Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu Xí

Chương 8

Kỳ thật, Vương Thúy Lan trong lòng là có tâm tư.

Bà cốt nói, nếu muốn trừ sát (LNT – trừ sát - không bị chết), phải bỏ ra ba lượng bạc, nàng liền nghĩ, bệnh nặng một hồi, Hà Tiểu Hổ thân mình yếu ớt, tất nhiên phải bồi bổ một chút, cho nên mở miệng đòi năm lượng, huống chi lỡ như bà nói muốn ba lượng bọn họ chỉ cho một lượng, còn thiếu thì làm sao bây giờ?

“Hà Tiểu Hổ bệnh nặng như vậy, ngươi không tìm đại phu, lại đi tìm bà cốt?” Lương Đại Lang lắc đầu, tiếp theo nói với thôn trưởng, “Trước đó ta đi Hà gia để xin lỗi, cũng nhân tiện đưa phí sửa giường, đã đến thăm Hà Tiểu Hổ.

Ta bên ngoài học ở trường, thấy qua không ít công tử, bởi vì điều kiện khí hậu và đường xá, bị bệnh thương hàn trúng gió, bệnh trạng cũng giống Hà Tiểu Hổ, đều chỉ cần một hai liều thuốc là khỏe, chỉ có vài nhà nghèo, một kéo hai kéo, bệnh vào trong phổi, mới nghiêm trọng lên.”

Nghe lời này, Vương Thúy mặc kệ, “Ngươi đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, hiện tại con ta bệnh phải dùng năm lượng bạc, các ngươi phải cho bạc.”

Lương Đại Lang không cần nghĩ ngợi liền bác bỏ: “Bệnh trạng này tìm đại phu là tốt nhât, chừng một lượng, tiện cho cả đôi bên.”

“Không được.”

“Vậy ngươi chính là ý định lừa bịp tống tiền!”

Vương Thúy Lan lại một mông ngồi dưới đất: “Không có thiên lý nha!”

“Được, Hà gia, ngươi đừng nháo, sự tình ở đây ta đã hiểu được. Nếu ngươi nói Hà Tiểu Hổ bởi vì béo nha làm chấn kinh, muốn năm lượng để chữa bệnh, lương gia lại nói chỉ cần một lượng. Như vậy cứ để Lương gia tìm đại phu để chữa bệnh đi?”

Thôn trưởng nói chuyện, Vương Thúy Lan cũng không dám lại nháo, chỉ sững sờ, miệng ngập ngừng nói: “Kia…… Nếu không trừ tà, chậm trễ nhà ta Hổ Tử chữa bệnh làm sao được, Trần bà nói, nếu cứ chần chừ, Hổ Tử sợ là…… lỡ như……”

Vương Thúy Lan lúc này thật sự là hoang mang lo sợ.

“Đúng vậy, Đại Lang, chúng ta hiểu được ngươi đầu óc thông minh, nhưng đây là chuyện mạng người a!”

Không biết ai trước ra tiếng nói một câu như vậy, chung quanh trầm mặc một chút, cũng đều bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.

Thanh âm càng lúc càng lớn, một bên là đồng tình Lương gia, kiên trì bảo mời đại phu xem, một bên là kiên trì bênh Hà gia, cảm thấy mạng người quan trọng không thể coi như trò đùa.

Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, cuối cùng đều mắt trông mong nhìn thôn trưởng, chờ hắn định đoạt.

Thôn trưởng nhìn xem bên này, nhìn xem bên kia, cũng khó khăn.

Đúng lúc này, một giọng nữ mềm mại đột nhiên truyền tiến lỗ tai mọi người, “Ai da, Đại Lang ca, đầu ta đau quá……”

Quay đầu nhìn lại, cư nhiên là Bạch Lê Hoa.

Lương Đại Lang bước một bước nhanh qua, ôm bả vai nàng, ôn nhu hỏi, “Làm sao vậy?”

“Đây là……”

“Béo nha có thể nói chuyện bình thường sao?”

“Xem ra thật là khắc người mà, Hà Tiểu Hổ bên kia một người thì bệnh bị nặng thêm, bên này người ngu ngốc mười mấy năm, lập tức khỏe lên……”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người tránh hai người Bạch Lê Hoa và Lương Đại Lang như rắn rết, tất cả đều đứng bên cạnh Vương Thúy Lan.

Bạch Lê Hoa xem ở trong mắt, bực bội ở trong lòng.

Những người này tư tưởng cũng quá phong kiến đi! Dù sao cũng đúng lúc.

Chỉ thấy Bạch Lê Hoa đứng lên, vẻ mặt nghiêm trang đối với mọi người nói, “Kỳ thật ta mấy năm nay bị mất một hồn phách là do được tiên nhân nhìn trúng, muốn cho ta trở thành đệ tử dưới tòa của hắn, cũng mang ta lên Thiên cung, xem tường vàng ngói học, nay thần mới rời đi, cho nên hồn phách trở về……”

“Đây không phải bị yêu nghiệt bám vào người sao?”

“Đúng vậy, nếu đúng như ngươi nói, sao ngươi còn về làm gì?”

Bạch Lê Hoa nói, “Ta dù sao cũng là người phàm, ta xem sổ mệnh ở chỗ Diêm Vương gia, tự nhiên phải sống hết đời này, mới có thể về trời.”

Mọi người sôi nổi gật đầu, cái này có lý a.

Bạch Lê Hoa thấy vậy, cười giảo hoạt, từ trong vòng ngọc lấy ra một viên thuốc giao cho Vương Thúy Lan, “Trước đây dọa đến Hà Tiểu Hổ, là ta không đúng, viên thuốc tiên này là do thần tiên đưa ta, trên đời chỉ có một viên, ngươi lấy về đi cho Hà Tiểu Hổ dùng, nhất định hắn ngày sau sinh long hoạt hổ.”(LNT - ý là khỏe mạnh hoàn toàn lại)
Bình Luận (0)
Comment