Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu Xí

Chương 133

Tuy Bạch Lê Hoa không nói gì, nhưng trên mặt trên cổ đều rám nắng, đêm khuya còn châm đèn ngồi trên băng ghế ngâm nước nóng, mắt hắn lại không nhìn xa được nên nhìn không tới.

Tuy không biết những chỗ rám nắng tại sao ngay hôm sau đã khỏi, nhưng chắc chắn rất vất vả.  

Lương Đại Lang nói: “Trước đó vài ngày ta đi xem, Đại Lượng trong thị trấn thu mua dược thảo giá khá cao, hơn nữa là những loại dược liệu thường dùng, nếu chúng ta cũng dùng một miếng đất để trồng, dốc lòng chăm sóc thì sẽ có thể thu hoạch rồi bán cho y quán.”

Theo đạo lý mà nói, trực tiếp đi hái thuốc trong núi càng tiện hơn, lại không tốn tiền, chỉ là bỏ ra chút công sức, nhưng trong núi nguy hiểm, không thể đi thường xuyên nên vẫn là đào chút thảo dược trưởng thành hoặc cây non đem về nhà trồng thì tốt hơn.

Dù sao tuy là ruộng cằn cỗi, nhưng là so với trong núi lại tốt hơn rất nhiều.

Hơn nữa, giống Cát Lại Tử nói, Trình đại phu kia tính khí lớn, nếu các hương thân thật sự cần gì, trong nhà có chuẩn bị dược thảo thường dùng cũng có thể cung cấp.

“Kế hoạch này tốt đấy.” Lương Đại Nương mặt ủ mày ê nói, “Nhưng học phí cho thư viện và tiền đóng thuế sắp tới nơi rồi làm sao đây?”

Còn thiếu tiền công của Cát Lại Tử và Trương Cẩu Tử đó!

Về sau làm sao sống qua ngày thì từ từ rồi nói, mấu chốt bây giờ là vấn đề trước mắt này.

Bạc, làm sao kiếm ra bạc.

Đây là vấn đề cấp bách, cũng là vấn đề cực khó, người Lương gia lâm vào trầm mặc.

Cát Lại Tử và Trương Cẩu Tử lúc này nhìn nhau, ha ha hai tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc, “Thẩm, hôm nay đa tạ các ngươi chiêu đãi, trời cũng tối đen rồi, nếu không về thì nương của Cẩu Tử hắn chắc sẽ cầm gậy đuổi heo tới mời người về đó, các ngươi cũng đừng buồn, chuyện gì cũng từ từ tới, chúng ta đi về trước.”

Lương Đại Nương đứng lên tiễn người, “Đi đi, chuyện ruộng nước này cảm ơn ngươi, các ngươi đi thong thả.”

“Được, các ngươi trở về đi! Béo Nha, ngươi đừng quên chuyện ngươi đã đáp ứng ta đấy!”

Đi ra thật xa còn không quên thét to nhắc nhở Béo Nha chuyện săn thú.

“Được, sáng mai cùng nhau lên núi đi.”

Bạch Lê Hoa đáp ứng, đột nhiên nhớ tới mảnh da hổ hoàn chỉnh ở trong không gian kia, trong lòng bình tĩnh lại.

Nghe được lời bảo đảm, Cát Lại Tử huýt sáo rời đi.

Lương Đại Nương trở lại bàn, nhìn tàn cục trên bàn thở dài.

“Nương, người đừng thở dài, người sống sờ sờ mà còn có thể nghẹn nước tiểu chết sao? Đúng lúc tiểu mạch đã thu hoạch xong rồi, ngày mai chúng ta cùng Cát Lại Tử đi lên núi, tìm chút dược liệu đem vào trong thị trấn xem giá cả rồi nói.”

Lương Đại Nương gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy, thật sự không được thì đi tìm mấy thúc thúc kia của Đại Lang thử xem.

“Cũng được. Dù sao trong nhà cũng không có chuyện gì, Đại Lang ngươi đi với Béo Nha đi, nhưng ngàn vạn nhớ kỹ, đừng tách nhau ra.”

Nàng dặn dò thật kĩ, sợ xảy ra chuyện.

Bên kia Lương Đại Lang còn chưa lên tiếng, Tiết Thải liền nháo nói: “Ta cũng phải đi!”

Lên núi vốn dĩ nguy hiểm, sao có thể mang theo tiểu hài tử, để trấn áp con khỉ con này, Lương Đại Nương cố ý xụ mặt nói, “Con nít con nôi, lên núi làm gì, ngày mai cùng ta đi đào rau dại đi.”

Tiết Thải dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lương lão cha, nhưng lúc này Lương lão cha cũng không tán đồng.

Đành bĩu môi. Ba, tức giận đem mấy miếng khoai tây sợi cuối cùng trong đĩa bỏ vào chén mình.

Nhìn sáu cái đĩa trống trơn, Bạch Lê Hoa mới nhớ tới bản thân buổi tối không ăn miếng nào, nhưng đã mệt cả một ngày rồi bây giờ cũng lười làm.

Sờ sờ bụng, tính, không ăn, tiện thể giảm béo.

Lương Đại Lang lại hỏi, “Có muốn ta làm cho nàng một chén mì không?”
Bình Luận (0)
Comment