Chương 198: Biến Mất Ngay Lập Tức. (2)
Chương 198: Biến Mất Ngay Lập Tức. (2)Chương 198: Biến Mất Ngay Lập Tức. (2)
Y phục của mấy người có kích thước khác nhau nên rất dễ dàng để biết áo khoác nào dành cho ai.
Vì sống trên núi, hàng ngày phải ra ngoài làm việc nên Cố An Nhiên chọn quần áo tối màu, vì quần áo tối màu có khả năng chịu bẩn tốt hơn một chút.
Vương Ngọc Liên biết mùa đông năm nay sẽ rất lạnh, cũng không từ chối tâm ý của Cố An Nhiên, thoải mái nhận hết quần áo nàng đưa. .
Sau đó bà ấy lấy ra hai cái áo khoác bông dày ở góc giường.
"Đây là áo khoác ta đặc biệt làm cho ngươi. Ngươi thường xuyên ra ngoài nên phải mặc đồ dày hơn một chút, nếu không bị cảm lạnh sẽ rất phiền phức."
"Lão nhân như ta tốc độ chậm, vốn muốn may cho ngươi thêm hai cái quân khác dày hơn, nhưng phải mất vài ngày."
Nói đến đây, Vương Ngọc Liên cảm thấy có chút áy náy.
Tổ tôn ba người bọn họ hiện tại đều dựa vào sự che chở của An Nhiên cô nương mới có thể có cuộc sống tương đối ổn định như bây giờ, nhưng bà ấy thậm chí còn không có năng lực để nàng không phải lo lắng những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, thực sự là vô dụng.
Cố An Nhiên xua tay nói: "Lão thái thái, bà không cần may quần cho ta, ta thấy bà, Đại Bảo và Điềm Nha không có nhiều quần áo, cứ may thêm cho ba người đi."
"Vậy sao được? Ngươi thường xuyên ở bên ngoài, nhất định phải may thêm cho ngươi trước. Hai hài tử bọn chúng, ngày thường cũng không cần phải ra ngoài, trời lạnh thì chỉ cần ở trong lều vải là được, mà y phục ngươi đưa cho ta, cũng có thể mặc được khá lâu rồi."
"Tôi mua rất nhiều quần áo may sẵn ở cửa hàng tạp hóa trong thành, cho nên tạm thời không cần thêm " Cố An Nhiên giải thích.
Vương Ngọc Liên lúc này mới gật đầu nói: "Đã như vậy, ta sẽ không làm cho ngươi nữa. Tay nghề của cửa hàng tạp hóa quả thực tốt hơn ta rất nhiêu, đường khâu rất tinh tế, ngươi mặc đẹp là được."...
Chỉ vài ngày sau, thời tiết càng ngày càng xấu đi.
Bầu trời phía xa rất u ám, mỗi ngày càng là cuồng phong gào thét dữ dội hơn.
Tuy nhiên, tất cả các loại rau dại có thể đào được ở trên núi gân đó hầu như đều đã đào hết, tất cả những thứ có thể dùng làm lương thực cũng đã được đào lên. Vì vậy, mấy người phụ hàng ngày kiếm rau rừng, đào khoai lang, khoai mỡ dại đều phải đi xa hơn một chút.
Bọn họ thường đi cùng nhau theo đoàn mười, hai mươi người.
Để đảm bảo an toàn, Lý Kim Quang đã cử thêm hai nam nhân trẻ tuổi đi theo bảo hộ những phụ nhân này.
Hơn phân nửa đám nam nhân còn lại đều đi săn, cũng phải chạy xa hơn vì thực sự không có quá nhiều con mồi ở vùng núi gần đó.
Có khi ra ngoài đi săn phải hai, ba ngày mới có thể về...
Cố An Nhiên đi gặp Hồng Mao Tỉnh Vương: Khoảng thời gian này, vất vả cho các ngươi rồi.
Hồng Mao Tinh Vương: Chúng ta muốn quay lại lãnh địa của ngươi, ở đây nhàm chán quá.
Cố An Nhiên nhíu mày: "Nhàm chán sao? Chẳng phải lúc trước các ngươi luôn thích ra ngoài chọc ghẹo đám dã thú kia sao?"
Hồng Mao Tỉnh Vương kiêu ngạo nói: "Bọn hắn đều đã bị đười ươi chúng ta chọc ghẹo bỏ chạy rồi, bọn chúng đều đã dọn nhà, dời đi rất xa, đười ươi chúng ta còn phải canh gác ở đây, không có cách nào chơi đùa."
Cố An Nhiên: Vậy bây giờ bên ngoài không có gì nguy hiểm phải không? Hồng Mao Tinh Vương: Không có, hơn nữa, lãnh thổ hiện tại của ngươi bị bao vây như thế này, đười ươi chúng ta nhìn thấy cũng sẽ không đến gần, huống chi là những dã thú khác, bọn chúng nhìn thấy cũng phải chạy ra xa.
Cố An Nhiên: Vậy ta dẫn ngươi đến lãnh địa của ta.
Nói xong, Cố An Nhiên hơi chuyển động suy nghĩ một chút, đem toàn bộ đười ươi trong rừng di chuyển vào trong không gian.
Nàng di tìm Vương Ngọc Liên, nói với bà ấy mình muốn ra ngoài đi săn một chuyến, có thể phải mất hai ba ngày mới có thể trở về.