Chương 314: Nen Này Cao Quá. (1)
Chương 314: Nen Này Cao Quá. (1)Chương 314: Nen Này Cao Quá. (1)
Cố An Nhiên một mình không thể đi lên được, đành thổi cái còi trong tay.
Chẳng bao lâu sau, những binh lính đang tuần tra dưới chân núi nghe thấy tiếng động cũng chạy tới.
Bọn họ nhìn thấy Cố An Nhiên, liền cung kính nói: "Người đã về rồi, nhiêu đồ như vậy, chúng ta vận chuyển giúp người."
"Được." Cố An Nhiên gật đầu.
Sau khi vượt qua mê cung dưới chân núi, đường đi bắt đầu dễ dàng hơn một chút, phải mất hơn một canh giờ mới đến được phía bên ngoài thung lũng.
Sau khi ấn cơ quan, nàng đặt đồ đạc ở cửa hang, còn bản thân đi gặp Ân Tuần.
An Tuần và Chương Xa đã làm việc cùng nhau, sắp xếp đàng hoàng một vạn cân lương thực nhận được.
Nhìn thấy Cố An Nhiên ở trước mặt, hắn ta tỏ vẻ rất cung kính nói: "Ngươi đã trở về rồi sao? Chuyến này đến thành Mặc An có thuận lợi không?”
"Tất cả đều thuận lợi, trên núi có chuyện gì không?" Cố An Nhiên nhìn quanh hỏi .
"Đều ổn, không có ai gây rối cả, chỉ là binh lính dưới tay ta đã mang ve một nhóm bảy tám mươi lưu dân.”
"Dựa theo ý của ngươi, đám người nhiều chuyện đều tiễn xuống núi. Ta đã cấp công cụ cho bọn họ để khai hoang, xây nhà, chúng ta cũng đã cấp trâu cày cho bọn họ." Ân Tuần lần lượt báo cáo tin tức cho Cố An Nhiên.
Văn Ngạn lúc này cũng đã đi tới, thần sắc vẫn trầm ổn như bình thường: "Theo yêu cầu của ngươi, địa điểm xây nhà đã được chọn xong, ta cam đoan sẽ không lộn xộn, ngươi yên tâm.”
"Được, ta tới đây là có chuyện mới nói với các ngươi." Cố An Nhiên mím môi nói.
"Những gia đình mới chuyển đến cách đây vài ngày, hầu như đã hoàn thành việc khai hoang và gieo hạt giống, nhà cửa cũng đã xây xong. Bây giờ họ đang làm gì?" Nàng hỏi.
Ân Tuần chắp tay nói: 'Hầu hết mọi người đều đang xây dựng tường thành, bởi vì xây tường thành có thể nhận được không ít khẩu phần lương thực. Cũng có một số ít người không muốn làm việc, hoặc là không thích hợp làm việc, sẽ vào rừng hái rau rừng hoặc đi săn."
"Nhưng lương thực ta cho bọn họ cũng không hề ít, chỉ cân một nhà có hai người lao động khỏe mạnh đã có thể nuôi sống ba bốn người."
Cố An Nhiên vẻ mặt khen ngợi nhìn về phía Ân Tuần: "Việc này ngươi làm khá lắm, những người mới đến, đợi bọn họ ổn định xong, để bọn họ đi sửa đường đi, ít nhất phải là đường có thể cho xe ngựa di qua. Như vậy dù là làm việc gì, nếu có đường đều sẽ hiệu quả hơn."
Cố An Nhiên nói điều này, Ân Tuần không thể không đồng ý.
Suy cho cùng, bây giờ đường quá nhỏ, vận chuyển đồ đạc rất tốn sức, nhất là đồ nặng, phải tốn rất nhiều công sức.
Hai vạn cân lương thực kia, phải mấy chục người cố gắng hết sức mới có thể vận chuyển lên.
Còn nhờ vào hai huynh đệ kia vô cùng khỏe mạnh, nếu không e rằng bọn họ sẽ còn đau đầu hơn nữa.
Sau khi giao phó cho Ân Tuần xong, sắp xếp những chuyện ở bên ngoài, Đại Cường đã mang theo người cười hì hì bước ra.
"An Nhiên cô nương, ngươi về rồi à? Ngươi đi cùng chúng tôi hay lát nữa ngươi tự về một mình?"
"Cùng đi, ta lập tức tới đó." Cố An Nhiên nhìn về phía Đại Cường, nói hơi lớn tiếng.
Nàng nhìn về phía văn ngạn: "Bên ngoài có chuyện khó giải quyết, nếu ngươi và An Tuần không quyết định được thì cứ đến tìm ta."
"Được, ngươi yên tâm đi." Văn Ngạn gật đầu nói. Cố An Nhiên xoa đầu Văn Ngạn, trên khuôn mặt thường ngày vẫn luôn điềm tĩnh của hắn ta hiện lên một mảng đỏ hồng.
Dù sao, hắn ta cảm thấy mình không còn là một tiểu hài tử, thủ đoạn dỗ dành tiểu hài tử bằng cách xoa đầu này dường như không thích hợp với hắn ta.
"Ngươi cao lên không ít” Cố An Nhiên nói những lời này rồi rời đi, không hề quay đầu lại.
Nhưng Văn Ngạn lại cúi đầu xuống, nhìn trái nhìn phải, sau đó bước tới trước mặt Ân Tuần hỏi: "Ta cao lên rồi sao?"
Ân Tuần nhịn không được cười ra tiếng: "Lúc này ngươi mới giống một hài tử. Những lúc khác, đều giống như một tiểu lão đầu."