Chương 173: Đánh Một Trận Có Thể Ngoan Ngoãn Vài Ngày (2)
Chương 173: Đánh Một Trận Có Thể Ngoan Ngoãn Vài Ngày (2)Chương 173: Đánh Một Trận Có Thể Ngoan Ngoãn Vài Ngày (2)
"Nhưng mà ngươi yên tâm, săn được con mồi hay hái được rau dại quả dại đều sẽ chia cho ngươi một phần."
Cố An Nhiên gật đầu: "Được, doanh trại cứ giao cho ta."
Mọi người ăn sáng xong thì ai làm việc nấy Chương Đại Chí và Chương Xuân Sinh cũng đi đào lò than.
Cố An Nhiên tìm một nơi hoang vắng, tiến vào không gian.
Nhưng vừa bước vào không gian đã phát hiện bên trong gà bay chó chạy.
Hồng Mao Tinh Vương đang đánh đười ươi nhỏ
Lúc này, đầu của con đười ươi nhỏ đã cắm đầu trên đồng cỏ, mông vểnh lên tận trời.
Cố An Nhiên nghĩ, con đười ươi nhỏ này vốn đã không thông minh cho lắm, nếu tiếp tục bị đánh như vậy, sợ là sẽ bị đánh cho ngu luôn mất.
Nàng vẫn muốn hành động như một người tốt, muốn khuyên giải một chút.
Nghĩ tới đây, Cố An Nhiên đi tới chỗ Hồng Mao Tỉnh Vương để nói chuyện với nó một chút.
Cố An Nhiên: Hài tử nhất định phải dạy dỗ cho tốt, đánh cũng vô dụng.
Lồng ngực Hồng Mao Tinh Vương phập phồng dữ dội, dường như còn chưa hết tức giận, nó chỉ vào dòng suối trong không gian: Ngươi nhìn đi.
Cố An Nhiên nhìn về phía ngón tay Hồng Mao Tỉnh Vương chỉ, tất cả thuyền nàng vất vả lắm mới lấy đang được thả trong suối, có một chiếc thuyền nhỏ thậm chí còn bị đập nát thành từng mảnh.
Nàng hơi mím môi: Sao lại như vậy?
Chèo thuyền thả ở trong suối có thể vỡ thành từng mảnh được sao? Nàng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.
Hồng Mao Tinh Vương kìm nén cơn tức giận, chỉ vào thác nước nhỏ phía trên dòng suối: Con đười ươi nhỏ mang thuyền lên phía trên đó, từ đó ngồi thuyền lao xuống, còn rủ một đoàn đười ươi, nói với những con đười ươi khác là rất vui.
Cố An Nhiên lúc này đã hiểu rõ, đây là thuyền đánh cá nhỏ đi chơi phiêu lưu phải không?
Nàng vỗ vai Hồng Mao Tinh Vương: Thôi đi, chỉ là một chiếc thuyền thôi mà, lần sau đừng lấy thuyền khác là được rồi.
Hồng Mao Tinh Vương bất lực: Ngươi cho rằng chỉ thuyền hư hại thôi sao? Nhiều đười ươi cũng đã bị thương.
Nói xong, nó chỉ vào mấy con đười ươi mặt mũi bầm tím, sưng tấy nằm dưới gốc cây ăn quả ở phía xa.
Cố An Nhiên nhìn thoáng qua, lại một lân nữa vỗ vỗ Hồng Mao Tinh Vương: Ta cảm thấy ngươi đánh hài tử này rất đúng.
Nhìn thấy Cố An Nhiên đồng thuận với mình, Hồng Mao Tinh Vương mới đỡ giận lại một chút: Đúng không? Đánh một trận ít ra nó có thể ngoan ngoãn vài ngày!
Cố An Nhiên: Các ngươi có muốn chuyển tới nơi khác sống không? Ta mới tìm được một thung lũng rất đẹp.
Hồng Mao Tỉnh Vương đã quen với thủ đoạn của Cố An Nhiên, lườm nàng một cái: Lần này ngươi cần đười ươi chúng ta làm gì nữa đây?
Cố An Nhiên thấy mục đích của mình bị nhìn thấu, có chút xấu hổ xoa trán: Giúp ta bảo vệ người, ta sợ có dã thú.
Hồng Mao Tinh Vương học theo dáng vẻ Cố An Nhiên, vỗ vỗ bờ vai nàng: Được, cứ giao cho đười ươi chúng ta, nhưng chúng ta phải lấy một ít trái ngọt ra ngoài ăn.
Cố An Nhiên: Không thành vấn đề, cứ để những con bị thương ở lại đây dưỡng thương.
Hồng Mao Tinh Vương: Còn con đười ươi nhỏ đó thì sao?
Cố An Nhiên: Tùy ngươi.
Hồng Mao Tinh Vương: Thế thì để nó ở đây hốt phân đi, coi như trừng phạt.
Cố An Nhiên cau mày: Hốt? Không phải có xe xúc phân sao?
Hồng Mao Tinh Vương gật đầu chắc chắn: Đúng, không sai, chính là hốt, ngươi cứ khóa thứ †o lớn đó lại.
Đười ươi nhỏ luôn khoe khoang trước mặt Hồng Mao Tinh Vương là mình có thể đuổi được Tinh Vương đi, nhưng vậy thì sao?
Tỉnh Vương vừa ra tay, con đười ươi nhỏ vẫn phải ngoan ngoãn đi hốt phân.
Nàng khóa chiếc xe xúc phân lại, còn cố ý đi tìm đười ươi nhỏ một chuyến.
Đười ươi nhỏ vừa nhìn thấy Cố An Nhiên đã rất vui vẻ: Quả ngọt, ngươi tới rồi!
Cố An Nhiên: Lần sau ngươi không thể nghịch bậy ở đây nữa, đồ vật ngươi phá hỏng đó rất khó làm.