Chương 282: Máy Gặt Đầu Người (1)
Chương 282: Máy Gặt Đầu Người (1)Chương 282: Máy Gặt Đầu Người (1)
Có con ngã khuyu, có con xoay vòng tại chỗ, có con đá hậu, có con hất người trên lưng xuống rồi chạy loạn xa.
Đám người Khương bị hất xuống yên ngựa đã bị đàn ngựa giam chết trong cơn hoảng loạn mà không cần Cố An Nhiên ra tay.
Cố An Nhiên cưỡi Ngân Dạ, nhanh như một cái bóng, dị năng tốc độ của Ngân Dạ kết hợp với dị năng tăng cường sức mạnh, hiệu suất của máy chém đầu người cứ phải gọi là êm như nhung.
Lúc này, thủ lĩnh của tàn quân Tuyên Quốc cuối cùng cũng đuổi kịp người Khương hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra với đám người Khương kia?"
"Dưới đất sao lại rải rác nhiều thủ cấp của người Khương như vậy?”
Có một binh sĩ trẻ tuổi tinh mắt nói: "Tướng quân, giữa đám người Khương kia có một cái bóng màu trắng, cái bóng đi đến đâu, đầu ngươi nơi đó rớt bộp bộp.'
Tướng lĩnh An Tuần chỉ thoáng trầm ngâm rồi phất tay nói: "Chúng ta đến giúp!"
Hoàng thất Tuyên Quốc vô năng, sông Ủng Lan mới đầu còn chưa bị công chiếm, họ đã lệnh cho quân đội hộ tống tiếp tục chạy trốn. Họ không quan tâm đến sống chết của bá tánh Tuyên Quốc, càng chẳng thèm đoái hoài đến dân chúng bị biến thành tù binh của người Khương, họ chỉ nghĩ đến bản thân, chỉ mong thoát thân giữ mạng.
Nếu toàn bộ tướng lĩnh Tuyên Quốc đều ngu trung*, vậy bách tính Tuyên Quốc nguy rồi!
(*) Ngu trung là thuật ngữ để chỉ những người bị ảnh hưởng của Nho giáo trung thành với hoàng gia một cách mù quáng.
Vậy nên Ân Tuần lưng đeo tiếng xấu bội chủ, dẫn theo năm trăm thân binh sẵn sàng theo hắn †a vào sinh ra tử làm phản.
Việc đầu tiên hắn ta làm sau khi tạo phản là đuổi kịp đám người Khương này rồi giải cứu người Tuyên Quốc đang bị chúng hành hạ.
Ân Tuần dẫn theo thủ hạ thân binh vọt vào trong vòng người Khương, vì người Khương tay không tấc sắt nên rất dễ xử lý.
Cố An Nhiên thoáng dừng tay, phát hiện đám người ào ra như ong vỡ tổ đều đang chém giết người Khương thì không quan tâm đến họ nữa, tiếp tục nghiệp lớn gặt bỏ thủ cấp của mình.
Một binh lính dưới trướng Ân Tuần nói: "Tướng quân, vũ khí của đám người Khương này đâu?"
Ấn Tuần cười lạnh nói: 'Không cần biết vụ khí của chúng đâu, bây giờ chúng ta phải tranh thủ lúc bọn chúng còn yếu mà giết sạch hậu hoạn."
Có sự tham dự của đám người này, đầu người và tư chi cụt lủn dưới đất càng ngày càng nhiều, máu tươi đỏ sẫm uốn lượn chảy xuôi, thấm vào rễ cỏ khô héo rồi từ từ len lỏi xuống mấy chỗ trũng thấp. Dòng máu kia như hợp lại thành một con suối nhỏ hẹp, loang lổ dưới đất vàng.
Khi Dạ Tu Mặc dẫn theo Ám Dạ Vệ chạy như bay tới thì hiện trường chỉ còn hai ba trăm người Khương đang kéo dài hơi tàn.
Khi nhìn thấy cái bóng màu trắng đang di chuyển liên tục, mặt hắn ta thoắt cái tươi tỉnh hơn nhiều, ánh xanh trong mắt sáng bừng.
Trừ Cố An Nhiên và Ngân Dạ, bất kể là người Khương hay là lính Tuyên Quốc tạo phản, tất cả đều như bị ấn nút tạm dừng.
Làn áo màu đen của Dạ Tu Mặc khẽ đong đưa, thân hình nhanh chóng xẹt qua đám người Khương kia, chủy thủ quét qua cổ bọn chúng.
Thần Phong nhanh chóng phối hợp với Dạ Tu Mặc phối hợp, đồng thời kích hoạt dị năng tốc độ của mình, dùng móng vuốt thu hoạch người Khương.
Ngân Dạ như thể không phục, cũng giống Thần Phong, nó bắt đầu gặt lấy đầu người Khương.
Động tác trên tay Cố An Nhiên không ngơi nghỉ, chẳng lâu sau, tất cả người Khương không chạy trốn đều bị giết sạch.
Lúc Đại Cường cưỡi ngựa cầm rìu bản tới, trên cánh đồng hoang đã không còn tiếng đánh nhau. Chỉ có máu do sam và tàn chi khắp nơi, vừa kinh dị vừa chói mắt.
Những nữ nhân và đám trẻ chạy chưa được bao xa, thấy viện quân tới thì không chạy tới tòa thành phía tây nam kia nữa.
Vì người Khương còn giam giữ người thân của họ nên họ muốn đợi.
Thế nhưng, sau khi họ thở hổn hển chạy đến nơi, đập vào mắt họ là cảnh tượng xác chết nằm ngổn ngang.