Chương 228: Cái Đầu Gặp Nguy Hiểm (2)
Chương 228: Cái Đầu Gặp Nguy Hiểm (2)Chương 228: Cái Đầu Gặp Nguy Hiểm (2)
Trái tim đang đập thình thịch của ông ấy dịu lại một chút. Nhưng ông ấy vẫn phải tốn rất nhiều công sức mới đảo mắt lại được, đôi mắt trắng biến thành mắt xanh.
Ông ấy cười gượng gạo, nói: "Nha đầu An Nhiên, ngươi trở lại rồi sao..." Tuy đang cười nhưng giọng nói lại có chút sợ hãi.
Cố An Nhiên gật đầu: "Ừm, ta về rồi." Sau đó nàng tiến đến đỡ Lý Kim Quang đứng lên khỏi mặt đất.
Ông ấy lặng lẽ liếc nhìn Ngân Dạ, nuốt khan rồi rụt rè hỏi: "Đây là... đây là một con sói? Nó đâu ra vậy?"
"Ta nhặt được nó trên đường, nó rất ngoan, đừng sợ." Cố An Nhiên an ủi ông ấy.
Lý Kim Quang vuốt trái tim mình: "Ồ, vậy thì tốt, vậy thì tốt."
"Vậy, nha đầu An Nhiên, ngươi làm gì thì làm đi. Ta có việc, đi trước nhé." Sau đó, ông ấy chạy về phía doanh trại.
Trở về lều của mình, ông ấy lấy chiếc chiêng đã lâu không sử dụng ra gõ thật to: "Mau đến đây! Nhanh lên!"
Đột nhiên giọng của Lý Kim Quang nghẹn lại, không biết vì vừa rồi sợ hãi hay do hiện tại quá lo lắng. Bởi trên núi, băng còn chưa tan hoàn toàn, mấy ngày nay trong trại không có người ra ngoài, Lý Kim Quang vừa gõ chiêng, mọi người đều tập trung lại một chỗ.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Trưởng thôn thúc! Người vội vàng chuyện gì thết"
Lý Kim Quang hắng giọng nói: "Nha đầu An Nhiên nhặt được một con sói bạc hơi lớn một chút. Trông có vẻ rất dễ bảo, nhưng con sói này cũng to, đừng ai tùy tiện đến gần nó."
"Đặc biệt nếu ở nhà có con nhỏ, hãy nhớ chăm con thật kĩ, đừng để chúng trêu chọc con sói đó nhé". Lý Kim Quang vừa nói xong, Cố An Nhiên liền dẫn Ngân Dạ tới cổng trại.
Doanh trại vốn đang ồn ào, lại trở nên im lặng trong giây lát, họ hít một hơi thật sâu khi nhìn con sói bạc khổng lồ trước mặt.
Đây là con sói hơi lớn một chút trong lời trưởng thôn nói đó sao? Những đứa trẻ trong trại hoàn toàn không biết sợ, chưa kịp mở miệng thì cha mẹ đã bịt chặt miệng chúng lại.
Cố An Nhiên liền mim môi mà nói: "Mọi người đừng sợ, con sói này sẽ không làm hại mọi người đâu."
Những người dân đang chạy trốn đương nhiên là có niềm tin vào Cố An Nhiên rồi, cho nên khi nàng nói Sói Bạc sẽ không làm hại bọn họ, thì bọn họ liền tin nàng.
Nhưng đồng thời, trong lòng của bọn họ cũng âm thầm ghi nhớ lời nói của Lý Kim Quang.
Suy cho cùng, sói là loài thú dữ và có thể phát điên nếu bị làm phiền, vì vậy tốt hơn hết là nên tránh xa chúng một chút.
Vì vậy, bọn họ liền ngầm hiểu mà phân tản ra tứ phía.
Cố An Nhiên nhìn Ngân Dạ, sau đó nghiêm túc mà nói: "Ngươi không được làm tổn thương bất kỳ ai trong doanh trại này, nếu không hậu quả sẽ nghiêm trọng."
Ngân Dạ liền ngẩng đầu lên và nói một cách thờ ơ rằng: "Ta đường đường là Lang Vương, cho nên ta sẽ không tính toán với những điều nhỏ nhặt đó."
Cố An Nhiên vui vẻ mà nói: "Ta sẽ dựng lêu cho ngươi ở ngoài hàng rào, sau này ngươi có thể ở đó nghỉ ngơi."
Ngân Dạ liền bĩu môi nói: "Ngươi căn bản là kêu Lang Vương ta đi canh cửa phải không? Ta lại không phải là chó."
Cố An Nhiên nhẹ nhướng đôi mày dài: "Ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ để chỗ ở của ngươi ở ngoài hàng rào thôi.
Ngân Dạ liền nghiêng đầu sang một bên mà nói: "Không, ta muốn tự mình chọn địa điểm." Cố An Nhiên cũng không tức giận, lấy túi nước ra, uống một ngụm nước, sau đó nhìn Ngân Dạ mà nói: "Vị ngon thật, ngươi có muốn uống thử không?”
Ngân Dạ nhanh chóng quay đầu lại, trong mắt con sói tràn ngập ánh sáng rực rỡ.
Tuy nhiên, nó biết chính xác chủ nhân của nó đang nghĩ cái gì.
Thế là Ngân Dạ dùng thái độ chân thành mà nói: "Ban Lang Vương đột nhiên cảm thấy ngươi chọn cho ta địa điểm rất tốt."
Cố An Nhiên tự hào vỗ vỗ đầu Ngân Dạ: "Đúng vậy, chúng ta thật sự có cùng suy nghĩ, thậm chí còn có ý tưởng giống nhau."