*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quyền “Trao đổi”.
Nhưng Bạch Lê Hoa không muốn như vậy, nhưng chưa kịp nói thì một giọng chanh chua từ bờ ruộng bên kia truyền tới:
“Cát Lại Tử, chuồng heo nhà ta chuồng heo cũng muốn tu sửa, ngươi qua làm giùm ta đi, cũng bao cơm!”
Quay đầu nhìn lại, thì ra là Vương Thúy Lan.
Lúc này vừa vặn đang cõng giỏ trở về, nghe thấy bọn họ nói chuyện nên muốn chiếm chút tiện nghi.
Nhưng nhà ai mà không có chút việc chứ, Béo Nha nói sẽ dẫn hắn lên núi săn thú, bây giờ nam nhân của nàng lại bị thương, hắn có hỗ trợ thì cũng là do hắn tự nguyện, nhưng Vương Thúy Lan có nam nhân, có nhi tử, có huynh đệ, kêu hắn làm chi.
Cát Lại Tử có chút không vui, nhưng vẫn cứ muốn giữ chút mặt mũi đáp ứng, “Được thôi, chờ chúng ta làm xong cho Béo Nha thì sẽ qua làm giúp cho bà.”
Vương Thúy Lan nói, “Có chắc không đó, nháy mắt là mùa hè tới rồi, mùa hè hay mưa to lắm, heo nhà chúng ta còn chưa sắp xếp xong.”
Trương Cẩu Tử vô cùng không thích Vương Thúy Lan, chủ yếu là bởi vì Vương Thúy Lan thích nói ra nói vào, thường xuyên cáo trạng với nhà hắn, hại hắn bị đánh.
Bây giờ, nghe bà ta nói muốn hắn làm cho bà, càng thêm không vui, “Thẩm, bà chờ không kịp thì làm trước đi, chuồng gà của Béo Nha làm xong cũng phỉa mất mười ngày nửa tháng đấy, đến lúc đó heo nhà bà trúng mưa sinh bệnh thì sao.”
Bất kể với gia đình nào thì heo cũng quý giá.
Vương Thúy Lan trừng mắt, “Cái tên nhãi con này, đang êm đẹp, sao lại nói vậy chứ.”
Trương Cẩu Tử trợn trắng mắt, không thèm để ý tới bà ta.
“Quên đi, ta đâu có bản lĩnh như Béo Nha có thể kêu các ngươi làm.” Mọi người làm chuyện của mình, Vương Thúy Lan thật đúng là tưởng bọn hắn sợ bà ta, nhổ một ngụm xuống đất, khinh bỉ nói: “Con hồ ly, ngày đêm chỉ biết mê hoặc nam nhân.”
Bạch Lê Hoa vốn dĩ không muốn để ý bà ta, không ngờ càng ngày càng quá phận.
Đành phải đứng lên, nhìn Vương Thúy Lan, lạnh giọng: “Cỏ độc có thể sờ loạn, nhưng lời nói thì không thể nói bậy đâu.”
Vương Thúy Lan co rúm lại một cái.
Bây giờ thì bà ta đã kiên định cho rằng một loạt sự việc từ nhi tử sờ đến cỏ độc, đến việc phải uống thứ thuốc quái quỷ đều là do Bạch Lê Hoa giở trò quỷ, chính là vì trả thù bà ta đem trứng thúi tới.
Ý đồ muốn nhục nhã bà ta.
Vương Thúy Lan có ý muốn nàng mất mặt, nhưng lại thật sự cảm thấy Béo Nha bây giờ quỷ dị, hơn nữa sâu không lường được.
Huống chi cái lão Trình Tây kia, nói gì cũng không chịu liên thủ với bà, cha Hà Tiểu Hổ cũng ngây ngốc coi nàng là ân nhân cứu mạng, bà ta chỉ là đàn bà trong nhà, có thể làm gì bây giờ?
Chỉ có nghiện cái miệng mà mắng, nhưng bây giờ miệng muốn mắng cũng không được, thật sự là nghẹn khuất.
“Cát đại ca và Trương Cẩu Tử tới giúp ta làm, ta trả thù lao, xem như bọn hắn bỏ công.” Bạch Lê Hoa ngừng một chút, lại nói: “Còn bà, không duyên không cớ bắt người ta sửa chuồng heo cho bà, không biết nổi lên tâm tư hồ ly gì.”
Vương Thúy Lan nghẹn một chút, phản bác nói; “Ngươi có thể trả tiên công, làm như ta không trả được vậy?”
Lương gia nghèo như vậy, Bạch Lê Hoa có muốn khoe, chắc cũng nhiều nhất bỏ ra mười văn tiền, chút bạc này bà cũng không để trong lòng.
Nghe xong lời này, Cát Lại Tử vui vẻ, “Vương thẩm, Lê Hoa cho chúng ta 60 văn một ngày đây, ngươi có thể cho bao nhiêu?”
Nếu muốn thọc gậy bánh xe thì chắc chắn phải trả hơn 60 văn.
Vương Thúy Lan miệng há to đến nỗi có thể nhét một quả trứng gà, cao giọng hỏi: “60 văn?”
“Đúng vậy!” Trương cẩu tử gãi đầu nói, “Muốn chúng ta làm trước cho bà, không đưa tiền chúng ta không làm
Vương Thúy Lan tức giận mắng: “Ta phi, các ngươi them tiền muốn điên rồi à!”Tìm kiếm với từ khoá:
vài giây trước Re: [Xuyên không - Điền văn] Không gian làm ruộng: vợ nhà nông thần y xấu xí - Mộ Tương Tri - Điểm: 10
Chương 86: hồ ly tinh
Không muốn ra tiền nên sau khi Vương Thúy Lan mắng hai câu liền rời đi, trên miệng vẫn buông lời thô tục.
Bạch Lê Hoa lười so đo với nàng, nói với Cát Lại Tử, “Các ngươi còn nói không thu tiền sao, không thu tiền ta thành hồ ly tinh rồi, nếu lộ ra các ngươi chỉ hỗ trợ, bị truyền ra không biết thành bộ dáng gì nữa.”
Trương cẩu tử “Phụt” một cái cười ra tiếng, “Nào có hồ ly tinh như ngươi, ta nghe tiên sinh nói, hồ ly tinh đẹp như thiên tiên, ngươi không giống, Lâm Linh Nhi thì gần giống rồi.”
Câu cuối cùng hắn nói nhỏ xíu, khiến Cát Lại Tử nghiêng đầu nhìn hắn.
“Tiểu tử ngươi, tà tâm không nhỏ a, coi trọng nha đầu kia?”
Trương Cẩu Tử đỏ mặt, “Ai coi trọng nàng! Ngươi không được nói bậy.”
Nhưng lỗ tai đỏ bừng đã rõ ràng bán đứng hắn.
Bạch Lê Hoa và Cát Lại Tử trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, nở nụ cười.
Bọn họ càng cười Trương Cẩu Tử càng xấu hổ đến hoảng, nói năng lộn xộn, “Các ngươi không được cười, thật, ta không có ý tứ gì với nàng đâu.”
Cát Lại Tử hỏi: “Nếu ngươi không thích Lâm Linh Nhi thì thích cô nương nhà ai?”
“Ta, ta, ai cũng không thích!” Trương Cẩu Tử rầu rĩ nói, hỏi lại Cát Lại Tử, “Ngươi đừng nói ta, ngươi đánh nhau nhiều hơn ta, ngươi coi trọng cô nương nhà ai?”
“Ta a!” Cát Lại Tử nheo mắt, vẻ mặt mê mẩn, “Ta thích người như Ngọc Lan cô nương ấy, lớn lên đẹp, nói chuyện ôn nhu, giọng lại dễ nghe.”
“Bạch Ngọc Lan? Ta có nhìn từ xa, cũng khá xinh đẹp.” Trương cẩu tử gật đầu, nhìn về phía Bạch Lê Hoa: “Nàng là người nhà họ Bạch đúng không? Nếu không ngươi hỏi Béo Nha một chút xem nàng thích gì? Đem một giỏ qua thì có khi lại thành đấy!”
Thích cái gì? Tất nhiên là vàng bạc ngọc thạch.
Nhưng không chờ Bạch Lê Hoa nói chuyện, Cát Lại Tử liền tự giễu cười một chút, “Ta cũng tự ngẫm lại, người ta là gia đình gì chứ, sao có thể nhìn trúng ta!”
Lúc bọn họ nói chuyện, Bạch Lê Hoa vẫn luôn vểnh tai nghe ở bên cạnh, không ngờ Cát Lại Tử thích Bạch Ngọc Lan. Chẳng qua hai người đã định là có duyên không phận.
Có lẽ điểm này nàng cũng rất rõ ràng.
Bạch Lê Hoa thu lưới câu, đem cá chạch và lươn bên trong cất vào thùng, dặn dò họ, “lồng sắt này, cứ nửa canh giờ các ngươi giúp ta kéo một lần, không còn thịt thì bỏ thêm một chút vào, có lươn hay cá chạch thì bỏ vào thùng, tối mang về làm ăn.”
Trương cẩu tử hỏi: “Thứ đồ chơi này còn có thể ăn sao?”
Bạch Lê Hoa thần bí nói: “Buổi tối ngươi thử xem, bảo đảm ngon đến muốn nuốt lưỡi đấy.”
Trương Nhị Cẩu chưa từng ăn qua thứ này, bây giờ nghe nàng nói như vậy, lại hăng hái, vô cùng cần mẫn.
Về đến nhà, vừa muốn đem cuốc ra cửa, Lương lão cha gọi nàng lại.
“Béo Nha, con lại đây.”
“Cha, sao vậy? Buổi tối Cát đại ca và Trương Cẩu Tử muốn ăn cơm ở đây, ta vội vàng đào mương đây.”
Mới tỉnh lại không bao lâu đã bận rộn trong ngoài, Lương lão cha đau lòng, nói, “Béo nha, gần đây con tiêu rất nhiều tiền rồi phải không?”
Bạch Lê Hoa không biết hắn có ý tứ gì, chỉ trả lời nói: “Vẫn còn ạ.”
Lương lão cha thở dài, mới vừa rồi hắn vào phòng bếp lấy gáo múc nước tưới trúc, thấy trên thớt có một đống đồ, chỗ khác cũng vậy, “ Tiền của con, con để dành dùng đi, đừng mua thêm đồ cho nhà nữa.”
Bạch Lê Hoa muốn nói, nhưng bị Lương lão cha ngăn lại, hắn nói tiếp, “ Nhà của chúng ta là bộ dạng gì con cũng thấy rồi, con muốn mở cửa hàng, chúng ta cũng không có chút bạc nào để cho con, con đó, nếu tiêu ít được một chút thì tiêu ít đi.”