Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 274 - Chương 274: Không Được Tri Hoãn (1)

Chương 274: Không Được Tri Hoãn (1) Chương 274: Không Được Tri Hoãn (1)Chương 274: Không Được Tri Hoãn (1)

Đại Cường nói thẳng: "Lạnh gì chứ, không phải có chậu than rồi sao?"

Hà Thái Phượng ngại ngùng cười: "Chúng ta không qua đâu, ăn như vậy quen rồi."

Nói xong, Hà Thái Phượng kêu gọi mấy người trẻ tuổi: "Ăn đi, ăn đi."

Vốn dĩ Dạ Tu Mặc còn tưởng là Đại Cường hiểu chuyện, nháy mắt lại cảm thấy tên đầu trọc này sao không hiểu chuyện chút nào.

Nhưng mà, hình như Đại Cường hoàn toàn không cảm nhận được, hắn ta gãi cái đầu trứng kho của mình, sau đó hướng về mấy dĩa thức ăn ở trước ngực Dạ Tu Mặc.

"Khụ khụ khụ, tửu lâu này không biết làm ăn kiểu gì, đều bày mấy món ăn mà cô nương An Nhiên thích ở trước mặt ngài."

"Một cô nương như nàng ấy cũng không tiện gắp, hay là ngài gắp mấy món đó giúp nàng ấy đi."

"Nhưng nếu ngài cảm thấy phiền phức, vậy thì hai chúng ta đổi vị trí đi, để ta gắp thức ăn cho nàng ấy." Đại Cường nói.

Dạ Tu Mặc lại venh môi nở nụ cười: 'Không phiền."

Đột nhiên hắn ta lại cảm thấy, tên đầu trọc này rất có mắt nhìn. Hắn ta vừa mở miệng, bản thân liền biết An An thích ăn những món nào.

Còn có cơ hội gắp thức ăn cho An An.

Mọi người đều rất hài lòng với bữa ăn ở Tụ Phúc Lâu, mỗi Cố An Nhiên hơi xấu hổ.

Nhưng nàng nghĩ Dạ Tu Mặc nếu là người của gia tộc thân thiết mấy đời thì cũng là bạn bè nên nàng không quá bài xích chuyện gắp đồ ăn nữa.

Sau khi mọi người dùng cơm xong, Cố An Nhiên đi thanh toán, những người còn lại thức thời giữ khoảng cách với Cố An Nhiên và Dạ Tu Mặc, chỉ có Đại Cường như thể chẳng hiểu gì, hấp tấp đi theo sau lưng họ.

Dạ Tu Mặc cũng không cảm thấy có gì là lạ, vì gã đầu trọc này có thể cho hắn ta càng nhiều tin tức hữu dụng.

Giọng nói của hắn ta trâm thấp ôn hòa: "An An, các ngươi vào thành còn có chuyện gì muốn làm không?”

Cố An Nhiên cười yếu ớt, nghiêng đầu nhìn Dạ Tu Mặc: "Cũng không có gì, mua thêm ít lương thực và hạt giống là về được rồi."

"Ừ, nếu có gì cần ta hỗ trợ thì cứ việc nói." Dạ Tu Mặc cười nói.

"Được!" Cố An Nhiên luôn miệng đồng ý.

Nhưng nàng biết mình sẽ không dễ dàng đi tìm sụ trợ giúp của Dạ Tu Mặc, vì báo đáp ân tình là món nợ khó trả nhất.

Hơn nữa, nàng luôn cảm thấy cách Dạ Tu Mặc đối xử với mình... dường như không chỉ là quan hệ thân thiết mấy đời đơn giản như vậy.

Cố An Nhiên không nhạy cảm với chuyện tình cảm, vì nàng mới bước vào tuổi dậy thì thế giới đã bước vào thời kỳ tận thế rồi.

Tận thế tràn ngập sự tàn nhãn và xảo trá, vì vậy nhiều người sống sót trong tận thế chỉ lo giải quyết vấn đề dục vọng, còn phương diện tình cảm thì hình như không ai trong thời kỳ đó thèm đoái hoài.

Dù là như thế, nàng cũng cảm giác được Dạ Tu Mặc đang... bày tỏ sự chân thành trong tình cảm.

Hắn ta không giống với những người nịnh nọt nàng và cố gắng hết sức để làm nàng hài lòng ở tận thế.

"Nếu ngươi là thành chủ, nói vậy mỗi ngày có rất nhiêu chuyện phải bận rộn, không bằng chúng ta từ biệt ở đây?"

"Được." Dạ Tu Mặc không đề nghị đưa Cố An Nhiên về quán trọ vì hắn ta còn chuyện quan trọng phải làm.

Trước khi ra ngoài ăn cơm với Cố An Nhiên, hắn ta nghe quản gia nói lương thực tồn kho trong tiệm tạp hóa ở ngoài cùng không còn nhiều, ước chừng hơn một nghìn cân, vừa đủ dùng một ngày, hi vọng phủ Thành chủ có thể nhanh chóng bổ sung hàng.

Nhưng An An hẳn là muốn mua một lượng lớn lương thực, lương thực ở tiệm tạp hóa kia chắc chắn không đủ, hắn ta phải ve một chuyến xem người ta đã xử lý xong việc này chưa, cố gắng không lãng phí thời gian của An An.

Đánh tiếng xong, hai người một trái một phải, một người đi tới phủ Thành chủ, một người đi tới tiệm tạp hóa.

Thần Phong lưu luyến không rời nhìn Ngân Dạ, nhưng Ngân Dạ không thèm ngoảnh lại.
Bình Luận (0)
Comment