Chương 130: Xúc Phân Cũng Cần Kỹ Thuật (1)
Chương 130: Xúc Phân Cũng Cần Kỹ Thuật (1)Chương 130: Xúc Phân Cũng Cần Kỹ Thuật (1)
Vì thế cho nên làm sao mẫu thân có thể biết được khả năng nấu nướng thật sự của bà ấy đang ở mức độ nào. Dù sao đồ ăn do mình làm, tất nhiên bản thân sẽ cảm thấy ăn rất ngon.
Quả nhiên Võ Nguyệt Anh nghe Lý Điền Bảo nói xong, ngay lập tức ném giẻ lau trên tay lên bếp lò rồi hậm hực bỏ đi.
Lý Điền Bảo nhìn theo bóng lưng nàng ấy thở dài nhưng cũng không có đuổi theo.
Hắn ta nhìn về phía Cố An Nhiên nói: "Những nguyên liệu nấu ăn này cứ giao cho ta đi."
Cố An Nhiên gật đầu sau đó đi vào trong rừng.
Lý Kim Quang có chút không yên tâm nói: "Nha đầu An Nhiên, bây giờ đã không còn sớm nữa, ngươi còn muốn đi vào rừng sao?"
Lỡ như không thể quay về kịp lúc trời tối, ban đêm ở trong rừng có thể còn đáng sợ hơn nhiều so với ban ngày.
"Ừ"
Cố An Nhiên hơi gật đầu nhưng cũng không quay lại mà tiếp tục đi vào trong rừng.
Tới chỗ không có người, nàng mới tiến vào trong không gian.
Tuy nhiên lần này nàng lại không có luyện dị năng, mà là nằm trên chiếc giường lớn mềm mại trong biệt thự ngủ một giấc.
Hiện tại nàng cần phải bổ sung một chút giấc ngủ thật ngon.
Nhưng mà, nàng vẫn lấy đồng hồ báo thức ở đầu giường hẹn đúng ba giờ đồng hồ, như vậy sẽ không ngủ quên.
Cố An Nhiên nằm trên chiếc giường lớn đã lâu không gặp, lại ở trong hoàn cảnh tuyệt đối an toàn, rất nhanh nàng đã tiến vào mộng đẹp.
Sau đó rất nhanh lại bị đồng hồ báo thức gọi dậy.
Lúc tỉnh lại, Cố An Nhiên cảm thấy dường như là mình còn chưa được nhắm mắt nghỉ ngơi chút nào.
Nhưng thời gian hiện trên đồng hồ báo thức đúng là đã đến năm giờ chiều.
Nàng ra khỏi không gian, lập tức đi về phía sơn động, lúc này bên ngoài động đã thấp thoáng có mùi đồ ăn.
Vương Ngọc Liên đặt tô lòng heo xào măng chua do Lý Điền đem tới ở cửa lêu của mình.
Sau đó lại rảnh tay bưng thịt dê luộc và rau dại xào đi vào trong.
Lại nói, chén lòng heo xào măng chua này Lý Điền Bảo lấy cảm hứng từ lần trước hắn ta lặng lẽ nhìn An Nhiên làm măng chua xào thịt vịt. Lòng heo kết hợp với măng chua và ớt đỏ, lại thêm chút hành rừng gừng rừng, trên cơ bản sẽ làm giảm bớt mùi tanh của nội tạng, hương vị cũng trở nên phong phú hơn.
Vương Ngọc Liên vừa thấy Cố An Nhiên trở về, liền vội vàng gọi nàng vào ăn cơm.
Ăn cơm xong, lần đầu tiên Cố An Nhiên phá lệ đi ngủ sớm giống như những người dân chạy nạn khác.
Bởi vì nàng dự định nửa đêm sẽ vào không gian làm một ít chuyện quan trọng.
Tới đêm khuya, trong lúc các người dân chạy nạn đang ngủ say.
Cố An Nhiên ra khỏi sơn động, chọn một chỗ kín đáo sau đó tiến vào không gian.
Những hồng mao tỉnh tinh đó đang ngủ trong vườn trái cây, nàng cũng không muốn đến quấy ray bọn chúng.
Mà là đi thẳng về phía chiếc xe xúc phân tự động, bởi vì vẫn luôn không có thời gian tới không gian làm việc, cho nên đã có mấy ngày nàng không vào đây xử lý đồng cỏ này.
Xe xúc phân tự động này thao tác rất đơn giản, sau khi nàng khởi động xe, nó sẽ nghiền những chỗ dơ bẩn trên đồng cỏ.
Chờ đến khi cái thùng trong xe xúc phân đã đầy, Cố An Nhiên sẽ chạy xe đến bể tự hoại bên trong đồng cỏ, đổ toàn bộ phân trong thùng xe vào đó.
Bởi vì đã lâu không được dọn dẹp, cho nên muốn dọn sạch sẽ cái đồng cỏ này sẽ tương đối phiền toái.
Tuy nàng đã lái xe xúc phân chạy qua chạy lại trên đồng cỏ nhiều lần, nhưng đồng cỏ vẫn chưa được sạch sẽ hoàn toàn.
Nhưng mà Cố An Nhiên đã quá mệt mỏi, nàng quyết định nghỉ ngơi một lát sau đó mới quay lại tiếp tục dọn dẹp.
Những hồng mao tỉnh tinh đó có thể hái quả trông rau, nhưng muốn bọn chúng lái xe chở phân thì nàng chưa dám nghĩ tới, nàng cảm thấy loại chuyện này quá mức làm khó bọn chúng.
Lúc Cố An Nhiên đang mải mê xúc phân cũng không có phát hiện có một con tiểu hồng mao tinh tinh vẫn luôn trốn ở phía sau lều gỗ trên đồng cỏ, quan sát động tác của Cố An Nhiên.