Chương 254: Tìm Kiếm Vật Liệu Làm Cửa Đá (2)
Chương 254: Tìm Kiếm Vật Liệu Làm Cửa Đá (2)Chương 254: Tìm Kiếm Vật Liệu Làm Cửa Đá (2)
Sau khi Cốc lão gia tử, Đại Cường và Nhị Cường đến, họ mang theo Ngân Dạ đi về phía tây.
Ở đó có rất nhiều đá nên khả năng khai thác được những tảng đá khổng lồ là tương đối cao.
Quả nhiên, sau khi đến nơi, đá lại càng nhiều hơn.
Cốc lão gia tử sờ một tảng đá lớn, lắc đầu nói: "Tảng đá này khá lớn, nhưng không đủ cứng, rất dễ bị vỡ."
Đi được vài bước, lại chạm vào một hòn đá khác,'Cái này hơi nhỏ, chất liệu không đủ bóng loáng, đến lúc đó sẽ khó chế tạo cơ quan."
Sau khi lựa chọn trong một khắc đồng hồ, Cốc lão đầu chỉ vào một hòn đá nhẫn và cứng rắn nói: "Tảng đá này rất phù hợp cho cửa đá vào cốc của chúng ta."
"Mà hòn đá này hẳn là từ trên núi lăn xuống chứ không phải trực tiếp đặt ở chỗ này. Chúng ta sẽ dễ dàng đem nó lấy xuống"
Cố An Nhiên đi tới tảng đá, định dọn sạch rễ cỏ và dây leo mọc xung quanh tảng đá.
"Đại Cường, Nhị Cường, tới hỗ trợi"
Kết quả là Nhị Cường đi tới, không thấy bóng dáng Đại Cường và Ngân Dạ nữa. "Ca???" Nhị Cường bối rối nhìn xung quanh, gân cô kêu lên.
"Này! Ta ở đây! Hahal" Tiếng hét của Đại Cường vang lên từ phía sau vách núi đá.
Sau đó là những tiếng la hét liên tục: "AI Mẹ ngươi! Cái này thật kinh tởm!"
Khi Ngân Dạ nhìn thấy Đại Cường đột nhiên lăn từ mặt đất bằng phẳng vào một cái hố tối tăm, nó không nói hai lời liền nhảy vào theo!
Nó nghĩ tên ngốc này khá buồn cười, nếu chết thì thật đáng tiếc!
Nhưng ngay khi Ngân Dạ bước vào, con sói lập tức hú lên!
Nó thực sự hối hận rồi! Tại sao nó lại muốn cứu tên ngốc đó rồi nhảy xuống chứ?
Những thứ mềm mại và béo ngậy này thật kinh tởm!
Mấu chốt là một cái cũng được, nhưng mà nơi này đặc biệt có một ổ.
Đại Cường nhìn thấy bóng dáng Ngân Dạ, liền bay xuống ôm lấy nó: 'Lang ca, không ngờ ngươi lại đây nghĩa khí như vậy!"
Ngân Dạ đầy mặt chán ghét: "Buông rai"
Sau khi nhóm Cố An Nhiên nghe thấy tiếng kêu và vài tiếng sói tru, họ nhanh chóng chạy về phía nguồn phát ra âm thanh!
Chắc chắn là đã gặp phải thứ gì đó rất lợi hại, nếu không thì Ngân Dạ đã không như thế này!
Sau khi Ngân Dạ nhảy xuống, Đại Cường cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Hang động này ấm áp hơn bên ngoài, bên trong toàn là rắn đang ngủ đông.
Hơn nữa còn có các chủng loại khác nhau, màu sắc sặc sỡ, nhìn hẳn là có rắn độc và rắn không độc trộn lẫn với nhau.
Trong hang rắn này, ngoài những con rắn với nhiều màu sắc khác nhau trên mặt đất, các bức tường và đỉnh hang cũng phủ đầy rắn.
Khi Đại Cường ngã xuống, dưới mông hắn ta đè chết một mảng lớn rắn.
Vì con rắn đang ngủ đông và không linh hoạt lắm nên hắn ta tạm thời vẫn chưa bị rắn cắn.
Lúc này, Nhị Cường, Cố An Nhiên và Cốc lão đầu cũng đã đến cửa động.
Nhị Cường hét toáng lên: "Ca, huynh có sao không? Ta sẽ kéo huynh ra ngoài."
Nói xong han ta bắt đầu thả sợi dây thừng vào hang rắn.
Đại Cường cười ha hả đáp: "Ta không sao, dưới này là hang rắn, thật lớn, nhưng rắn đều đang ngủ đông nên không có nguy hiểm gì cal
Vừa nói xong, Đại Cường cảm thấy tay mình chạm vào một thứ gì đó mềm mại lạnh lẽo, tóc gáy toàn thân dựng đứng cả lên. Khi định thần lại, muốn rút tay ra, hắn ta đột nhiên cảm thấy đau nhói.
"Ngao!"
Đại Cường hét lên thê lương, trông như đang vô cùng đau đớn!
Ngân Dạ vốn đang chán ghét lập tức phản ứng lại, nó cắn con rắn thành hai mảnh ở khoảng cách bảy tấc.
Sau đó nó cắn vào ống quần của Đại Cường, ra hiệu cho hắn ta nhanh chóng đứng dậy rời khỏi cái ổ này.
Đại Cường giữ đầu con rắn vẫn còn cắm hổ khẩu, đứng dậy đi đến cửa hang, trèo lên bằng sợi dây thừng do Nhị Cường thả xuống.
Sau khi Ngân Dạ đợi Đại Cường đi lên, nó đạp lên những tảng đá trên vách hang và đi lên.