Chương 250: Đại Cường Bị Ghét Bỏ (2)
Chương 250: Đại Cường Bị Ghét Bỏ (2)Chương 250: Đại Cường Bị Ghét Bỏ (2)
"Cô nương An Nhiên, có được những dược liệu này của ngươi thật tốt quá!
Số dược liệu ta hái trước đó gần như đã được dùng hết khi bọn cướp tấn công doanh trại của chúng ta lần trước, sau đó trời mưa liên tục nên ta không hái được dược liệu nào.”
"Hiện tại trong tay ta thật sự không còn nhiều dược liệu, nhưng có những dược liệu ngươi cho này thì đã đủ rồi!"
Lý Kim Quang nhìn thấy Mạt Nương lấy dược liệu của Cố An Nhiên, ông ấy lập tức lấy bốn năm lượng bạc ra.
Dược liệu này là nha đầu An Nhiên tự mình mua, mặc dù nàng chủ động lấy ra nhưng vẫn phải trả lại tiền cho nàng, không nên lợi dụng, không thể lợi dụng.
"Nha đầu An Nhiên, ngươi cầm lấy cái này..." Lý Kim Quang đưa số bạc trong tay cho Cố An Nhiên.
Cế An Nhiên biết cách xử sự của Lý Kim Quang, đây là đang bù tiền thuốc bắc của nàng.
Nàng xua, xua tay nói: "Cái này thì không cần đâu, chỉ là đến lúc khai hoang vẫn cần các ngươi giúp đỡ!"
Lý Kim Quang còn tưởng là chuyện gì? Thì ra chỉ là chuyện khai hoang. Chuyện này lúc trước bọn họ cũng đã bàn bạc rồi, có trách nhiệm giúp khai hoang đất đai cho gia đình nha đầu An Nhiên.
"Bọn ta vốn dĩ sẽ giúp ngươi khai hoang. Bạc là bạc, người cầm đi!" Nói xong, Lý Kim Quang định nhét tiền vào tay Cố An Nhiên, nhưng Cố An Nhiên không nhận, ông ấy cũng không còn cách nào khác.
Sau một hồi giằng co, mọi người trở về doanh trại, dựng lại những chiếc lầu bị hư hỏng.
Cố An Nhiên vào trong lều nghỉ ngơi, nhân tiện lấy một ít kẹo và trái cây đưa cho Vương Ngọc Liên, để bà ấy, Đại Bảo và Điềm Nha ăn.
Ngân Dạ đang canh giữ cổng ở ngoài cùng của doanh trại.
Bởi vì mọi người đều đã nhìn thấy sự dũng mãnh phi thường của nó nên họ cũng không sợ nó cho lắm.
Có một số người thậm chí còn sợ nó bị lạnh nên đã đặt một lớp đệm cỏ lau lớn dày đặc ở nơi nó nghỉ ngơi.
Nó nằm lên trên, quả thực là dễ chịu hơn rất nhiều, thế là nó ngẩng cái đầu kiêu hãnh đón nhận ý tốt của dân làng.
Đại Cường không nằm trong lều nghỉ ngơi giống như những người khác, sau khi bôi thuốc lên vết thương, hắn ta lẻn đến bên cạnh Ngân Dạ, ngồi xổm trên mặt đất. "Kha khà, nhìn xem ta mang gì cho ngươi này."
Đại Cường đặt một khúc xương lợn rừng được nhai sạch sẽ không còn chút thịt nào trước mặt Ngân Dạ như thể đang dâng một báu vật.
Ngân Dạ liếc nhìn khúc xương, khinh bỉ liếc nhìn Đại Cường.
Ngay cả một miếng thịt cũng không có mà cũng muốn làm động lòng đường đường và Lang Vương nó sao?
Hơn nữa bởi vì trên người của Đại Cường có mùi thuốc, Ngân Dạ khit khit mũi, cực kỳ ghét bỏ lùi lại phía sau.
Đại Cường bĩu môi, nghi hoặc xoa xoa cái ót bóng lưỡng của mình.
"Không phải... Sao ta có cảm giác là ngươi đang chê cười ta vậy?"
Ngân Dạ liếc mắt: Coi như ngươi tự biết mình.
Đại Cường thấy Ngân Dạ nhìn mình bằng nửa con mắt, cuối cùng cũng biết nhất định là con sói bạc này đang vô cùng coi thường mình.
Nhưng là hắn ta vẫn chưa chịu từ bỏ, hắn ta sợ Ngân Dạ không biết xem hàng, lên tiếng giải thích.
"Đây chính là xương! Nói ngươi biết, trước đây lúc ta giết heo, những con chó kia thấy khúc xương trên tay ta đều vui vẻ vẫy đuôi."
Ngân Dạ lại khinh bỉ nhìn Đại Cường, nhỏ gọng gao một tiếng: Ngươi lại so sánh lang vương với chó?
Sau đó, nó quay người, đưa cái mông về phía Đại Cường, không muốn tiếp tục để ý đến hắn ta nữa.
Người này, thật là còn phiền phức hơn cả tiểu đệ lúc trước của nó, cũng không biết làm sao chủ nhân có thể chịu đựng được.
Đại Cường không biết rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào, cũng không phải là hắn ta chưa từng đi săn bao giờ.
Không phải tất cả chó sói đều ăn thịt sống và gặm xương sao?
Làm sao đến lượt con Ngân Dạ này, lại không thèm quan tâm đến hắn ta?
Ngân Dạ: Đúng vậy, ăn thịt sống, nhưng ngươi mẹ nó thịt ở đâu?