Chuong 163: Toa Thanh Ky La. (1)
Chuong 163: Toa Thanh Ky La. (1)Chuong 163: Toa Thanh Ky La. (1)
Lý Kim Quang gật đầu: "Thải Phượng tỷ, ta hiểu rồi, ngươi yên tâm đi, lát nữa ta sẽ đi sắp xếp."
Cố An Nhiên im lặng một lúc rồi nói: "Củi chặt được có thể chất ở ngoài lều, để cao một chút, dùng làm hàng rào tạm thời."
Lý Kim Quang lại gật đầu lần nữa.
Ông ấy cảm thấy mỗi lần đứng trước mặt An Nhiên và Thải Phượng tỷ, ông ấy đều chỉ có thể gật đầu.
Bởi vì các nàng suy nghĩ mọi việc đều rất cẩn thận.
Về điểm này, ông ấy cảm thấy mình phải tiếp tục học hỏi, cố gắng trở thành một người cẩn thận hơn nữa.
"Ta biết rồi, ta cũng sẽ bố trí người chặt một số cây tre, cành cây nhỏ, dây mây để bọn họ làm hàng rào tạm thời đơn giản, như vậy vào ban ngày lão nhân, hài tử ở trong lầu cũng không phải sợ gì nữa."
"Được."
Cố An Nhiên đáp lại rồi dẫn Hà Thái Phượng lên núi.
Hà Thái Phượng lớn tuổi hơn, tốc độ đương nhiên chậm hơn Cố An Nhiên rất nhiều.
Cố An Nhiên đưa cho Hà Thái Phượng một nắm cơm, lại đưa một ít nước trong túi nước cho Hà Thái Phượng.
Hà Thái Phượng cười nói: 'Ăn cơm uống nước xong, ta cảm thấy khỏe khoắn hơn rất nhiều."
Cố An Nhiên nhíu mày, không nói gì.
Nhưng trong lòng nàng nghĩ, lão phu nhân uống không phải nước bình thường, bà ấy cảm thấy sảng khoái hơn là chuyện bình thường.
Dù vậy, hai người vẫn phải mất gần hai canh giờ mới lên tới đỉnh núi.
Bởi vì ngọn núi này rất cao.
Đi tới tảng đá lớn trên đỉnh núi, Hà Thái Phượng nhìn quanh, lục lọi lại trí nhớ của mình.
Bà ấy dựa vào dấu vết quen thuộc ở xa để xác định phương hướng.
Chỉ là ở quá xa, bà ấy lại đã lớn tuổi nên nhìn không rõ lắm.
Bà ấy có chút ảo não dụi dụi mắt: "Ôi, người đã già quả nhiên không còn hữu dụng nữa."
"Trước đây ta nhìn phương hướng tìm vị trí rất lợi hại, thậm chí còn giỏi hơn cả lão gia nhà ta nên ông ấy buôn bán nhiều năm, đi đâu cũng đưa ta đi cùng."
Nói xong, bà cười tự giêu nói: "Bây giờ ta vô dụng rồi. Chẳng trách hai kẻ không nên thân ta sinh ra lại bỏ rơi ta trên đường."
Trên mặt bà ấy lộ ra vẻ đau khổ không thể che giấu được.
Cũng máy Đại Cường và Nhị Cường đối xử rất tốt với bà ấy.
Hai huynh đệ bọn họ mất mẫu thân trên đường chạy nạn, bà ấy cũng coi như không có nhi tử.
Từ lúc bị hai nhi tử bỏ rơi trên đường chạy nạn, bà ấy đã không còn nhi tử nào nữa.
Nhưng cũng may giờ đây bà ấy có thể sống cùng hai huynh đệ bọn họ nương tựa lẫn nhau.
Cố An Nhiên vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên nói: "Hà lão thái thái, bọn họ bỏ rơi bà không phải lỗi của bà."
Nàng sẽ không nói quá nhiều lời an ủi người khác.
Nhưng Cố An Nhiên lại dùng cái túi vải đay do Vương Ngọc Liên tặng làm vỏ bọc, dùng tâm trí lấy ra một cái kính viễn vọng từ trong không gian.
Nàng đặt kính viễn vọng trước mắt Hà Thái Phượng: "Dùng cái này bà có thể nhìn rõ hơn."
"Đặt hai tay đỡ ở hai bên, bà muốn nhìn phái nào thì cứ chuyển hướng cái này tới phía đó."
Hà Thái Phượng là một lão thái thái thông minh, lúc này làm theo cách An Nhiên nói, câm chắc kính viễn vọng.
Đầu tiên bà ấy nhìn vê phía đông.
Bởi vì sau khi đến đỉnh núi, căn cứ vào một số cảnh tượng mơ hồ, bà ấy có thể biết đại khái vị trí của mình.
Nếu như bà ấy tính toán không sai thì ở phía đông chắc hẳn có một trấn nhỏ.
Quả nhiên, qua kính viễn vọng, bà ấy có thể nhìn thấy rõ ràng một trấn nhỏ ở phía đông.
Toàn bộ cảnh vật vẫn giống như trong trí nhớ của bà ấy, không có nhiều thay đổi.
Kính viễn vọng mà Cố An Nhiên đưa cho Hà Thái Phượng không phải là kính viễn vọng thông thường mà là kính viễn vọng quân sự được tích trữ trong tận thế.
Dù là khoảng cách hay chất lượng hình ảnh đều tốt hơn nhiều so với loại thông thường.
Hà Thái Phượng kinh ngạc hét lên: “An Nhiên cô nương, ta thật sự nhìn thấy được rồi. Có thứ này, ta chính là Thiên Lý Nhãn. …