Chương 138: Câu Phao Đã Đứt (1)
Chương 138: Câu Phao Đã Đứt (1)Chương 138: Câu Phao Đã Đứt (1)
Tất cả người trẻ tuổi cùng nhau vọt lên, bọn họ phải chuẩn bị bổ đao.
Mà Cố Hồng Khánh mang theo ba thợ săn, mũi tên trong tay không nghiêng không lệch bắn về phía những con cá lọt lưới.
Cố An Nhiên đứng canh ở trước đường nhỏ mà bọn Vương Ngọc Liên chạy trốn, phòng ngừa bọn Cố Hồng Khánh ngăn không được, sẽ có người ra tay với đám người già phụ nữ và trẻ em.
Chương thụ trên tay nàng lâu lâu sẽ quét qua những tên người Khương đó, giảm bớt một ít áp lực cho đám người trẻ tuổi.
Nhóm người đi vào trấn Chương Thụ mua đồ cũng đã về đến cổng trấn.
Nhị Cường lập tức cầm chùy đồng vọt tới đằng trước, phối hợp với những người trẻ tuổi kia cùng nhau chống địch.
Nhưng Đại Cường cảm thấy thời điểm An Nhiên cô nương vung cây đại chương thụ trên tay cả người trông vô cùng khí phách.
Hắn ta cũng muốn được như vậy.
Nhưng hiện tại hắn ta vẫn biết năng lực của chính mình cùng An Nhiên cô nương vô cùng chênh lệch.
Cho nên hắn ta chọn một cái chương thụ hơi mảnh khanh một chút.
Hai tay Đại Cường ôm lấy cây cổ thụ, dùng hết sức lực để nhổ nó lên, nhưng ngọn cây cũng chỉ run rẩy.
Hắn ta gãi gãi cái đầu trọc tròn như trứng om trần của bản thân, hiểu rõ sự chênh lệch về sức mạnh giữa bản thân và Cố An Nhiên.
Tuy nhiên, hắn ta không còn phân cao thấp với cây cổ thụ nữa mà rút cây rìu lớn ra, nhanh chóng lao vào trận chiến.
Từng hành động ngu ngơ của Đại Cường đều rơi vào mắt Cố An Nhiên, trên khuôn mặt lãnh đạm của nàng hiện lên nét tươi cười.
Với sự giúp sức của huynh đệ Đại Cường cùng Nhị Cường, những tên lính nhà Khương còn lại nhanh chóng bị những người trẻ tuổi kia bắt lấy.
Người gác cổng thành cũng nhanh chóng đóng cửa thành lại, đồng thời gõ vang cái chiêng, xuyên qua các đường phố ngõ hẻm.
'Người Khương đánh tới'.
'Người Khương đánh tới. '
Âm thanh này đã đập tan hy vọng cuối cùng trong lòng người dân Chương thành.
Bọn hắn vốn còn cho rằng Chương thành cách phía nam không xa, lại thêm đội quân của Te vương ngăn cản, người Khương có thể không đánh bại họ. Nhưng bây giờ xem ra, bọn hắn không thể không thu thập đồ đạc và chạy nạn qua sông Ủng Lan như những người dân tị nạn kia.
Vì vậy, toàn bộ bách tính Chương thành đều dừng việc trong tay về nhà thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy nạn.
Mà sau khi Lý Kim Quang cùng nhóm của ông ấy loại bỏ một nhóm nhỏ người Khương, cũng vội vàng thu thập đồ đạc hướng về sông Ủng Lan mà đi.
Đi về phía trước được nửa ngày, phía sau họ xuất hiện một đoàn người đi theo.
Chắc hẳn họ đều là người Khương thành, còn có một phần nhỏ người tị nạn trốn thoát từ phía bắc mà đến.
Hiện tại Lý Kim Quang thực sự rất lo lắng.
Đội ngũ này của bọn họ có hơn một trăm năm mươi người, qua sông bằng phà sẽ phải chia thành nhiều đợt mới đưa toàn bộ sang bên kia bờ được.
"Thái Phượng tỷ, sông Ủng Lan có nhiều thuyền không?" Ông ấy hỏi.
Hà Thái Phượng lắc đầu nói: 'Trên sông Ủng Lan không có nhiều thuyền, nhưng thuyền câu cá lại khá nhiều".
Lý Kim Quang cau mày, rất khó hiểu: 'Trên sông không có thuyền? Như vậy làm thế nào để di chuyển giữa bắc và nam?" Hà Thái Phượng cười nói: 'Cái này ngươi không biết sao? Sông Ủng Lan tuy rằng rất rộng lớn, nhưng lại có cầu phao bắc qua sông. Ngày thường người đến và đi đều đi qua cầu phao, hoàn toàn không cần đến thuyền”.
Mặc dù sông Ủng Lan là rãnh sâu tự nhiên, mặt sông rộng rãi, nhưng người thiết kế ra cây cầu phao lại cực kỳ thông minh.
Dùng thuyền thay thế trụ cầu, buộc các thuyền cạnh nhau thành một hàng, trải ván gỗ lên boong rồi kéo các dây sắt lên, dù sông có rộng bao nhiêu cũng không sợ.
Lý Kim Quang ngượng ngùng cười. Bởi vì từ khi gặp Hà Thái Phượng, mỗi ngày ông ấy đều cảm nhận thấy mấy chục năm cuộc đời ông ấy sống vô ích, thậm chí ông ấy còn có chút dốt nát.
Mà Hà Thái Phượng quả thực biết rất nhiều thứ từ trước đến nay ông ấy cũng chưa từng nghe qua.