Chương 156: Qua Sông Thuận Lợi
Chương 156: Qua Sông Thuận LợiChương 156: Qua Sông Thuận Lợi
Dù hắn ta vẫn chưa lên tiếng nhưng đám lưu dân nhìn thấy Nhị Cường đã tự động lùi lại mấy bước.
Dù sao khí thế và thân hình của người này đều không giống người bình thường.
Hắn ta liếc nhìn đám lưu dân kia một cái:: 'Nếu các ngươi muốn sống thì mau tránh xa những người này. Những người này đều là do ta bảo vệ."
Nói xong, hắn ta đập cây chuỳ đồng trong tay vào một tảng đá lớn trên bờ sông.
Hòn đá vỡ vụn tại chỗ.
Đám lưu dân vốn đang ngo ngoe muốn hành động, cảm thấy có thể cậy đông người mà liều một phen, lúc này thấy vậy thì lập tức hoảng sợ.
Bọn họ rất cảnh giác, vừa nhìn Nhị Cường vừa rút lui, sau đó bỏ chạy tan tác như chim muông không để lại dấu vết.
Nếu bọn họ còn cứng đầu muốn cướp bóc, có lẽ hôm nay cái mạng nhỏ cũng đã được định đoạt, không cướp thì ít nhất tạm thời sẽ không chất.
Mà trong lòng bọn họ càng trở nên hiểu rõ hơn.
Sau này nếu nhìn thấy đoàn chạy nạn nào quá gọn gàng thì không nên cướp, vì bọn họ nhất định phải có thủ đoạn mới giữ được những thứ đó.
Sau khi tất cả mọi người xuống thuyền, Nhị Cường đưa họ đến một nơi bằng phẳng bên bờ sông để nghỉ ngơi.
Dù sao đợi những người còn lại tới nơi, ít nhất cũng phải mất hai khắc nữa mới đến được.
Bọn họ không có việc gì làm chỉ có thể tán gẫu.
"Ngươi nghĩ tại sao chúng ta nhìn thấy hai đám lưu dân gần đây đa số đều là nam nhân, hầu như không nhìn thấy lão nhân, nữ nhân và hài tử."
"Có phải họ đã bị đám người vô lương tâm bỏ rơi giữa đường rồi không?"
Hà Thái Phượng nghe vậy, thở dài một hơi: "Có lẽ vậy, những người này cho rằng lão nhân không làm gì được, có thể đã bỏ rơi rồi. Về phần nữ nhân và hài tử, có lẽ đã bệnh chết hoặc có thể đã bị đổi lấy lương thực."
Mọi người nghe Hà Thái Phượng nói, đều cúi đầu, tram mặc.
Nếu không gặp được cô An Nhiên, đám người bọn họ không biết cuộc sống của mình sẽ ra Sao...
Những nam tử biết chèo thuyền lại chèo về đón những người còn lại.
Bởi vì lúc quay lại thuyên gần như trống rỗng, không có hành lý hay đồ đạc gì, mực nước thuyền không sâu, tốc độ cũng trở nên nhanh hơn.
Còn chưa đến bờ bắc sông Ủng Lan, bọn họ đã nhìn thấy đám người đang đứng đó mong chờ.
Sau khi qua sông, là đã có thể sống một cuộc sống bình yên.
Một lúc sau, hơn ba mươi chiếc thuyền cập bến, tất cả những người còn lại ở phía bắc sông Ủng Lan đều lên thuyền.
Cố An Nhiên cùng Đại Cường lên chiếc thuyền cuối cùng.
Lý Kim Quang cũng ở đó.
Ông ấy nhìn bờ bắc sông Ủng Lan càng lúc càng xa, đôi mắt đục ngầu trở nên hơi ươn ướt.
Một khi sông qua, bọn họ sẽ hoàn toàn rời khỏi phương bắc, e rằng kiếp này ông ấy sẽ không bao giờ có cơ hội quay trở lại.
Người ta nói lá rụng về cội, nhưng nửa đời sau của ông ấy trôi nổi như cánh lục bình, cuối cùng số khổ lại phải chết ở nơi đất khách.
Cố An Nhiên không nói gì, thực sự hiểu được cảm giác không thể rời xa quê hương.
Dù sao nàng vẫn luôn nghĩ về người ca ca đang lưu lạc nơi tận thế. .
Có lẽ thôn trưởng yên lặng bộc lộ ra một chút cảm xúc cũng là một chuyện tốt.
Nhưng tên ngốc Đại Cường lại không nghĩ như vậy, hắn ta nhìn Lý Kim Quang an ủi: "Thôn trưởng thuc thuc, thuc dang lam gi vay? Chung ta roi khoi hang hum miệng cọp, thúc không vui sao?”
Lý Kim Quang giơ tay lên, lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nở một nụ cười gượng gạo: "Đại Cường nói rất đúng."
Lúc bình thường Đại Cường vốn là người ngay thẳng, nhưng lần này hắn ta phát hiện Lý Kim Quang nghĩ một đằng nói một nẻo, lại nói tiếp: "Thôn trưởng thúc thúc, thúc nhìn đám lưu dân khác xem, hầu như chỉ còn lại những nam tử khỏe mạnh, mà trong đoàn người chúng ta, tất cả mọi người đều đi cùng nhau."
"Mặc dù là rời bỏ quê hương nhưng thê nhi thúc đều ở bên cạnh thúc, bọn họ ở đâu thì chỗ đó chính là nhà của thúc."