anh ta bị mất trộm lúc nào, tổn thất hết bao nhiêu?”

“Anh Hiếu Nhiên, chuyện này anh đừng lo đến nữa, để cảnh sát đi điều tra đi.”

“Chuyện lớn như vậy mà em còn không để tâm? Lỡ như bọn họ tìm chứng cứ bậy bạ, em có mười cái miệng cũng không nói rõ được đấy.”

Tiêu Tiêu không nghĩ thế, “Không đến mức nghiêm trọng vậy chứ? Ít nhiều gì cũng phải để em biến ra tang vật trước nha.”

“Tiếu Tiếu.”

“Ừ, em nghiêm túc mà.” Tiêu Tiêu vừa nghe giọng điệu nghiêm trang của anh ta liền sợ.

“Bạn trai của em thì sao, anh ta có thái độ gì?”

“Anh ấy tin tưởng em.” Tiêu Tiêu nói dứt khoát.

“Phải không? Anh ta nói với em thế nào?”

“Ôi, chút chuyện này, em cũng có mắt nhìn người mà.”

Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng than thở khe khẽ bên đầu kia, chốc lát sau, giọng nói của Tống Hiếu Nhiên hơi dịu xuống, “Vậy thì tốt, có chuyện gì thì em lập tức gọi cho anh đó.”

“Em biết rồi, cám ơn anh, anh Hiếu Nhiên.”

“Không cần khách sáo với anh như thế, đúng rồi, bác trai bác gái của em thứ tư tuần sau sẽ đến đây đấy.”

“Thật ạ?” Tiêu Tiêu vui mừng, “Tốt quá, khi nào vậy anh?”

“Buổi trưa.”

“Vậy buổi tối em đến thăm hai bác.”

“Được.”

Cúp máy xong, Tiêu Tiêu cũng không muốn ngủ bù nữa, cô suy nghĩ một chút, lại gọi vào số điện thoại của Lôi Tiểu Trúc. Nhưng đối phương vẫn tắt máy như trước.

Vừa đến 10 giờ, Đoạn Mặc Ngôn đã lái xe đến lầu dưới, Tiêu Tiêu mời Liên Hoan Hoan một lần nữa, muốn cô ấy đi ra ngoài cho khuây khỏa, Liên Hoan Hoan chỉ nói là muốn ngủ.

Hai người ngồi vào ghế sau, Đoạn Mặc Ngôn quay đầu lại nhìn Tiêu Tiêu một cái, Tiêu Tiêu chỉ coi như không hiểu ý của anh, lấy ra một túi đồ ăn nhỏ nói: “Em mua đồ ăn sáng cho anh rồi, có xíu mại, có bánh bao, ăn một cái đi.”

“Không ăn.”

Tiêu Tiêu hoàn toàn không bất ngờ, cô xé một miếng bánh bao, nghiêng người trực tiếp để đến bên môi của anh, nhét vào. Nhét kẽ răng cũng tốt.

Đoạn Mặc Ngôn mặc cho cô đút, cắm USB vào dàn âm thanh trong xe, Tiêu Tiêu và Đồng Dĩ Dịch đều cho rằng là nhạc anh đã chọn, không ngờ lại vang lên một giai điệu cực kỳ đáng yêu, hai cô dựng lỗ tai lên, tức thì nghe thấy hai giọng nam nữ cực kỳ hài hòa hát bài Hai con hổ.

Hai người Tiêu – Đồng nhìn nhau một cái, cười ha ha.

“Thấy thế nào? Không được thì ghi âm lại lần nữa.”

“Hay lắm, hay lắm.” Tiêu Tiêu tỉ mỉ nghe giọng hát lên cao của anh, vui vẻ không thôi.

Đoạn Mặc Ngôn đưa di động qua cho cô, “Anh bỏ vào rồi, tự em làm đi.”

Tiêu Tiêu cười hì hì nhận lấy, Đồng Dĩ Dịch nhìn vào màn hình, là hình gương mặt tươi cười của Tiêu Tiêu.

“Cậu lấy không?” Tiêu Tiêu hớn hở hỏi cô ấy.

“Hai anh chị để làm nhạc chuông tình nhân đi.” Đồng Dĩ Dịch tỏ ý cám ơn.

“Ha ha, em đại diện được rồi, anh không đặt làm nhạc chuông cũng được.” Tiêu Tiêu vừa tìm, vừa nói vói Đoạn Mặc Ngôn. Nhỡ đâu anh đang tham gia hội nghị quan trọng gì đó, đột nhiên vang lên tiếng chuông này, không nghẹn chết một đám người im lìm kia mới lạ.

“Làm nhạc chuông cũng không sao.”

Đôi mắt cười yêu kiều của Tiêu Tiêu chạm vào đôi mắt đen qua kính chiếu hậu.

Anh ấy không phải loại người đùa giỡn với tình cảm của con gái, chắc chắn là Tiểu Trúc hiểu lầm rồi.

Lần đầu tiên Đồng Dĩ Dịch đến thành phố B, Tiêu Tiêu hao tốn tâm tư sắp xếp hành trình cho cô ấy. Biết bạn thân cũng thích khu di tích lịch sử như mình, trạm dừng đầu tiên đã chọn một địa điểm di tích thắng cảnh 5 sao.

Tài xế Đoạn Mặc Ngôn chở các cô đến nơi. Có không ít khách du lịch, vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được. Năm thứ hai đại học, Tiêu Tiêu đã dùng học bổng tự thưởng cho mình đến đây một lần, lần này cô làm người hướng dẫn, cầm ô che nắng đi cùng với Đồng Dĩ Dịch, dọc đường đi thuyết mình cho cô ấy, Đoạn Mặc Ngôn đeo kính mát một mình yên lặng đi bên cạnh cô, ngẫu nhiên Tiêu Tiêu xen lời thì mới có một hai câu.

Tiêu Tiêu không có hành động thân mật với anh nhiều lắm, tay vẫn luôn níu lấy cánh tay của Đồng Dĩ Dịch, nhưng mỗi lần quay đầu lại, đôi mắt đen đó nhất định sẽ chạm vào tầm mắt của cô, khiến cô sinh ra nỗi ngọt ngào vô tận.

Cô cũng lén lút để tâm đến từng cử chỉ của anh, thừa lúc bạn tốt đi vào nhà vệ sinh, cô chạy đến một quán nhỏ trong khu di tích mua một cái nón lưỡi trai, bảo Đoạn Mặc Ngôn ở bên cạnh cúi đầu xuống, đội nón lên cho anh, nói là trời nắng nóng, để anh đội đề phòng cảm nắng.

Vừa đội nón lên, Đoạn đại thiếu lại có thêm mấy phần hơi thở của thanh niên trẻ tuổi. Anh nhướn mày, nhìn cô qua lớp kính mát, bàn tay to nắm tay cô xoa nhẹ.

“Chán quá hả?” Chỗ này hẳn là anh đã đến rồi.

“Cũng ổn.”

“Không dễ gì Nhất Nhất mới đến đây một lần, em ở bên cạnh cô ấy nhiều chút, sau đó đền bù lại cho anh, được không?” Tiêu Tiêu mặc cho anh nắm tay, hơi áy náy nói.

“……Được thôi.” Đoạn Mặc Ngôn tỏ ý mình rất dễ nói chuyện.

Khóe môi của Tiêu Tiêu cong lên, lúm đồng tiền còn chưa hiện lên, đã nghe thấy câu sau - - 

“Đền thịt nhé.”

Phong cách thay đổi quá đột ngột, Tiêu Tiêu từ vui chuyển sang giận, đánh anh một cái mà không có tí sức mạnh nào.

Trong khu di tích, đôi tình nhân bắt mắt đang tán tỉnh, ve vãn nhau tạo nên một cảnh tượng nổi bật, rất nhiều du khách đều liếc mắt nhìn sang, có người ngưỡng mộ không thôi, có người hiểu ý cười thầm.

Từ phía xa, Đồng Dĩ Dịch nhìn bọn họ, cũng không vội đi qua đó, nhàn nhã thưởng thức cây cổ thụ có lịch sử lâu đời. Cho đến khi cô ấy nghĩ rằng thời gian cho đôi tình nhân nọ thân mật ngọt ngào đã kha khá rồi, mới đi qua đó tiếp tục làm bóng đèn siêu sáng.

Ba người tiếp tục hai trước một sau đi về phía trước, hòa theo dòng người dừng lại trước một tảng đá kì lạ có khắc chữ thư pháp. Tiêu Tiêu mơ hồ nghe được có hướng dẫn viên đang thuyết minh bằng tiếng anh ở đằng trước, mắc bệnh nghề nghiệp, nhìn Đoạn Mặc Ngôn một cái, kéo Đồng Dĩ Dịch chen trái lủi phải vào những chỗ trống để đi lên trước.

“Chữ thư pháp trên tảng đá này là bút tích thật của chủ nhân nơi đây vào thời nhà Minh, ông ấy là một nhà thư pháp nổi tiếng của Trung Quốc, bên trong còn có một bức bút tích thật của đại sư, trong bữa tiệc tối nay, hai ông bà có thể đến xem……”

Thì ra đang hướng dẫn thuyết minh cho du khách nước ngoài, bên trong lại còn có một bức bút tích thật của nhà thư pháp nổi tiếng nữa cơ à……Nhưng mà giọng nói này, đã nghe qua ở đâu rồi chăng?

Theo bản năng, Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên nhìn quanh, đúng lúc cô gái kia cũng quay đầu sang, tầm mắt của hai người giao nhau, cả hai đều sửng sốt.

Người hướng dẫn khách du lịch đến tham quan lại là Hạ Dung.

“Chị Hạ.” Tiêu Tiêu kêu một tiếng, sau khi kêu rồi bỗng dưng thấy lúng túng, hi vọng cô ta không thấy cô và Đoạn Mặc Ngôn đi cùng nhau. Nhưng người đàn ông đứng lẫn trong đám người cách đó không xa vẫn chói mắt như thế, thậm chí Hạ Dung không cần phí sức thì đã nhìn thấy anh rồi.

Vẻ mặt dưới lớp trang điểm hoàn mỹ không khuyết điểm kia biến đổi xoành xoạch, Hạ Dung cắn chặt răng, cuối cùng duy trì sự kiêu ngạo của mình, nhưng vẫn không thể kiềm chế mà phát ra một tiếng hừ lạnh như làn sương rét buốt.

Người đàn ông đó, vậy mà lại xuất hiện ở chỗ này! Nếu như để bạn của anh biết được, nhất định sẽ cười đến rụng răng mất!

Nhạy bén nghe được tiếng hừ lạnh kia, Tiêu Tiêu biết ngay cô ta đã nhìn thấy anh.

Thực ra không chỉ Hạ Dung nhìn thấy, hai vị khách quan trọng trước mặt cô ta, ông Morgan và bà Morgan cũng nhìn thấy, bà Morgan đã ngoài 60 vui mừng kêu lên một tiếng, “Cô Hạ, chồng chưa cưới của cô cũng đến rồi kìa!”

Vành tai của Tiêu Tiêu hơi nhúc nhích.

Hạ Dung gần như cảm thấy may mắn vì hôm nay trang điểm dày, mới có thể không để cho người ta thấy được sắc mặt tái nhợt của cô ta.

“Để chúng tôi đến chào hỏi, cậu ấy bận trăm công nghìn việc cũng rút ra thời gian rảnh rỗi để đến đây, tấm lòng này tôi rất cảm kích.” Ông Morgan không để ý lắm, nắm tay của vợ yêu, cùng bà cười tủm tỉm đi về phía Đoạn Mặc Ngôn.

“Ông Morgan!” Hạ Dung vội vàng tách đám người ra đi qua đó.

Xuyên qua lớp kính đen, trông thấy cặp vợ chồng già người nước ngoài tựa như đã từng quen biết và vợ chưa cưới trước đây cũng đi về phía mình, vẻ mặt của Đoạn Mặc Ngôn chưa hề thay đổi, chỉ nhướn mắt nhìn cô bé Tiêu nhà mình một cái.

“Cậu Đoạn, rất vui khi có thể gặp cậu lần nữa.”

“Tôi cũng vậy, ông Morgan, bà Morgan.” Đoạn Mặc Ngôn lấy kính mát xuống, bắt tay với hai vợ chồng.

Bà Morgan nhiệt tình nghiêng người ôm anh một cái, “Cậu đẹp trai, lần này thật sự đến lượt chúng tôi đến Trung Quốc làm phiền các cậu rồi.”

“Chẳng phải anh nói hôm nay rất bận không thể đến đây sao?” Hạ Dung đi tới, khoác tay anh.





Bình Luận (0)
Comment