Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 181 - Chuong 181: Thanh Mac An (2)

Chuong 181: Thanh Mac An (2) Chuong 181: Thanh Mac An (2)Chuong 181: Thanh Mac An (2)

Ngày hôm sau.

Vương Ngọc Liên đã dậy từ sáng sớm, đổ đầy nước vào túi nước của Cố An Nhiên, nướng mấy cái bánh kếp, luộc bảy tám quả trứng gà rừng, trứng gà rừng này là đã nhặt về để dành cho tới bây giờ vẫn không nỡ ăn.

Khi Cố An Nhiên tỉnh lại, đồ ăn và hành lý đã gần như được chuẩn bị xong.

Ăn sáng xong, Đại Cường cũng vác hành lý đi tới, đồ đạc của hắn ta đều do Hà lão thái thái chuẩn bị giúp.

Hà lão thái thái cũng cố ý nói cho hắn ta biết vị trí đại khái của toà thành ở phía Tây Nam.

Đại Cường mặc dù tính cách có hơi thật thà nhưng năng lực sinh tôn hoàn toàn không có vấn đề gì, được Hà lão thái thái chỉ bảo một chút, hắn ta đã có thể hiểu rõ ràng.

"Ngươi đợi ta một chút." Cố An Nhiên liếc nhìn Đại Cường một cái rồi nói.

"À, được." Đại Cường nói gì nghe nấy.

Cố An Nhiên đi đến ngọn núi cách đó không xa, sau khi xác định không có người mới cố ý lấy ra hai con ngựa.

Đây là những con ngựa được nuôi trên đồng cỏ trong không gian, không phải những con ngựa có dấu vết trên mông lấy được ở chỗ Te vương.

Nàng dắt hai con ngựa tính tình có chút hoang dã về trại, hai mắt Đại Cường sáng lên.

"An Nhiên cô nương, ngươi bắt được hai con ngựa hoang từ trên núi về sao?"

"Đúng vậy." Cố An Nhiên trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng hết sức cảm kích suy nghĩ của Đại Cường.

"Ngươi bắt được mấy ngày trước phải không? Lúc đó ta đi săn trong núi, có nhìn thấy ngựa hoang, nhưng chúng chạy quá nhanh lại rất cảnh giác, ta căn bản không đuổi kịp, vẫn là ngươi lợi hại, vừa ra tay đã bắt được hai con ngựa hoang." Đại Cường khen ngợi.

"Được rồi, chúng ta cưỡi ngựa đi sớm một chút." Cố An Nhiên trả lời qua loa.

"Được, trước đây ta có nhặt được mấy cái yên ngựa rồi, để ta đi lấy hai bộ đến đây."

Nếu không, cứ ngồi trực tiếp trên lưng ngựa như thế này thì mông sẽ nở hoa mất.

"Tốt, ngươi đi đi."

Yên ngựa được lắp đặt xong, hai người đi dọc theo chân núi, vì toà thành ở phía tây nam xa hơn tiểu trấn phía đông rất nhiều nên dù hai người bọn họ cưỡi ngựa thì cũng phải mất hai ngày mới đến được cổng thành.

Những bức tường của tòa thành này còn mới tỉnh, cao vút, nhìn vô cùng uy nghiêm.

Trên tường thành là từng dãy binh lính mặc giáp trụ câm giáo đứng sừng sững, nhìn có cảm giác vô cùng an toàn.

Trên tấm biển ở cổng thành có viết ba chữ: Thành Mặc Anl

Cố An Nhiên nhìn ba chữ trên tấm biển trên cổng thành thì rơi vào trầm tư.

Bởi vì chữ này được viết bằng chữ Hán phồn thể, mà văn tự ở thời đại này nàng đã mượn sách y học của Mạt Nương xem qua, cũng không phải chữ Hán phồn thể.

Cho nên người thành lập thành Mặc An này có thể đến từ thế đại sau, ít nhất là đến từ cùng một nên văn minh với nàng.

Tuy nhiên, có phải đến từ thời tận thế hay không cũng rất khó nói, dù sao người ở thời tận thế đều sử dụng chữ Hán giản thể.

Đại Cường quay đầu nhìn về phía Cố An Nhiên nói: "An Nhiên nương, ngươi đứng ngây người ở đó làm gì vậy? Đã đến cổng thành rồi sao lại không đi vào?”

Cế An Nhiên định thần lại, cười nhạt nói: "Không có việc gì, ta chỉ là đang suy nghĩ một vài chuyện thôi."

Đại Cường lúc này quan sát rất cẩn thận: "Ta cảm thấy binh lính canh giữ cổng thành ở đây trông khá ngay thẳng, không giống đám binh lính đuổi giết chúng ta." Hắn ta nói với giọng điệu rất chắc chắn.

Cố An Nhiên cũng tán đồng với quan điểm của Đại Cường, binh lính trấn giữ thành này đúng là có vẻ rất chính trực.

"Chúng ta đi vào đi." Giọng nói lạnh lùng của Cố An Nhiên vang lên.

"Chờ một chút." Đại Cường ngăn Cố An Nhiên lại.

"Hả?" Cố An Nhiên quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu.

Đại Cường gãi đầu, liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cố An Nhiên, sau đó nghĩ đến ánh mắt tham lam của đám lưu dân bọn họ gặp trên đường, hơi khó khăn mở miệng
Bình Luận (0)
Comment