Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu Xí

Chương 25

Sáng sớm hôm sau, Bạch Lê Hoa vừa mở mắt ra liền phát hiện Lương Đại Lang lại không nằm bên cạnh.

Đưa tay vào trong chăn, lạnh lẽo, khăn trải giường cũng không một nếp nhăn, như chưa từng ngủ qua. (LNT -- ôi thương tỷ quá...     ( ̄ヘ ̄))

Trừ lúc vừa mới về, Lương Đại Lang “bụng đói ăn quàng” cùng với “động phòng” với nàng bên ngoài, lại chưa từng ngủ cùng nhau.

Mỗi lần đều là nằm xuống cùng nhau tắt đèn, sau đó không bao lâu đều rời đi.

Không biết làm cái quỷ gì.

Bạch Lê Hoa dọn dẹp xong đi ra, trời bên ngoài vẫn tối đen, trên đỉnh đầu sao vẫn sáng lấp lánh, dế kêu hăng hái trong bụi cỏ, nơi chân rời xa xôi bắt đầu xuất hiện một vệt sáng.

Xem ra hôm nay trời sẽ nắng.

Thời điểm nàng đi vào nhà bếp, Lý Tiểu Ngọc cũng vừa lúc ngáp dài đi vào, thấy nàng thì mắt trợn trắng, lười biếng mà nói một câu, “Đại tẩu, dậy sớm vậy.”

Lý thị không thích nàng, nên lúc nào cũng nhằm vào nàng.

Lúc trước đại khái là ghét bỏ nàng ăn nhiều, không làm việc.

Bây giờ…… Tự nhiên là vì vòng tay trên cổ tay nàng.

Từ lúc nàng tiến vào, Bạch Lê Hoa liền phát hiện nàng thất thần, tay nàng vẫn chậm rì rì làm việc, đôi mắt lại cứ dán chặt vào chiếc vòng trên cổ tay nàng.

Bạch Lê Hoa không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nàng luyến tiếc của hồi môn.

Nhìn bộ dáng nàng mất hồn mất vía, Bạch Lê Hoa hơi hơi mỉm cười, đi qua đem vòng ngọc trên cổ tay mình gỡ xuống, đặt vào tay Lý Tiểu Ngọc.

Lý Tiểu Ngọc mở to hai mắt nhìn, không thể tin tưởng nhìn Bạch Lê Hoa: “Tẩu tử, ngươi đây là……”

Bạch Lê Hoa bày ra một bộ dáng bộ ngốc: “Đây là của hồi môn của ngươi, làm sao ta đoạt được, vòng tay này, cũng là lúc vật về chủ cũ.”

Lý Tiểu Ngọc cũng thật buồn cười, lúc không đưa cho nàng, nàng lại khóc lại nháo, hận nghiến răng nghiến lợi, bây giờ đem đồ đặt vào tay nàng, nàng lại không dám cầm, lắp bắp mà nói: “Nhưng cha mẹ nói……”

Bạch Lê Hoa dỗ nàng, “Ngươi cho ta đó là đồ của ta, bây giờ ta muốn đem nó tặng cho ngươi, cha mẹ sẽ không nói gì đâu.”

Lý Tiểu Ngọc lúc này mới đem vòng tay cầm lấy, đem cổ tay khoa tay múa chân nửa ngày, sau khi phát hiện đúng là của hồi môn của mình, lúc này mới đắc ý đem vòng tay mang lên cổ tay.

Đừng nói, vòng tay này tuy rằng ngày ấy ở trên cổ tay Bạch Lê Hoa trên cổ tay nhìn vô cùng rực rỡ lung linh, nhưng đeo trên cổ tay nàng, lại chẳng thấy gì đẹp.

Lý Tiểu Ngọc che cổ tay lại, sợ Bạch Lê Hoa lại đòi về, “Chúng ta phải nói cho rõ a, chính ngươi đã cho ta, nếu cha mẹ trách móc, ngươi đừng có hắt nước bẩn ta a.”

Bạch Lê Hoa nhân cơ hội nói, “không có đâu, cha mẹ nhất định hy vọng chị em dâu chúng ta thân cận, gia đình hòa thuận.”

“Cũng đúng.” Lý Tiểu Ngọc gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Nhìn nàng nhận lấy vòng tay, Bạch Lê Hoa rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem bộ dáng Lý Tiểu Ngọc cầm vòng tay, rõ ràng giống như nhặt được bảo vật.

Nhưng nếu nàng biết, làm sao mà chỉ vì mười lượng bạc lại đem vòng tay đưa đi đây?

Nữ nhân này keo kiệt, khôn khéo lại còn sĩ diện, cho dù là cho, chỉ sợ cũng chỉ con món đồ không tới hai văn tiền.

Không nghĩ ra được, ngay sau đó may mắn là Lương Đại Lang suy nghĩ chu đáo, nếu không phải hắn đi mua mấy cái vòng tay giống như đúc, nàng lấy đâu mà “trả” cho Lý Tiểu Ngọc.

Thấy không, Lý Tiểu Ngọc tâm tình cao hứng, làm việc cũng nhanh nhẹn, thành thạo đem đống rau dại rửa sạch sẽ.

Đang lo không có đồ để đựng, khóe mắt thấy cái rổ ngày hôm qua Hà Tiểu Hổ bọn họ đưa tới.

Bạch Lê Hoa còn chưa kịp kêu đừng động, nàng đã kéo mặt trên vải bông lên, đem rau dại ném vào……

“Ai nha……”

Bình Luận (0)
Comment