Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 293 - Chương 293: Có Người Tìm Đường Chết (2)

Chương 293: Có Người Tìm Đường Chết (2) Chương 293: Có Người Tìm Đường Chết (2)Chương 293: Có Người Tìm Đường Chết (2)

Ông ta dụi dụi mắt nhìn lại, cái cây vẫn đang đứng im bất động.

Chương Hữu Căn không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ tai mình có vấn đề gì sao?

Hay là... trong rừng có quỷ?

Nghĩ như vậy, ông ta lại phát hiện cách đó không xa có một bóng người cầm kiếm đang đi rất nhanh về phía mình!

Giờ phút này, trong đầu Chương Hữu Căn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là bỏ chạy!

Khi ông ta quay người lại lần nữa, hoàn toàn không thấy rõ trước mặt là thứ gì, chỉ nghe râm một tiếng.

"Người" ở phía sau cũng đã đuổi tới, cái bóng bị kéo dài dưới ánh trăng.

Ông ta muốn hét lên kêu cứu, nhưng còn chưa kịp mở miệng, phần cổ đã bị ai đó vỗ một cái thật mạnh.

Sau đó, ông ta bất tỉnh nhân sự, không còn biết gì nữa...

Sáng sớm hôm sau.

Chương Xa tới gọi Chương Hữu Căn dậy ăn cơm, nhưng gọi một lúc lâu cũng không ai trả lời, khi đến gân phòng Chương Hữu Căn, hắn ta mới phát hiện không có ai ở đó.

Hắn ta đi dò hỏi mấy nhà quanh đó đều không tìm thấy dấu vết của Chương Hữu Căn.

Trong lòng Ân Tuần có một dự cảm không tốt, cau mày liếc nhìn khu vực cấm địa

Nếu ông ta thật sự tiến vào cấm địa, đó chính là tội chết!

Hắn ta lạnh lùng hỏi: "Ngày thường Chương Hữu Căn qua lại với ai nhiều nhất? Gần đây ông ta có làm chuyện gì kỳ lạ không?”

"Nếu có người biết chuyện mà không nói, bị ta tra ra được, các ngươi đừng hòng ở lại nơi này nữa."

Lúc này, người làm việc cùng Chương Hữu Căn tối hôm qua run rẩy đứng ra.

"Ân tướng quân, ta... ta hôm qua nghe được Chương Hữu Căn nói, ông ta muốn tìm hiểu tình hình phía sau cấm địa."

Hắn ta vừa nói xong lời này, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.

Cuộc sống bình yên bây giờ của bọn họ có mơ cũng không thấy được, nếu lỡ chọc giận vị cô nương kia, đuổi bọn họ ra ngoài thì sau này bọn họ phải sống thế nào?

Chương Xa nghĩ về những chuyện thúc thúc họ hàng xa trong tộc đã làm, trên mặt cũng xấu hổ đến đỏ bừng. "Ta đi tìm." Văn Ngạn sắc mặt bình tĩnh nói.

Hắn ta là người duy nhất được Cố An Nhiên cho phép, có thể đi vào vùng cấm địa.

Ân Tuần chắp tay nói với Văn Ngạn: "Vậy thì làm phiền ngươi!"

Những ngày này, Ân Tuần đã nhìn thấy năng lực của Văn Ngạn.

Hắn ta chưa bao giờ đối đãi với Văn Ngạn như một hài tử không hiểu gì cả.

Văn Ngạn khoát khoát tay, một mình đi đến khu vực cấm địa, tại khu rừng cách đó không xa, hắn ta tìm thấy Chương Hữu Căn đang bất tỉnh trên mặt đất.

Hắn ta thờ ơ liếc nhìn Chương Hữu Căn một cái, lại đi về phía trước một đoạn, ấn vào một tảng đá ở cửa hang.

Trong thung lũng Kính Hồ, tiếng chuông gió vang lên...

Cố An Nhiên vừa thức dậy đã nghe thấy tiếng chuông gió leng keng.

Nàng cau mày, miễn cưỡng rời khỏi giường, lấy áo khoác mặc lên người, cầm rìu phượng bước ra khỏi lầu vải.

Nàng vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy Lý Kim Quang đang vội vàng đi về phía mình, vừa đi vừa buộc áo khoác, hình như có chuyện quan trọng muốn nói với nàng. Cho nên nàng đổi hướng di về phía Lý Kim Quang, cất tiếng hỏi: "Thôn trưởng, đến tìm ta có việc gì à?”

Lý Kim Quang đang cúi đầu sửa sang lại y phục, không nhìn thấy Cố An Nhiên, nghe thấy giọng nói của nàng mới đột nhiên ngẩng đầu lên.

Ông ta vẫn nở nụ cười hiền lành như mọi khi: "An Nhiên cô nương, ngươi đã dậy rồi! Chuông gió ở cửa thung lũng mới rung lên, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì không." Chuyện nuôi dưỡng mấy trăm người ở bên ngoài, Cố An Nhiên đã nói cho Lý Kim Quang nghe, ông ấy cũng biết việc An Nhiên cô nương muốn làm có lẽ không đơn giản chỉ là để những người này an cư lạc nghiệp.

Nhưng mà bất kể An Nhiên cô nương muốn làm gì, ông ta và tất cả mọi người cũng sẽ hết lòng ủng hộ.
Bình Luận (0)
Comment