Chương 269: Lần Này Set Sẽ Không Đánh Ngươi (2)
Chương 269: Lần Này Set Sẽ Không Đánh Ngươi (2)Chương 269: Lần Này Set Sẽ Không Đánh Ngươi (2)
Dạ Tu Mặc nhìn với vẻ thờ ơ, đến nhìn cũng lười nhìn hai huynh đệ bọn chúng một cái: "Ném ra ngoài."
Hai tên Trịnh Kim và Trịnh Ngân còn tưởng là Dạ Tu Mặc làm chủ cho bọn chúng, sẽ ném nữ tử và tên trọc đầu ra ngoài.
Bọn chúng vội vàng quỳ xuống, vái đầu lạy Dạ Tu Mặc ba cái: "Đa tạ thành chủ, đa tạ thành chủ."
Sau đó hai tên đó đứng dậy, nhìn Đại Cường và Cố An Nhiên với ánh mắt cười nhạo và nói rằng: "Các ngươi, làm chuyện bất nghĩa ắt phải chết."
Cố An Nhiên gật đầu tỏ vẻ buồn cười: "Đúng, làm chuyện bất nghĩa ắt phải chết."
Tên binh sĩ đứng đầu đó nghĩ tới đã làm thành chủ không vui rồi, bây giờ nhất định phải biểu hiện thật tốt, đến lúc đó bị đánh cũng có thể nhẹ hơn một chút.
Hắn ta đích thân xách cổ Trịnh Kim và Trịnh Ngân lên nói: "Các ngươi tỉnh táo lại đi, người bị ném ra ngoài là các ngươi đó."
Sau đó, cũng mặc kệ hai tên này có kêu gào thế nào, chuẩn bị động tác ném người ra khỏi thành Mặc An.
Lúc này, người dân thành Mặc An tự cho mình hành động trượng nghĩa cũng đã hiểu được một vài chuyện.
Nhưng mà, ông ta cảm thấy cảm giác tồn tại của bản thân khá thấp, lặng lẽ theo sau mấy tên binh sĩ của thành Mặc An.
Đại Cường liếc nhìn bóng lưng của ông ta: "Sau này trước khi làm chuyện tốt, phải hỏi rõ tình hình trước đã, giúp những người không nên giúp, rất dễ bị sét đánh trúng."
Hình như ông trời luôn cho Đại Cường thể diện rất lớn, hắn ta vừa dứt lời, trên trời liền có tiếng sấm rầm rầm.
Người dân thành Mặc An đó đột nhiên cứng cả sống lưng, quay người qua với vẻ mặt lấy lòng nói: "Vị tráng sĩ này nói đúng lắm, lần sau nhất định ta sẽ hỏi rõ ràng, hi hi
Đại Cường cũng biết rồi, người này chỉ là muốn giữ gìn trật tự của thành Mặc An mà thôi, chứ không phải có ác ý gì, cho nên cũng không định thật sự so đo với ông ta.
Khất khất tay với người đó nói rằng: "Ngươi đi đi, không cần sợ, lần này sét sẽ không đánh ngươi đâu."
Trên mặt người đó lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, vội vàng bỏ đi.
Hai tên này, thật đúng là ác độc mà.
Không thể không nói, lúc mà trên trời vang lên tiếng sấm đó, Cố An Nhiên có hơi khâm phục Đại Cường.
Đợi sau khi người đi hết rồi, Dạ Tu Mặc mới cười và nói: “An An, thật trùng hợp, lại gặp được nàng ở thành rồi."
Thần Phong trợn mắt lên, tự lẩm bẩm ở trong lòng: Người có thể đổi câu nào mới mẻ hơn được không?
Tính của Đại Cường thẳng thắn, lại bắt đầu phá đám, hắn ta hùng hổ nói: "Ngài là thành chủ của nơi này phải không? Đây là thành của ngài, khắp nơi đều là tai mắt của ngài, đương nhiên ngài muốn gặp An Nhiên muội tử của ta ở đâu, thì gặp An Nhiên muội tử của ta ở đó thôi, hì hì hì hìi"
Ánh mắt của Thần Phong sáng lên: Ta thích tên đầu trọc này rồi đó.
"Khụ khu khụ!" Cố An Nhiên bị một thao tác tay trực tiếp này của Đại cường làm cho cứng họng, ngại ngùng ho khan mấy tiếng.
Luôn tiện, trừng mắt với Đại Cường.
Nhưng mà, tên Đại Cường thật thà này dường như đang hưng phấn quá, không hề chú ý tới biểu cảm của Cố An Nhiên.
Hắn ta xoa tay nóng lòng muốn thử: "Ngài thích An Nhiên muội tử của chúng ta đúng không? Vậy ngài phải đánh thắng ta trước rồi hãng nói."
Hắn ta đã coi Cố An Nhiên như muội muội củ mình rồi, cho nên muội phu tương lai chắc chắn phai qua duoc ai cua han ta.
Nếu ngay cả ải của hắn ta cũng qua không được, thì đừng hòng làm muội phu của hắn ta.
Dù sao thì An Nhiên muội tử có hơi... dũng mãnh phi thường, làm không tốt thì người sẽ bị giày vò chết ngay trên tay của nàng.
Ôi, ai da, aaa
Đáng chết.
Hắn ta còn nghĩ cho người khác nữa chứ?
Nghĩ tới đây, Đại Cường ra sức lắc đầu của mình, bắt buộc bản thân đừng nên nghĩ tới vấn đề này nữa.
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k