Chương 259: Mẹ Con Gặp Nhau (2)
Chương 259: Mẹ Con Gặp Nhau (2)Chương 259: Mẹ Con Gặp Nhau (2)
Khi Đại Cường đi ngang qua Ngân Dạ, nó cố ý ngẩng đầu lên, nhìn ngạo mạn: Bây giờ ngươi có biết Lang Vương muốn ăn gì không?
Nhưng Đại Cường không biết Ngân Dạ muốn bày tỏ điều gì, nên vui vẻ nói: "Lang ca, đồ ăn của ngươi ngon thật đấy."
"Rõ ràng là ngươi ăn thịt mà! Lần trước ta đưa xương cho ngươi mà ngươi lại không ăn?" Đại Cường gãi đầu khó hiểu.
Sau đó, hắn ta bỏ đi mà không nghiên cứu kỹ càng nữa.
Ngân Dạ: Đúng vậy, ta ăn thịt, nhưng xương không có thịt thì có giống miếng thịt không?
Nó trợn mắt, quyết định không để ý tới Đại Cường.
Nếu nó lại cãi lý với tên ngốc này hoặc cố gắng giải thích điều gì đó với hắn ta, nó sẽ không phải là sói!
HU
Sau khi mọi người an thịt nướng và dọn dẹp xong thì vào lầu, Ngân Dạ nhận việc canh gác đêm nay.
Phần thưởng là hai bát nước linh tuyên, Cố An Nhiên rất hào phóng đưa cho nó.
Ngày hôm sau, khi trời đã gần tối, đoàn người da den thanh Mac An.
Những chàng trai trẻ chưa từng đến thành Mặc An đã cùng với Hà Thái Phượng ghi danh ở cổng thành.
Sau khi nhận được bảng, mọi người cùng nhau đi vào!
Hà Thái Phượng vừa vào thành Mặc An, bà ấy vừa đi không bao lâu đã nhìn thấy hai bóng người quen thuộc đang sửa chữa một con kênh bên đường.
Dù bà ấy đã bình tĩnh cúi đầu nhưng đôi mắt bà ấy lại đẫm lệ.
Bà ấy nhìn thấy hai nghịch tử đã bỏ rơi bà ấy trên đường, bọn họ cũng coi như còn sống.
Tuy nhiên, hai nghịch tử này đã khiến trái tim bà ấy bi thương, bà ấy không có ý định chung sống cùng họ nữa.
Dù sao đây cũng là thời điểm khó khăn, hai nghịch tử đó có thể bỏ rơi bà ấy một lần để sống sót, khi gặp nguy hiểm cũng có thể bỏ rơi bà ấy lân thứ hai.
Vì vậy, dù bà ấy có nhìn thấy họ thì cũng hãy coi như chưa từng thấy, duyên phận mẹ con coi như đã chấm dứt.
Đại Cường kéo tay áo Hà Thái Phượng, chỉ vào một căn nhà nói: "Đại nương thấy nhà của chúng ta làm thành như thế này thì có đẹp không?" Hà Thái Phượng liền vén tay áo lên lau nước mắt, mỉm cười nói: "Trông rất đẹp."
Trong giọng nói của bà ấy có thanh âm giọng mũi, mũi và mắt đều đỏ bừng, Đại Cường dù ngây thơ đến đâu cũng biết rằng Hà Thái Phượng đang khóc.
Hắn ta cau mày, tận lực ôn nhu hỏi: "Đại nương, đại nương bị sao vậy? Tại sao đại nương còn khóc? Cuộc sống của chúng ta không phải càng ngày càng tốt sao?"
Hà Thái Phượng tuỳ ý tìm một lý do: "Ta nhìn thấy một bà lão một tay ôm cháu trai, một tay ôm con trai đi dạo quanh thành Mặc An, ta nghĩ có được tình gia đình như vậy là chuyện rất hạnh phúc."
Đại Cường gân như không suy nghĩ tới, buột miệng nói: "Không phải ngươi cũng có ta sao? Về phần... về phân ngươi muốn dắt cháu nhỏ, ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng."
Nói xong, mặt hắn ta đỏ đến chảy máu, ngay cả cái đầu trứng om cũng đỏ bừng.
Càng như vậy, Hà Thái Phượng càng cảm thấy bi thương, bởi vì bà ấy biết huynh đệ Đại Cường và Nhị Cường chưa bao giờ chê bao mình trong suốt chặng đường.
Nhưng con ruột của bà ấy lại thương lượng xong rồi bỏ rơi bà ấy giữa đường rồi bỏ chạy trong đêm, khi nghĩ đến thật châm chọc làm sao. Đại Cường nhìn thấy Hà Thái Phượng vẫn buồn buồn không vui, nghĩ rằng Hà Thái Phượng sợ sẽ không có ai chăm sóc bà ấy khi về già.
Hắn ta luôn miệng nói: "Đại nương, nếu ngươi không yên tâm, khi ta trở về cốc ta sẽ đến mộ mẫu thân ta và nói ta sẽ nhận đại nương làm dưỡng mẫu của ta. Từ nay trở đi, đại nương cũng sẽ là mẫu thân của ta và Nhị Cường, chúng ta nhất định sẽ chăm sóc ngươi đến cuối đời."
Đại Cường vừa nói lời này, hốc mắt Hà Thái Phượng lại đỏ lên: "Ngươi và Nhị Cường đều là những đứa bé ngoan. Là ta..."
Không có cách nào để dạy con.
Mới để bọn nó làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.