Chuong 154: Sua Thuyen (1)
Chuong 154: Sua Thuyen (1)Chuong 154: Sua Thuyen (1)
Nhị Cường cảm thấy suy nghĩ này của ca ca mình rất đúng, nhưng lại không biết tại sao ca ca mình lại liên hệ chuyện này với chuyện An Nhiên cô nương mất mạng.
Hắn ta kiên nhẫn hỏi: "Vậy thì sao?"
Đại Cường liếc nhìn Nhị Cường, dáng vẻ như đang nhìn một kẻ ngốc: "Cho nên An Nhiên cô nương bây giờ chắc chăn là linh hồn, cho nên thân thể và khuôn mặt nàng ấy đều trở nên sạch sẽ.
Hai tay Nhị Cường vỗ nhẹ lên khuôn mặt mình, cố gắng điều khiển cái đầu ong ong của mình.
Hắn ta chỉ vào ngọn đuốc cách đó không xa: "Ngươi nhìn xem, ở đó có cái gì?"
Đại Cường ra vẻ chân thành nói: "Có cỏ, hoa, đá."
Sau đó hắn ta tức giận nói: "Trời ạ, lão nhị, bình thường An Nhiên cô nương tốt bụng như vậy, lúc này ngươi vẫn còn quan tâm đến thứ này à?"
Nhị Cường biết với cái đầu rỗng tuếch của ca ca mình, ám chỉ không có hiệu quả.
"Ca ca, ngoài cỏ hoa đá ra còn có cái bóng của An Nhiên cô nương."
Vừa nói xong, hắn ta bày ra dáng vẻ không muốn giải thích gì thêm nữa. Nghe Nhị Cường giải thích, Đại Cường giống như đã bừng tỉnh.
"A, ta hiểu rồi, có bóng có nghĩa là An Nhiên cô nương là người."
Cố An Nhiên vốn muốn trợn mắt lên, nhưng để duy trì hình tượng lạnh lùng thanh cao, nàng đành nhịn xuống.
Nàng chỉ cất giọng thản nhiên nói: "Các ngươi đứng thất thần ở đó làm gì? Còn không nhanh chuyển tất cả những chiếc thuyền này ra bờ sông đi?"
Lúc này Đại Cường, Nhị Cường cùng với những nam tử trẻ tuổi mới kịp phản ứng, vác mấy chiếc thuyền lên.
Cố An Nhiên vác trên tay chiếc thuyền lớn nhất.
Thực ra nàng cũng thấy làm như vậy rất phiền phức nhưng không còn cách nào khác.
Bởi vì nếu đến bờ sông mời lấy những chiếc thuyền này ra, bọn họ chắc chắn sẽ nghi ngờ làm thế nào nàng có thể chuyển những chiếc thuyền này qua đó trong một thời gian ngắn như vậy.
Nên chỉ có thể để đám nam tử này vác thuyền chạy.
Bây giờ tất cả người Khương tìm thuyền ở trấn Chương Thụ đã bị dọn sạch không còn một mống. Đại quân Khương phía sau luôn mất một thời gian mới nhận ra có gì đó không ổn, cho nên bây giờ bọn họ có rất nhiều thời gian. ...
Khi đám nam tử trẻ tuổi vác thuyền đến chỗ đoàn người Lý Kim Quang đang ẩn náu, Vương Ngọc Liên là người đầu tiên chào đón bọn họ, đưa cho Cố An Nhiên một cái bánh nướng.
Không phải bà ấy lười biếng mà là tối nay không thể không sống nhớ vào bánh nướng.
Lý Kim Quang đã ra lệnh cho mọi người tối nay không được đốt lửa nấu ăn, trước hết là vì sợ lửa và khói sẽ làm bị lộ vị trí của bọn họ.
Thứ hai là họ sợ đám lưu dân sẽ lần theo mùi hương mà tìm đến, sẽ không gây ra rắc rối không đáng có.
Cố An Nhiên nhận lấy bánh nướng, cho vào túi vải đay, nhìn Vương Ngọc Liên nói: "Lão thái thái, bây giờ ta có mấy việc phải làm, đồ ăn để lát nữa mới ăn, bà cứ đưa Đại Bảo và Điềm Nha đi nghỉ ngơi trước đi."
Thực ra là lúc trước ở trước cổng thành trấn Chương Thụ nàng đã ăn cơm nắm và hoa quả rồi, lúc này hoàn toàn ăn không nổi nữa.
Sau khi Vương Ngọc Liên ôm Đại Bảo và Điền Nhai rời đi, Cố An Nhiên chỉ vào những chiếc thuyền phía sau nói: "Chúng ta có khoảng ba mươi chiếc thuyên, nhưng không phải chiếc nào cũng có thể sử dụng được, có mấy chiếc hơi tồi tàn.'
Chương Xuân Sinh nhìn những chiếc thuyền bị hư hỏng tương đối nghiêm trọng nói: "Những hư hỏng nhỏ này không thành vấn đề. Tá có thể sửa chữa lại được, nhưng cần người chặt cây giúp mới được."
Lý Kim Quang xua tay nói: "Ngươi yên tâm, đoàn người chúng ta có rất nhiều nam tử tráng niên, để bọn họ đi chặt, ngươi cứ yên tâm sửa thuyền."
Nhưng Cố An Nhiên không chỉ nghĩ đến vấn đề này, nàng nhìn Lý Kim Quang hỏi: "Thôn trưởng, ngoài những người ở trấn Chương Thục, những người khác có ai có thể cầm lái chèo thuyền không?”
Chương Xuân Sinh và nhi tử, tôn nhi, cộng với phụ tử Chương Đại Chí, tổng cộng chỉ có năm người có thể chèo thuyền.