Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 234 - Chương 234: Thung Lũng Kính Hồ (1) Đám Dơi Độc Không Chịu Nổi, Bay Vào Trong

Chương 234: Thung Lũng Kính Hồ (1) Đám dơi độc không chịu nổi, bay vào trong Chương 234: Thung Lũng Kính Hồ (1) Đám dơi độc không chịu nổi, bay vào trongChương 234: Thung Lũng Kính Hồ (1) Đám dơi độc không chịu nổi, bay vào trong

động như ong vỡ tổ. Không bao lâu sau, chúng

bay mất dạng hết, một cái lông cũng không còn.

Lúc này Đại Cường mới ngừng hua cây đuốc. Hắn lau mồ hôi ở gáy, thở dài một tiếng: "Ôi... Vậy là đuổi được hết rồi."

"An Nhiên cô nương, ngươi giỏi thật, cái gì cũng biết."

Cố An Nhiên dẫn Đại Cường và Nhị cường đi ra ngoài.

Cô hỏi Đại Cường: "Ngươi thấy chỗ có doi lúc nãy còn đường đi vào trong không?”

Đại Cường lắc đầu: "Không đâu, phía bên kia của nó là một cái động rất lớn, nhưng hình như không còn đường đi nữa.”

Cố An Nhiên quan sát hình thể Đại Cường từ trên xuống dưới: "Giờ còn hai lối đi, ngươi cảm thấy nên đi bên nào?"

Đại Cường không hiểu ra sao, không tự tin chỉ vào mình: "Ta chọn à?”

"Đúng." Cố An Nhiên miễn cưỡng trả lời.

Đại Cường thấy hơi lo lắng: "Nhưng An Nhiên cô nương, ta có biết cái gì đâu!"

"Đừng nói linh tinh!" Đôi mắt lạnh như băng của Cố An Nhiên liếc nhìn Đại Cường. Đại Cường thấy cổ mình mát lạnh, run run chỉ về phía bên phải.

"Thế... lối này?" Hắn không chắc chắn chút nào cả.

Nhị Cường tỏ vẻ không muốn lắm nhìn Đại Cường rồi nói: "Lối nhỏ thế à? Sợ phải đá huynh một cái huynh mới tiến lên được."

"Đi bên đó!" Cố An Nhiên hạ quyết định!

Thấy Cố An Nhiên đã quyết định, Nhị Cường bật đứng dậy vươn thẳng người rồi nói: "Đi, vậy thì đi bên này."

Mặt hắn chẳng còn vẻ không hài lòng nào nữa, trái lại là nóng lòng muốn thử. Chỉ cần ủng hộ An Nhiên cô nương, thì Nhị Cường hắn rất nghiêm túc.

Đại Cường vẫn dẫn đường ở đầu tiên như trước, bên phải con đường này cũng hề nhỏ như Cố An Nhiên đã tưởng tượng.

Ít nhất lần này Đại Cường cũng không làm nàng phải đá thêm cú nữa.

Bên phải con đường này khác với bên trái, tuy rằng nơi ban đầu có hơi hẹp, nhưng càng đi thêm vài trượng thì càng thấy rộng rãi thoáng đãng.

Ba người bọn họ đi tới song song cũng không phải việc gì khó.

Đại Cường gãi gãi ót, hiếu kỳ hỏi: "Cũng không biết con đường này có thể dẫn tới đâu được, nơi này có rắn ngủ đông không ta?"

Cố An Nhiên thản nhiên nói: "Đi đến phía trước sẽ biết thôi."

Nói xong, nàng lấy một cục phấn viết từ trong túi đan ra, bởi vì bên trong còn có đường rẽ nên nàng cần vẽ sẵn ký hiệu.

Dưới sự dẫn đường của con cá Koi hình người Đại Cường này, bọn họ đi thêm khoảng mười lăm phút nữa, thật sự đã sắp đến được cửa động ở bên kia.

Bởi vì đã có thể thấy được ánh sáng nhạt, hơn nữa không có một chút nguy hiểm nào trên đường đi.

Đại Cường mới nhảy ra hoan hô: "An Nhiên cô nương, ta... Chúng ta đi ra được rồi sao?”

Cố An Nhiên cười nhạt: "Ừ, chắc là vậy, đi ra ngoài chắc là nhìn thấy được."

Trong lòng Đại Cường tò mò, hắn ta chạy vội về phía có ánh sáng.

"Oa! Chỗ này cũng quá đẹp rồi!" Đại Cường hét lên một tiếng đầy kinh ngạc.

Nhị Cường vốn cũng không cảm thấy hứng thú, nghe thấy tiếng hét kinh ngạc thì vội vàng đi tới.

Một lát sau hắn ta cũng cảm khái: "Chỗ này đẹp thật."

Cố An Nhiên đi theo sát phía sau, cũng tới được cửa động.

Cửa động này rộng rãi dần về sau, đó là một kiểu địa hình thung lũng, mặc dù bốn phía vây quanh bởi núi nhưng bên trong lại rất rộng.

Nàng tính sơ qua một chút, cả chỗ này có khoảng cỡ ba bốn ngàn mẫu đất.

Quan trọng nhất là, sườn núi bên ngoài bốn phía đều là tảng đá khổng lồ màu xám, thảm thực vật mọc ít ỏi trông không hề dễ leo trèo, mà tới gần chỗ trũng bên kia thì núi thấp xuống dần, thảm thực vật tươi tốt.

Bọn họ nhìn tới cái hồ nước kia từ kính viễn vọng, ở góc nhìn từ giữa hai ngọn núi, giờ phút này yên tĩnh như một tấm gương, chỉ có những gợn sóng lấp lánh sáng rực ở trên mặt nước.

Một dòng suối như vành đai ngọc, uốn lượn từ đáy thung lũng, suối nước dâng lên tới chỗ bình yên nơi bọn họ đang đứng.
Bình Luận (0)
Comment