Chuong 178: Toa Thanh Phia Tay Nam. (1)
Chuong 178: Toa Thanh Phia Tay Nam. (1)Chuong 178: Toa Thanh Phia Tay Nam. (1)
Ít nhất bạc này đưa đến tay phụ mẫu huynh đệ, các nàng mới có thể không lo lắng nữa.
Sau khi đã giải quyết xong mọi việc, Cố An Nhiên dẫn theo đám người Nhị Cường tiến vào tiểu trấn. .
Bách tính canh giữ cổng trấn cũng không làm khó bọn họ, ngược lại còn tỏ ra vui mừng nói: "Cuối cùng các ngươi cũng đã giết được đám súc sinh đó rồi."
Cố An Nhiên cau mày nói: "Các ngươi cùng hội cùng thuyền với bọn chúng mà." Nàng nói một câu khẳng định.
Người canh giữ cổng trấn sợ bị hiểu lầm: "Chúng ta đương nhiên không cùng hội với đám súc sinh đó, chỉ là chúng ta không dám làm gì bọn chúng thôi."
Bách tính bên trong tiểu trấn tương đối đoàn kết, tự tổ chức cầm vũ khí canh giữ cổng trấn.
Mặc dù những tên cướp này muốn thu hút sự chú ý của tiểu trấn nhưng chúng chỉ có mấy chục người, thấy bách tính đoàn kết cũng không dám hành động liều lĩnh.
Mà những bách tính ở trong trấn thấy bọn cướp không vào trấn gây rối thì cũng không dám chủ động xử lý bọn cướp này. Dù sao bọn cướp này có đại đao, công phu của chúng cũng khá tốt, chủ động đối đầu với chúng không phải là chuyện tốt lành gì.
Cho nên mới tạo thành một cục diện như vậy, bọn cướp chặn đường cướp bóc cánh cổng trấn không xa mà người trong trấn lại nhắm mắt làm ngơ.
"Chợ ở đâu?" Cố An Nhiên hỏi.
Người canh cổng nhiệt tình chỉ đường cho Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên mang theo đám người Nhị Cường đi thẳng đến chợ, chỉ phát hiện tiểu trấn này rất tiêu điều.
Trong chợ ngoài bán rau rừng, rau củ và vải vải vóc, những nhu yếu phẩm hàng ngày hoàn toàn không có.
Quay hàng muối đã đóng cửa, quây hàng lương thực cũng vậy, ngay cả quầy hàng bán bông cũng đóng cửa.
"Có lẽ chúng ta không thể mua được lương thực ở đây rồi." Cố An Nhiên lạnh lùng nói.
Bách tính trong trấn nghe họ nói thì trả lời: "Lương thực ở trong trấn này còn không đủ cho bách tính ăn. Làm sao có lương thực để bán cho người khác xứ như các ngươi?"
Bọn họ ra ngoài bán chút rau rừng, rau củ để đổi lấy một ít tiền với những người khác xứ này, sau đó dùng tiền đó để mua lương thực ở chỗ nhà chưởng quỹ bán lương thực quen biết.
Lương thực trong trấn trước hết phải cung cấp cho người trong trấn, việc này là do lý trưởng quyết định.
Nếu không cuộc sống của bọn họ sẽ vô cùng khó khăn.
Nhị Cường lại hỏi: "Vậy ở đây có ai mua da thú không?”
Người kia vội vàng lắc đầu nói: "Thời buổi khó khăn này, làm sao đám bách tính chúng ta có thể mua được những thứ đó? Những phú hộ trong trấn đã bỏ chạy từ lâu, các quầy hàng bán đồ da thú đều đã đóng cửa rồi."
"Các ngươi quay về đi."
Đã không thể mua được lương thực, còn không bán được lông thú, Cố An Nhiên không muốn lãng phí thời gian ở tiểu trấn này nữa.
Bây giờ nơi duy nhất hy vọng có thể mua được lương thực là toà thành phía Tây.
Nhị Cường có chút lo lắng: "Vậy lương thực của chúng ta thì tính thế nào đây?”
"Tây nam."
Cố An Nhiên lạnh lùng nói ra hai chữ, sau đó quay người đi ra khỏi tiểu trấn.
Lúc bọn họ trở về, bởi vì những đồ ăn còn sót lại trên người đám nam tử đó hầu như đã dùng hết nên bọn họ phải nhanh quay trở lại thung lũng, trên đường đi Cố An Nhiên chia cho họ một ít bánh thịt của mình.
Dù sao thì Vương Ngọc Liên cũng chuẩn bị đồ ăn cho nàng trong bảy tám ngày, nhưng nàng chỉ mất chưa đầy một ngày để đến được đây.
Nhưng mà đường về thì không thuận tiện như vậy phải bước từng bước như những người đám nam tử trẻ tuổi này.
Cũng phải mất hai ba ngày mới về đến thung lũng.
Bánh thịt tuy không đủ nhưng vào rừng sẽ không bị đói, thỉnh thoảng có thể săn vài con thỏ và gà rừng về nướng ăn cũng có thể đỡ đói.
Ba ngày sau, Cố An Nhiên đưa đám người Nhị Cường trở về thung lũng.
Bởi vì một nửa đám nam tử đã trở về báo tin, nhưng Cố An Nhiên lại vừa đi ra ngoài, cho nên bọn họ cũng không phái người tới tiểu trấn nữa.