Chương 247: Gấu Đen Lớn (1)
Chương 247: Gấu Đen Lớn (1)Chương 247: Gấu Đen Lớn (1)
Khi nàng đến được chỗ sơn động, đi xuống từ chiếc thang đã được xây sẵn và đi qua cửa động bên phải để vào trong thung lũng.
Nhưng mà, nàng vẫn chưa đi đến cửa hang động phía bên kia, thì đã nghe được tiếng gào thét của gấu đen, điều quan trọng là không chỉ là tiếng kêu của một con gấu đen.
Cố An Nhiên cau mày, trong lòng thâm nghĩ có chuyện gì đó không ổn rồi chạy như bay vào trong thung lũng.
Nàng nhìn thấy cách đó không xa, ba con gấu đen đang điên cuồng đập phá những cái lều vải vừa mới dựng xong.
Trong đó có một con gấu đen bị cắt gần hết tai, lúc này máu đang chảy đầm đìa, vì quá đau đớn nên nó trở nên rất hung dữ, liều lĩnh tấn công những người xung quanh nó.
Ngoài ra còn có một con gấu đen với rất nhiều mũi tên cắm vào người, nhưng vì bộ lông của nó rất dày cho nên vết thương này không phải là đòn chí mạng đối với nó, chỉ càng kích thích nó trở nên điên cuồng hơn mà thôi.
Còn có một con gấu nhỏ hơn một chút nhưng không hề bị thương bởi vì có hai con gấu đen to lớn khác đang bảo vệ nó.
Tuy nhiên, dưới sự kích thích của mùi máu tươi, nó cũng trở nên rất điên cuồng, cực kỳ hung hãn muốn tấn công.
Tất cả mọi người đều rời khỏi bên dòng suối, những thanh niên tập trung cả người già yếu, phụ nữ và trẻ em ở sau lưng bọn họ, bảo vệ họ.
Đứng đẳng sau bạn và bảo vệ họ.
Cố Hồng Khánh và ba người thợ săn đã sớm leo lên cây để bắn tên vào con gấu đen, trong khi Đại Cường và Nhị Cường đang theo sát chiến đấu với con gấu đen.
Nhưng dễ nhận thấy, họ trở nên rất mất sức.
Lý Kim Quang vẻ mặt run sợ nói: "Đại Cường, Nhị Cường, ta phái một nửa người của ở chỗ ta tới giúp các ngươi!"
Ông ta biết rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, mấy người bọn họ sẽ không trụ được và sẽ không giữ được tính mạng.
Và Đại Cường năm người bọn họ cũng biết, sớm muộn gì cũng không thể kháng cự nỗi, nhưng có thể tranh thủ kéo dài thời gian để những người khác chạy thoát.
"Thôn trưởng thúc, các người mau chạy đi! Cho dù một nửa số người đến cũng chẳng có ích gì! Chẳng phải chúng ta vừa thử phương pháp này rồi hay sao?"
Con gấu bị thương nhẹ, nhưng vết thương đó không hề làm đau ba con gấu đen, ngược lại càng khiến chúng trở nên hung hăng hơn. Nhưng còn những người thanh niên đã giúp đỡ đó thì sao? Có người bị gấu đánh gãy tay, có người bị gấu đánh gãy chân, để bọn họ đến nữa, chỉ có tăng thêm thương vong mà thôi.
"Ngân Dại Đã đến lúc ngươi nên thể hiện sự uy nghi của Lang Vương rồi!" Cố An Nhiên nghiêm nghị nói.
Ngân Dạ không chút sợ hãi nhìn ba con gấu đen, kêu lên một tiếng "hú hút"
Ba con gấu đen nghe thấy tiếng sói tru của Ngân Dạ thì lần lượt dừng lại một lúc.
Một con sói, gấu đen không thể sợ được.
Nhưng những con gấu đen này đã sống trong rừng một thời gian dài và chúng biết rất rõ rằng loài sói sống thành bầy đàn, hơn nữa rất có tính tổ chức, có lúc sẽ mang đến cho chúng không ít rắc rối.
Cho nên chúng nhìn về hướng của Ngân Dạ, phán đoán tình hình, nếu có quá nhiều sói, chúng sẽ rút lui.
Ngân Dạ mang theo Cố An Nhiên chạy nhanh như bay ve hướng con gấu đen.
Trước đây nó là Lang Vương, cho dù dẫn đầu một bầy sói cũng sẽ không trực tiếp đối đầu với gấu đen chứ đừng nói đến ba con gấu đen.
Nhưng bây giờ tình hình đã khác, nó có lòng tin cho dù không dẫn theo bầy sói, chỉ một mình nó cũng có thể chiến đấu với chúng Nhìn thấy bóng dáng của Ngân Da dừng lại, lũ gấu đen vốn định bôi mỡ vào lòng bàn chân bỏ chạy đột nhiên dừng lại.
Chỉ là một con sói lớn hơn thôi. Chúng chạy làm gì?
Cố An Nhiên liếc nhìn Ân Dạ, nhẹ nhàng kiểu mây trôi nước chảy nói: "Để ta xem thử, rốt cuộc ngươi mạnh đến mức nào!"
Ngân Dạ phát ra một tiếng sói tru vang vọng khắp thung lũng, không nói một lời, nó bay nhào về phía con gấu đen, nhe ra những móng vuốt sắc nhọn.